Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 167




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh cả của bà ta không tin: "Ai ngoại tình chứ em rể không thể ngoại tình được, chắc đây là trò đùa của ai rồi, thôi bỏ đi."

Trò đùa?

Bà ta không mặt dày đến mức đưa mấy bức ảnh trong thư kia ra cho các anh trai và cháu trai xem.

Người đàn ông cặn bã trong ảnh kia có hóa thành tro bà ta cũng nhận ra, chính là gã đàn ông chó má luôn miệng nói đời sau vẫn muốn làm vợ chồng với bà ta.

Người phụ nữ nắm tay người đàn ông cặn bã kia, chính là quả phụ xinh đẹp được cả gia đình bà ta chăm sóc suốt nhiều năm qual

Chết tiệt, nếu hôm nay bà ta không xé xác bọn họ ra, vậy coi như bà ta bị gọi là cọp cái oan suốt nhiều năm nay rồi.

Cháu trai cả trèo tường đi vào sân, anh ta vừa mở cửa ra, một đám người cùng xông vào cổng, đạp tung cánh cửa phòng. Sau đó, tất cả mọi người đều sững sờ, người đàn ông đang nằm trên giường thật sự là em rể tốt, người dượng tốt của bọn họ.

Cháu trai nhỏ cơ trí, chạy tới ôm đống quần áo bị hai người trong phòng ném ở dưới sàn nhà trước, sau đó để cô mình xé xác hai kẻ tiện nhận không biết xấu hổ này!

Tất cả mọi người trong phòng đều xông lên, bọn họ không kêu ra tiếng, nhưng ra tay rất nặng. Vương Thanh Mai vung tát cho con tiện nhân ngủ với chồng mình mười mấy cái bạt tai, sau đó lại quay sang cho gã đàn ông cặn bã kia mấy cái tát.

Tạ Tiểu Ngọc đứng ở bên ngoài nghe thấy không thích hợp, tại sao không có tiếng khóc lóc kêu gào như trong tưởng tượng của cô?

" Anh Nghiêm Dặc, điều này không phù hợp với lẽ thường gì cả, em không nghe thấy tiếng mắng chửi, đừng nói là bọn họ ngồi xuống đàm phán với nhau đấy nhé?"

Nghiêm Dặc: "Không thể nào? Chờ thêm lát nữa đi, nếu vẫn không có động tĩnh gì, anh se gọi điện thoại cho bác Tống."

Anh cũng không hiểu chuyện này cho lắm, ngay khi anh quyết định đi gọi điện thoại, người trong phòng chợt đi ra.

Hai anh vợ đỡ em rể đã bị đánh cho sưng mặt sưng mũi, dùng xe đạp trở ông ta đi. Về phần người phụ nữ, bà ta bị bọc trong chăn, bị mấy đứa cháu của Vương Lục Mai ném tới bãi rác, quần áo thì bị ném vào trong sân của nhà khác.

Cháu trai che chở cho cô mình nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường.

Sau đó, người của căn nhà tự dưng có thêm bộ quần áo phụ nữ, bao gồm cả đồ lót hét ầm lên, nhanh chóng thu hút sự chú ý của hàng xóm xung quanh. Mọi người đi ra ngoài xem xét, tìm được Hạ Ngải Vân bị đánh rụng hai chiếc răng, đang run lấy bẩy trong chăn ở ngoài bãi rác...

"Ai nha, người nào vô liêm si vậy, chắc là vụng trộm bị bắt được rồi, phi, còn cho người phụ nữ này chiếc chăn quấn người nữa, bà ta xứng sao?"

Tạ Tiểu Ngọc:.. Qúa tàn nhãn! Cô không thể nào nghĩ ra được chiêu này.

Nghiêm Dặc:.. Đúng là ác độc! Sức chiến đấu của người nhà mẹ đẻ Vương Thanh Mai quá kinh khủng.

Tại sao cần đến nhà mẹ, bởi vì nhà mẹ sẽ làm chỗ dựa cho con gái đi lấy chồng vào những lúc này.

Nghĩ đến ông anh vợ " Huấn luyện viên ma quỷ " của mình, Nghiêm Dặc thầm run lẩy bẩy, nếu tương lai anh phạm sai lầm, có lẽ anh sẽ còn chết thảm hơn thế này.

Phi phi, sao anh có thể phạm sai lầm được, đời này, đời sau, cả đời sau nữa, anh đều chỉ thích một mình Tiểu Ngọc thôi.....

Các anh của Vương Thanh Mai bắt em rể về nhà, Dư Hồng An vội quỳ xuống: "Vợ ơi, là con quả phụ kia quyến rũ anh, an chỉ yêu em thôi."

Vương Thanh Mai cười lạnh liên tục, bà ta đã sống đến cái tuổi sắp làm bà nội rồi, chẳng lẽ còn tin cái miệng của người đàn ông này?

Bà ta ném bức thư và ảnh xuống bên chân người đàn ông: "Ông làm theo yêu cầu như trong thư đi, đuổi việc Ha Ngải Vân, dùng danh nghĩa của mình đăng tin xin lỗi mấy gia đình đã bị bêu xấu, phải đăng đủ ba ngày, sau đó tự nhận trách nhiệm từ chức."

Dư Hồng An không nỡ từ bỏ: "Vợ ơi, anh sắp trở thành tổng biên tập chính thức rồi..."

Vương Thanh Mai đi vào bếp lấy ra con đao lóc xương, cắm mạnh lên mặt bàn, lạnh lùng nhìn người đàn ông, bảo ông ta đừng mơ tưởng nữa.

"Nếu ông không làm theo yêu cầu của bức thư, ngày mai chuyện xấu và mấy bức ảnh đáng xấu hổ này của ông sẽ bị đăng trên báo chiều. Người nhà họ Vương chúng tôi không chống nổi chuyện này, anh trai, cháu trai, con trai, cháu gái tôi cũng còn phải làm người, nếu ông không làm theo, tôi sẽ thiến ông...

Dư Hồng An rùng cả mình, quá tàn nhẫn, nhưng con cọp cái nhà ông ta có thể làm được.

Ngày hôm sau, Tảo Báo đăng mấy tin tức nặng ký, phó tổng biên tập đích thân xin lỗi khổ chủ vì những bài báo không đúng sự thật, hơn nữa còn tự nhận trách nhiệm từ chức.

Bài báo xin lỗi này được đăng liên tục trong vòng ba ngày, để vãn hồi lại danh dự, Tảo Báo còn đàm phán bồi thường cho mấy gia đình đó.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.