Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 162




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Ngải Vân "Phì" cười: "Con cọp cái nhà anh vẫn còn nhu cầu cơ à, bà ta cũng sắp làm bà nội rồi đấy."

Người đàn ông nói: "Xem em nói gì này, bà ta chỉ lớn hơn em ba tuổi mà thôi."

"Cũng lớn hơn anh ba tuổi!" Hạ Ngải Vân nhấn mạnh.

Bà ta trầm ngâm suy nghĩ rồi cũng đồng ý với sắp xếp thời gian của người đàn ông, dù sao sau khi về hưu bọn họ vẫn còn mấy chục năm ở bên nhau, bà ta cũng phải sử dụng người đàn ông này cẩn thận.

Bà ta nói: "Vậy để hôm nào em đi bốc cho anh mấy thang thuốc bắc bồi bổ nhé."

Người đàn ông cười ha ha nói: "Em là quả phụ mà đi bốc loại thuốc này, em không sợ người nghi ngờ à? Không sao, nhà đã có con cọp cái kia lo rồi, thuốc thang không thiếu, vậy nên thân thể anh mới tốt thế này chứ. Mấy chuyện liên quan đến dưỡng sinh là bà ta rành lắm."

Hai người chia nhau đi ra ngoài, Hạ Ngải Vân bịt kín mít đi ra ngoài trước.

Người đàn ông rất cẩn thận, nửa tiếng sau, ước lượng thời gian chắc Hạ Ngải Vân đã về đến nhà, ông ta mới đi ra ngoài. Lúc đi ra, ông ta cũng bịt kín mít chỉ để lộ ra hai con mắt, làm bọn họ không thấy được dáng vẻ của dối phương.

Tạ Tiểu Ngọc đẩy đẩy Nghiêm Dặc, thúc giục anh: " Anh Nghiêm Dặc, anh lấy xe đạp đi theo ông ta đi, nhìn xem nhà của gã cặn bã này ở đâu!"

Nghiêm Dặc gật đầu nói: "Ông ta quá cẩn thận, chờ ông ta đi xa thêm chút nữa rồi anh theo, em tranh thủ trở về đi."

"Ừ è, vậy em về đây."..

Nghiêm Dặc đạp xe đạp đi theo người đàn ông kia, cũng may hiện tại đang là mùa đông, có đeo khẩu trang quàng khăn đội mũ cũng không có gì kỳ quái, người đi trên đường đều như vậy cả.

Người đàn ông thật sự quá cẩn thận, ông ta để xe ở một chỗ, đi bộ lòng vòng rồi lại quay trở về lấy xe đi, cũng không đi thẳng về nhà, mà đạp xe đến tiệm cơm nhà nước mua vịt quay, trò chuyện mấy câu với sư phụ đầu bếp ở tiệm cơm nhà nước, nói mình vừa đi phỏng vẫn về.

Đầu bếp khen ngợi ông ta hết lời: "Lại tới mua vịt quay đấy à, phó tổng biên tập Dư thương vợ thật đấy."

Người đàn ông khiêm tốn cười cười, lại đi sang bên cạnh mua rượu đế ngọt. Nghiêm Dặc cũng xếp hàng mua vịt quay, nhưng thái độ của đầu bếp với anh không được tốt cho lắm: "Phiếu đâu?"

Nghiêm Dặc: "Người vừa rồi mua có đưa phiếu đâu, sao đến lượt tôi lại phải đưa phiếu?"

Đầu bếp tức giận đến đỏ cả mặt, quát: "Ông ấy là phó tổng biên tập của Tảo Báo, cậu là cọng hành øì, không có phiếu thì tránh sang một bên."

Nghiêm Dặc: "Các ông đối xử đặc biệt như vậy là không đúng."

Đầu bếp không sợ anh: "Ai nói tôi đối xử đặc biệt, con mắt nào của cậu thấy tôi đối xử đặc biệt."

Nghiêm Dặc chỉ cười mà không nói gì, giờ anh đã biết người đàn ông kia là phó tổng biên tập của Tảo Báo, thảo nào Hạ Ngải Vân không sợ hãi gì.

Anh đạp nhanh hơn, đi đường tắt tới khu nhà ở gia đình dành cho người của tòa soạn báo, hỏi thăm nhà của phó tổng biên tập, rồi nằm vùng ở hành lang nhà ông ta trước.

Khoảng mười phút sau, Dư Hồng An chậm rãi đạp xe trở lại, ông ta cởi khẩu trang và khăn quàng ra, xách theo vịt quay, rượu đế, vui vẻ ngâm nga điệu nhạc đi lên nhà.

Lần này, Nghiêm Dặc đã thấy được bộ mặt thật của người đàn ông.

Nhìn ông ta khá ưa nhìn, tuy đã gần năm mươi tuổi, nhưng vẫn không bị đầu mỡ, lúc trước vào ở rể nhà ân sư, cũng nhờ có ngoại hình này làm tiền vốn.

Nghiêm Dặc cũng đi lên theo ông ta.

Sau khi bước vào nhà, người đàn ông tỏ vẻ ân cần, nói như giành công: "Vợ ơi, em xem anh mang theo vịt quay em thích ăn nhất về đây này, còn cả rượu đế nữa, hôm nay tiểu Bảo không có ở nhà, chúng ta cùng uống mấy ly đi."

Tiểu Bảo chính là chàng trai bị dính tin đồn đính hôn với Tạ Tiểu Ngọc ở trên báo lần này, tiểu Bảo là tên gọi ở nhà của anh ta. Bởi vì bị bài báo làm ảnh hưởng, Vương Thanh Mai gửi con trai đến nhà cậu anh ta ở mấy ngày.

Vương Thanh Mai không có tâm tình ăn vịt quay, tức giận nói: "Ăn cái gì mà ăn, anh chỉ có biết ăn thôi, có phải đầu óc của Hạ Ngải Vân ở tòa soạn báo các anh không được tốt lắm không, dám viết bài lung tung đến con trai em, bà ta ăn gan báo đấy à?"

Người đàn ông khuyên bà ta bớt giận: "Em cũng biết mà, tuy đầu óc của cô ta không được tốt lắm, nhưng cũng có lòng tốt, cô ta chỉ muốn đưa tin mọi người quan tâm đến, giữ cho lượng tiêu thụ của tờ báo ở mức ổn định thôi, tôi đã phê bình cô ta rồi."

"Cô ta là quả phụ, một mình nuôi hai đứa con cũng không dễ dàng gì, em đừng chấp với cô ta, qua mấy ngày nữa nhiệt độ hạ xuống, sẽ không ai nhớ đến chuyện này đâu. Nào vợ ơi, chúng ta cùng ăn vịt quay nào."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.