Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 164




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cô ấy nói cho Tạ Tiểu Ngọc biết, tổng cộng có bảy nhà bị Hạ Ngải Vân viết bài đưa tin bịa đặt nói xấu, cuộc sống của bọn họ đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng, có những người sắp thăng chức mà bi vuột mất cơ hội, người đáng lẽ được bình bầu tiên tiến cũng không được, có người còn phải nghỉ việc chuyển nhà đi.

"Đúng là quá đáng." Dư Thư Phương rất có ý thức đạo đức nghề nghiệp, cô ấy không đè nén được cơn giận.

Nhưng dù sao nơi này cũng là bệnh viện, cô ấy không dám nói quá lớn tiếng.

Tạ Tiểu Ngọc trao đổi thông tin với Dư Thư Phương xong, hỏi nhà cô ấy có máy ảnh không, cô muốn mượn dùng, Dư Thư Phương đồng ý cho mượn, nói sáng sớm ngày mai trước khi đi làm sẽ mang đến nhà cho cô.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Vưu Tiểu Ninh gọi Tạ Tiểu Ngọc đến phòng khám ngoại trú.

Theo nguồn tin bọn họ nhận được, có người dân bị thương được đưa đến bệnh viện, đối phương hăng hái làm việc nghĩa lao vào cứu một đứa trẻ bị bạo lực gia đình, nghe nói vì bảo vệ cô bé đáng thương, đối phương bị tên chó má bạo lực gia đình kia dùng cuốc đánh bị thương, phải khâu bảy mũi.

Bệnh nhân bị thương ngoài da, còn bị đồ sắt rỉ sét làm bị thương, bắt buộc phải tiêm phòng uốn ván.

Nhưng người dân tốt bụng kia không chịu cởi thắt lưng quần, bởi vì tình cờ tất cả y tá trực đêm hôm nay đều là các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp chưa lập gia đình, đối phương xấu hổ, nói hy vọng y tá Tạ ở khoa nhỉ tới tiêm cho mình.

Tạ Tiểu Ngọc thật sự có chút tên tuổi ở khoa nhỉ này, rất nhiều bạn nhỏ chỉ đích danh muốn được cô tiêm, bởi vì miệng cô rất ngọt có thể dỗ dành trẻ con, tiêm cũng không đau. Nhưng người ở khu khám ngoại trú kia là người lớn, sao còn nhõng nhẽo đến.

Tạ Tiểu Ngọc tức giận: "Ai lại kiểu cách như vậy, thời đại này rồi còn tư tưởng cổ hủ, không tiêm thì thôi, tôi không đi."

"Là đối tượng của cô"

Vưu Tiểu Ninh cười đến nghiêng ngả cả người, thật sự, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp người đàn ông dễ xấu hổ như vậy. Nếu không có Tạ Tiểu Ngọc ở đâu, anh ấy định làm thế nào, có kiểu cách thế này không.

Đoán chắc là sợ đối tượng biết được, nghĩ đối tượng đang làm việc ở trong bệnh viện còn để nữ y tá trẻ tuổi khác tiêm cho, sẽ ghen tuông.

Vậy anh đã đoán sai rồi, những y bác sỹ làm công việc cứu người như bọn họ sao có thể ăn loại dấm vô lý này được, ha ha ha... Đối tượng của Tiểu Ngọc quả là bình dam vương, sao có thể tự ghen với mình chứ, đúng là buồn cười.

Tạ Tiểu Ngọc: ".. Cô còn cười được, sao cô không nói sớm."

Khâu bảy mũi đấy, bị khâu ở trên cánh tay sẽ không thể tiêm thuốc gây tê được, bởi vì thuốc gây tê sẽ làm cánh tay cứng lại. Khâu sống như vậy sẽ rất đau, sao anh biết cô ở bệnh viện, lại không gọi cô qua ngay từ đầu.

Tạ Tiểu Ngọc vội vàng chạy đến vội vàng chạy đến phòng bên cạnh phòng cấp cứu, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Dặc chờ ở phòng tiêm.

Nhìn thấy cô tới, Nghiêm Dặc đỏ bừng mặt lên, sợ Tạ Tiểu Ngọc nói anh kiểu cách.

Áo khoác của anh đã bị cởi bỏ, áo sơ mi bên trong bị cuốc làm rách, lúc khâu vết thương, bác sỹ phải cắt phần tay áo đi. Giờ vết thương đã được băng bó lại, Tạ Tiểu Ngọc không thấy được vết khâu.

Cô vừa tức giận lại vừa đau lòng nói: "Sao anh để mình thành thế này?"

Nghiêm Dặc cúi đầu xuống, kể cho Tạ Tiểu Ngọc nghe mọi chuyện. Hôm nay anh tan học xong đi theo dõi, tình cờ bắt gặp một cô bé chọc giận mẹ kế, bị cha ruột hành hung, cô bé đó quá đáng thương.

"Cô bé đó rất giống Tinh Tinh, làm lòng anh quynh lên, nên mới không lưu ý."

Tất nhiên là không giống với Tinh Tinh của hiện tại, mà giống Tinh Tinh lúc mới được bế về thôn Thanh Sơn, nhìn đáng thương như chú mèo con yếu ớt, nghe nói cô bé đó đã sáu tuổi, mà nhìn nhỏ xíu như mới ba bốn tuổi.

Chẳng trách anh vợ nói: "Bất cứ lúc nào cũng không thể làm việc theo cảm tính, phải bình tĩnh phán đoán, nếu không cẩn thận rất dễ bị thương, thậm chí tử vong."

Quả nhiên đúng như anh vợ căn dặn, đều tại có khoảng khắc lòng anh rối bời, chứ không còn lâu tên chó má kia mới làm anh bị thương được.

"Lần sau anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng để mình bị thương nữa." Nghiêm Dặc bảo đảm.

Tạ Tiểu Ngọc thở dài, vừa tiêm phòng uốn ván cho anh vừa nói: "Vậy mà anh còn kiểu cách, ai tiêm cho anh chẳng giống nhau."

"Sao giống nhau được." Nghiêm Dặc đỏ mặt nói, nếu ở trong bệnh viện Tiểu Ngọc làm việc, vậy chỉ có thể để Tiểu Ngọc tiêm cho anh. Xét cho cùng, tiêm phòng uốn ván phải tiêm ở mông, nếu để người khác tiêm cho anh, chẳng lẽ Tiểu Ngọc sẽ không ăn dấm?

"Em làm việc ở bệnh viện, anh có quyền lựa chọn."

Tạ Tiểu Ngọc:...

Cô đẩy khuôn mặt đẹp trai của anh ra, tức giận nói: "Anh định chờ tới khi trời sáng đấy à, còn không mau cởi quần ra, em còn phải trở vê khoa nhi trực đấy."

Nghiêm Dặc:...

Anh nhăn nhó tháo thắt lưng ra...

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.