Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 171




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghiêm Dặc hơi lo lắng, sau khi ra đảo, chắc sẽ không trùng hợp đến mức gặp Thạch Tiến Hoành trở về đảo chứ?

Ngay cả khi có gặp được anh cũng không sợ, chỉ cần anh không thừa nhận là được.

Anh và Tiểu Ngọc đều thống nhất ý kiến về chuyện ở thế giới song song kia, để không gây thêm rắc rối, bọn họ tạm thời sẽ không nói cho những người khác biết về thế giới này, ngay cả với anh vợ cũng không.

Nếu đã tới Tô Châu, vậy Nghiêm Dặc nhất định phải đi thăm chị họ.

Nhà của chị họ rất dễ tìm, là ngôi nhà rộng có ba lối vào. Lúc tới nơi, anh thấy có tiếng chó sủa inh ỏi ở cồng, tiếng của chị họ cũng bị át mất.

Nghiêm Dặc chạy nhanh tới, đẩy mấy bà bác hung hãn sang một bên, bảo vệ chị họ, đấm người đàn ông định lôi kéo chị họ ngã xuống đất.

"Ai muốn động đến chị tôi, cứ thử nắm đấm của tôi đi!"

Thái độ hung hãn của Nghiêm Dặc tạm thời răn đe đám người này, ngoài ra hàng xóm cũng đi báo cảnh sát, cảnh sát nhanh chóng đi tới giải tán đám người gây rối.

Về phần người đàn ông bị Nghiêm Dặc đánh trật khớp cằm, anh ta bị Minh Chi Tuệ nói mấy câu rồi đưa đến đồn công an.

Xét cho cùng, anh ta dám lôi kéo nữ đồng chí chưa lập gia đình ở nơi công cộng, mọi người xung quanh đều nhìn thấy, em trai người ta bảo vệ chị gái là lý do chính đáng, chưa đánh chết anh ta đã là may mắn lắm rồi.

Minh Chi Tuệ đóng cổng lớn lại, hai con chó săn lớn đi vào, một con ở khoảng sân này, một con được dắt tới khoảng sân thứ hai.

Nghiêm Dặc hỏi chị họ vừa rồi xảy ra chuyện gì, chị họ nói không cần để ý tới bọn họ.

"Mấy người đó đều là họ hàng xa của nhà họ Minh, thấy đứa con gái mồ côi như chị trở vê được trả lại hai ba căn nhà, đều ghen tị đến đỏ cả mắt. Đúng là buồn cười, tự dưng mọc đâu ra vị hôn phu được hứa hôn từ trong bụng mẹ, chị đã báo cảnh sát rồi, em không cần phải lo lắng."

Người đàn ông giả mạo đó bị em họ đấm ngã, đoán chắc sẽ không dám đánh chủ ý lên cô ấy nữa.

Minh Chi Tuệ không muốn những rắc rối bên phía mình làm em họ khó chịu, chuyển sang đề tài khác, hỏi tại sao Nghiêm Dặc lại tới Tô Châu?

Nghiêm Dặc đã sớm nghĩ ra lý do giải thích, nói năm nay mình muốn tới nhà ông ngoại Tạ Tiểu Ngọc bàn chuyện hôn sự, định tới Tô Châu mua đồ thêu làm quà, tiện thể đến thăm chị họ.

Minh Chi Tuệ rất vui mừng khi nghe thấy Nghiêm Dặc muốn đi bàn chuyện hôn sự, cô ấy đào hòm đồ trong sân lên.

Trước giải phóng, ông nội cô ấy là hội trưởng thương hội giàu nhất một vùng, những thứ chôn xuống đều là đồ tốt.

Cô ấy chọn từ trong đống đồ ra hai bộ tranh chữ, một thỏi mực Huy Châu loại tốt, một mặt ngọc phỉ thúy bạch thái, chỉ cần luồn sợi dây là có thể đeo như điếu trụy.

Đây đều là những món đồ tốt, mang đi làm sính lễ là rất thích hợp.

Còn nói tương lai Tinh Tinh đi lấy chồng, cô ấy cũng sẽ chọn ra mấy món làm của hồi môn cho cô bé.

Trong hòm còn có mấy món văn vật mang cấp bậc quốc bảo, Minh Chi Tuệ định tìm cơ hội thích hợp quyên góp cho viện bảo tàng.

Minh Chi Tuệ nói, nếu bàn ngày cưới thì không thể bỏ qua sính lễ được, so với mặt bằng chung sính lễ từ mấy chục cho đến mấy trăm đồng hiện nay, mấy món đồ cô ấy chọn ra vừa lịch sự lại không quá khoe khoang.

"Bức tranh này không quá quý, điếu trụy này có thể để cho Tiểu Ngọc đeo, em mang mấy thứ này tới, chắc ông ngoại và anh họ Tiểu Ngọc sẽ không chê đâu."

Nghiêm Dặc thầm cảm thấy ấm lòng, kể từ khi mẹ qua đời, anh chưa từng được cảm thụ cảm giác có người quan tâm, lo nghĩ cho ở nhà họ Nghiêm. Nghiêm Dặc cúi đầu nói: "Nhưng chị họ ơi, những thứ này đều là của chị. "

Lúc mẹ đi lấy chồng, ông ngoại đã đưa hết của hồi môn của bà ngoại cho mẹ, tất cả mọi thứ trong nhà họ Minh bây giờ đều là của chị họ.

Minh Chi Tuệ đập nhẹ anh: "Em là người nhà mẹ của chị họ, nếu sau này chị họ bị người ta bắt nạt, chị chắc chắn cũng sẽ tới tìm em, em đừng khách khí nữa, chị luôn coi em và Tinh Tinh là em trai ruột, em gái ruột của mình."

"Ừ." Nghiêm Dặc gật đầu, anh là người nhà mẹ đẻ của chị họ.

Nhưng anh hơi buồn rầu, có lẽ anh không thể làm gøì được anh vợ....

Nghiêm Dặc mang theo sính lễ chị họ chuẩn bị cho mình trở về Bình thành, đưa sính lễ cho Tạ Tiểu Ngọc xem, mỗi một món đều vô cùng giá trị.

Tạ Tiểu Ngọc lại gọi điện thoại cảm ơn chị họ.

Cô nói với Nghiêm Dặc: "Nếu chị họ và anh họ sớm ở bên nhau thì tốt rồi, anh họ có thể bảo vệ cho chị họ."

Nhưng hai người không dám tác hợp cho hai người bọn họ, dù sao anh họ và chị họ vừa thấy mặt nhau đã không hợp, vẫn để thuận theo tự nhiên đi.

Cô và Nghiêm Dặc đi tới ga tàu mua vé tàu hỏa.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.