Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 161




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nói trở về tình cảnh hiện tại, Nghiêm Dặc tính toán thế này: "Giờ đã mò ra được hang 6 của Hạ Ngải Vân và tình nhân của bà ta rồi, lần sau anh sẽ dẫn bác Tống tới thẳng đây bắt bọn họ."

Tạ Tiểu Ngọc liếc nhìn anh: "Loại chuyện này anh gọi cảnh sát làm gì, chờ người đàn ông kia đi ra ngoài, chúng ta đi theo tìm nhà ông ta, rồi lần sau gọi vợ ông ta tới bắt!"

Nghiêm Dặc:.. hình như cũng đúng, cứ nghe theo Tiểu Ngọc đi, cô quyết định việc gì cũng không thua thiệt gì.

Nghiêm Dặc nói: "Lá gan của em lớn thật đấy, mấy loại chuyện như theo dõi này không bảo đối tượng của mình làm, lại đích thân đi theo dõi. Lần sau không được phép như vậy nữa."

Tạ Tiểu Ngọc gật đầu, không biết đến lúc nào hai người trong nhà kia mới đi ra, cô chờ cũng nhàm chán.

Cô nói với Nghiêm Dặc: "Anh Nghiêm Dặc, dù sao bây giờ cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, vừa rồi hôn bị người ta chê cười, giờ anh có muốn thử hôn lại lần nữa không?"

Nghiêm Dặc:....!!

Anh đeo khẩu trang lên cho Tạ Tiểu Ngọc, nhẹ nhàng hôn môi cô cách lớp khẩu trang, nói: "Bây giờ là đang là thời gian thi hành nhiệm vụ, đừng am TL"...

Hạ Ngải Vân và người đàn ông thân mật với nhau xong, bà ta hỏi bao giờ người đàn ông ly dị: "Anh Dư, em đã đi theo anh nhiều năm rồi, anh không thể lừa dối em được."

Người đàn ông dịu dàng nói: "Chúng ta đã thống nhất rồi còn gì, chờ anh về hưu sẽ ly dị, đến lúc đó em về hưu non, sau đó hai chúng ta cùng trở về quê, tiền lương hưu đủ để chúng ta dưỡng già."

Người đàn ông thật sự có ý định này, Hạ Ngải Vân cũng rất tin tưởng người đàn ông. Xét cho cùng, hồi còn trẻ bà ta là nốt ruồi son trong những áng văn thơ người đàn ông viết.

Bà ta và người đàn ông này vốn là một đôi, thanh mai trúc mã bên nhau từ thời còn trẻ, sau đó người đàn ông vào thành phố cưới con gái của ân sư, vào làm ở tòa soạn báo, cha vợ là tổng biên tập, ông ta vẫn luôn làm phó tổng biên tập.

Bây giờ cha vợ ông ta đã chết, ông ta không còn gøì phải sợ nữa, sắp tới ông ta còn được lên chức, tiền lương hưu cũng ở mức cao nhất.

Còn bà ta thì sao, sau khi bị buộc phải chia tay với thanh mai trúc mã, bà ta kết hôn sinh con, sau này chồng bà ta bất ngờ qua đời, bà ta một mình nuôi hai đứa con, thế chỗ công việc của chồng, ngày ngày làm việc vất vả. Lúc này, trúc mã của bà ta tới cứu bà ta.

Ông ta sắp xếp cho bà ta làm ở trong tòa soạn báo, còn khen bà ta có thiên phú bắt được de tài nóng, nhiều năm qua với sự giúp đỡ bí mật của tình nhân, bà ta cũng làm được đến chức trưởng phòng.

Hai người đã hẹn với nhau, chờ người đàn ông nghỉ hưu sẽ lập tức li dị, bà ta còn hỏi người đàn ông có bỏ được con cái không?

Người đàn ông nói thế này: "Anh đã dâng hiến cho gia đình, cho con cái cả đời rồi, chẳng lẽ đến khi về hưu cũng không thể sống vì bản thân mình được à?"

Hạ Ngải Vân cũng có suy nghĩ giống vậy, bà ta là quả phụ nuôi nấng con cái, nuôi một trai một gái đi học, không có chỗ nào có lỗi với bọn họ cả.

Hai người lại mặc sức tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp sau khi về hưu, sau đó người đàn ông nhắc tới chuyện có liên quan đến Tạ Tiểu Ngọc.

"Em đừng làm khó Tạ Tiểu Ngọc nữa, cần gì phải vậy chứ, con nhóc kia hơi cổ quái, những người không hợp với cô ta đều không có kết cục gì tốt cả, còn những người có quan hệ tốt với cô ta, đều càng ngày càng tốt."

"Hơn nữa, lần này em nghe mẹ kế của cô ta ăn nói lung tung, viết bài đưa tin chuyện nhà cô ta và nhà anh từng nói vui chuyện đính hôn, làm con cọp cái nhà anh nổi giận đùng đùng."

Nghĩ đến dáng vẻ con cọp cái kia tức giận phát uy, Hạ Ngải Vân không nhịn được phì cười ra tiếng.

"Nhà các anh là con trai mà, con trai có lỗ lã gì đâu, hơn nữa lần này em còn tìm hàng xóm cũ nhà các anh chứng thực, không đăng tin bậy bạ."

"Đều tại người phụ nữ tên là Qúy Thục Cầm đó cầu em, em thấy bà ta đáng thương quá nên mới viết bài đăng tin giúp, giờ anh đã nói vậy rồi, sau này em sẽ không tiếp tục đăng tin đó nữa."

Dù sao bà ta đã xả được giận, cũng đã làm con cọp cái nhà tình nhân khó chịu rồi.

Nhìn thời gian đã không còn sớm, trở về muộn con cọp cái nhà mình sẽ lại nổi giận, người đàn ông nói: "Chúng ta thay đổi thời gian gặp mặt đi, chuyển từ một tuần gặp sang nửa tháng gặp nhau một lần."

Hạ Ngải Vân mất hứng nói: "Làm sao, anh sợ con cọp cái kia nhà anh à?"

Người đàn ông nhếch môi cười đểu: "Em không xem anh đã bao nhiêu tuổi rồi, về nhà anh còn phải đóng thuế nông nghiệp nữa, cứ với tần suất thế này, em không sợ anh còn chưa về hưu đã bị xài hao hết à?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.