(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu Cảnh Họa trợn trắng mắt nhìn anh: "Hừ, quỷ nhỏ nhen, đừng làm quen với tôi."
Cửa mở ra, đột nhiên bà Trần nhìn thấy cháu trai nhà mẹ đẻ đứng cùng một cô gái nhỏ xinh đẹp, cùng nhau đứng ở cửa nhà, tâm hoa nộ phóng, cảm thấy trăng hôm nay đặc biệt tròn... Không, hôm nay không có mặt trăng, mặt trăng được bao phủ bởi những đám mây đen.
Nhưng bà Trần vẫn rất cao hứng: "Tiến vào, mau vào đi, ông đâu mau xuống, Trần Niên mang bạn đến nhà."
Chu Cảnh Họa đỏ mặt, kỳ thật cô chỉ gặp ông nội Quý, chưa từng gặp bà Trần, cô đưa hai tấm vé biểu diễn qua, giải thích: "Bà nội hiểu lầm rồi, cháu đến đưa vé biểu diễn tết cho bà."
Trần Niên cũng vội vàng giải thích, bằng không hiểu lầm này quá lớn, cô nương người ta da mặt mỏng sẽ ngượng ngùng.
Anh đưa giỏ tre nhỏ đẹp mắt đựng bánh ngọt qua, trên giỏ còn phủ gạc sạch sẽ, nhưng hương thơm của khoai lang và táo đỏ vẫn bay ra như cũ.
Trân Niên nói: "Bà ơi, đây là bạn gái của bạn học con làm bánh khoai lang cho bà, cháu mang tới đây, còn nữa, cháu và vị đồng chí Đoàn Hoa này, hôm nay mới quen biết, bà đừng hiểu lầm."
Bà Trần vô cùng thất vọng đối với đứa cháu ngu xuan nha me de.
Bà còn rất nhiệt tình mời Chu Cảnh Họa vào phòng uống một ly trà nóng ăn bánh ngọt: "Bánh ngọt Tiểu Ngọc làm rất ngon, con vào ăn một miếng rồi đi."
Chu Cảnh Họa đương nhiên biết tay nghề của Tạ Tiểu Ngọc, cô nuốt nước miếng một chút, khéo léo cự tuyệt: "Sắc trời không sớm nữa, con nên trở về."
Trong lòng cô ấn tượng với Trần Niên tốt hơn một chút, thì ra điểm tâm này là đưa cho bà cô nội của anh, còn rất kính lão.
Bà Trần còn muốn cứu một chút, nói: "Quá muộn liền để cho Trần Niên tiễn con."
Trần Niên vội vàng nói: "Cái này không thích hợp đâu ạ..."
Anh và đồng chí Đoàn Hoa không quen thuộc, người đàn ông xa lạ đưa cô về nhà, đối với thanh danh của cô không tốt.
Chu Cảnh Họa xoay người trào phúng: "Muốn tiễn tôi còn không cho anh tiễn đâu."...
Bà Trần gọi Trần Niên đến nhà, Trần Niên còn liên tục giục bà cô nội nếm thử điểm tâm: "Bà nếm thử đi, con ngửi đã thấy thơm."
Bà Trần nào có tâm tư ăn điểm tâm, bà nói: "Buổi tối ăn không tiêu hóa, vừa rồi cô gái kia bà đã hỏi cha của con, vẫn đang độc thân, bà hỏi con, con cảm thấy thế nào, thích không?" Dù sao hiện tại như vậy rồi, thân thích thì thân thích, bạn bè thì bạn bè, xem mắt đều dựa vào giới thiệu, hơn nữa bà còn biết cha của cô gái kia, chỉ cần cháu trai thích, vậy có thể tranh thủ mà.
Trân Niên đương nhiên biết ý tứ của bà cô là muốn mai mối cho anh, giới thiệu đối tượng, anh ta đỏ mặt, lập tức uể oải.
"Đẹp thì rất đẹp, nhưng có lễ con không có cửa."
"Sao lại nói như vậy, điều kiện của con, điều kiện trong nhà, bà nhìn đều môn đăng hộ đối với cô gái kia." Bà Trần đối với cháu trai nhà mình vẫn rất tự tin.
Là một chàng trai tốt, trung thực, thật thà, lớn lên cũng đẹp trai, không có câu nói không xứng.
Trần Niên thở dài nói: "Con đắc tội với cô ấy."
"Không phải tối nay anh mới quen sao, sao lại đắc tội?"
Trần Niên nói thật: "Ở nhà bạn gái của bạn học con..."
"Con cứ trực tiếp nói Tiểu Ngọc thì chết à!" Bà Trần gấp gáp đến chết.
Trần Niên nói: "Trong nhà bếp nhà Tạ Tiểu Ngọc, cô ấy hỏi con muốn một nửa bánh khoai lang, con không cho, cô ấy tức giận nói con khinh thường."
Kỳ thật thật sự không phải anh ta khinh thường, đồ đạc của anh tặng không cũng được, mấu chốt đây cũng không phải của anh, là Tạ Tiểu Ngọc đưa cho bà cô.
Anh lấy đồ của người khác tặng cho bà, đến lấy lòng một cô gái, anh cảm thấy không ổn.
Bà Trần:.. Trời ạ, đứa cháu trai nhà mẹ đẻ của bà không tìm được đối tượng không phải không có nguyên nhân.
Bà im lặng đi vào phòng bếp tìm đồ, không kiên nhãn gao thét: "Lão Quý, ông để gậy ở đâu rồi."
Trần Niên vội vàng đi qua nói: "Bà à, bà đừng bận nữa, hôm nay con ăn rồi, đừng trộn mì cho con, con không ăn được."
Trên thực tế, anh đã sắp chết, dù sao đồ ăn tối nay là một bữa cơm ngon nhất anh từng ăn, nhất là mười mấy người tranh nhau ăn.
Tên trộm kéo hương.
Ông Qúy ở trong phòng khách nhìn thấy vui vẻ không chịu nổi, tên ngốc Trần Niên này, đợi lát nữa một trận đòn không chạy thoát.
Cuối cùng bà Trần cũng tìm được thần khí đánh người, bước lên cho cháu trai vài cái.
"Đồ ngốc nghếch này, là bánh khoai lang quan trọng hay bạn gái quan trọng, cái này anh cũng không phân biệt được sao, đáng đời anh độc thân!”
Trần Niên vô tội hỏi người ông thông mình của mình: "Con sai chỗ nào, sao lại đáng đời độc thân?"
Trong lòng bà Trần vô cùng mệt mỏi, kêu bạn già tiếp tục rút, ông Quý cười thoải mái, sau khi bị bạn già mắng, đành phải căng mặt: "Tự nghĩ đi, mau cút đi."
Trần Niên nghĩ không ra, logic của anh không sai mà, đi một hồi, nhìn thấy đồng chí Đoàn Hoa đẩy xe đạp đi dưới ánh đèn đường đáng thương, bánh xe của cô xụi lơ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");