(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dư Thư Phương nắm vuốt cái bình cao nha đam cúi đầu cảm thán: "Hứa Xương giỏi thật đấy, mấy tháng như này mà đã kiếm được tiền mua được việc làm."
Tạ Tiểu Ngọc: "Đúng thế, hơn nữa còn hiếu thuận nữa chứ, đối xử với bạn bè cũng tốt, lúc tôi đi đón em trai tôi, chính là do một nhà anh ấy giúp một tay đó."
Dư Thư Phương có chút phiền muộn: "Công việc ở nhà máy thực phẩm rất tốt, Hứa Xương có công việc, trong nhà khẳng định sẽ nhanh chóng tìm đối tượng cho anh ấy."
Tạ Tiểu Ngọc đoán được suy nghĩ của Dư Thư Phương, nhưng chuyện tình cảm thì phải nói thế nào đâu, người ngoài không nhúng tay vào được.
Dù sao chuyện vừa gặp đã yêu rất hiếm gặp, hiện tại giới thiệu quá nhiều, gia đình hai bên cũng sêm sêm nhau, nhìn nhau vừa ý thì có thể làm đối tượng của nhau rồi.
Cứ nhìn thấy độ nóng vội của thím Triệu, làm không tốt một hai năm sẽ thúc giục Hứa Xương đi xem mắt đối tượng.
Lần đầu tiên đã thích lẫn nhau như cô và Nghiêm Dặc như thế, sau đó mới nói đến tình hình nhà đối phương cũng không hiểu, cô nói: "Cô biết không, tôi với đối tượng của tôi, trước đây là tôi theo đuổi anh ấy đó."
Dư Thư Phương ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Nghiêm Dặc: "Trời ạ, đối tượng của cô vậy mà do cô theo đuổi trước, đợi khi anh ấy đến nhà cô đính hôn nhất định phải để anh ấy cầu hôn tử tế mới được."
Nghiêm Dặc:... Cái này cũng có thể kéo lên tận trên đầu của anh, khi đó ai cũng tránh không kịp, sao anh có dũng khí theo đuổi Tiểu Ngọc.
Bỏ đi, anh vẫn nên nhóm lửa nấu cơm thôi.
Tạ Tiểu Ngọc đưa Dư Thư Phương tới cửa, nhỏ giọng nói: "Thật sự thích thì cô đi tiếp xúc một chút đi, đừng có mà ngại."
Dư Thư Phương sờ mặt mình một cái, thở dài trong lòng, nghiêng đầu: "Không nói chuyện với cô nữa, tôi về nhà chạy bộ đây."...
Hôm nay không phải cuối tuần, Nghiêm Dặc trước mười giờ vẫn còn phải về ký túc xá, Tạ Tiểu Ngọc làm cơm tối đơn giản, làm canh bún mọc.
Cá lớn cá nhỏ và Tinh Tinh, ban đêm ăn ở nhà chị Hoa, lại ăn thêm bánh xốp đường đỏ nên cũng không đói bụng nữa.
Nghiêm Dặc đang nhóm lửa dưới bếp, không có thời gian hỏi cô: "Đúng rồi Tiểu Ngọc, trước khi anh cả với chị họ tìm đến, buổi sáng anh đi huấn luyện dã ngoại đó, em đi tìm anh có chuyện gì?”
Tạ Tiểu Ngọc nói với Nghiêm Dặc về việc phân loại hài cốt của cảnh sát hy sinh trong bệnh viện, biểu cảm đó thật sự rất sa sút, nên muốn gặp anh ta.
Nghiêm Dặc hiểu được Tiểu Ngọc sẽ sợ hãi, sợ hãi có một ngày sẽ phải sắp xếp hài cốt cho người mình yêu thương.
Bảo sao ngày anh cậu đi đó, lại nói với bọn họ: "Người trẻ tuổi có bốc đồng là chuyện tốt, nhưng phải biết quý trọng mạng sống của mình, mất mạng thì đồng nghĩa với mất hết tất cả, ngăn trở nhất thời không tính là gì, lúc đuổi bắt tội phạm phải hiểu được cách bảo vệ mạng sống của mình và đồng đội an toàn."
Bọn họ cũng là máu thịt, cũng có gia đình già trẻ, mạng của bọn họ cũng là mạng.
Nghiêm Dặc trước kia không biết sinh mệnh nặng nề như vậy, hiện tại anh biết, anh sẽ trân quý.
Anh cậu dành ra nửa tháng thời gian quý báu để huấn luyện bọn anh, anh hiểu được, vậy là đang giúp em gái của anh ấy, để đối tượng của em gái có kỹ năng bảo vệ mạng sống nhiều hơn một chút.
Nghiêm Dặc đứng dậy khỏi bếp lò, đánh bạo ôm lấy Tạ Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc, anh sẽ không chết."
Tạ Tiểu Ngọc cúi đầu: "Ừm."
Chẳng cần nói cái gì, trong lòng bọn họ đều biết đối phương nghĩ cái gì.
Nghiêm Dặc cúi đầu xuống, nhìn thấy bên mặt Ung đỏ của Tạ Tiểu Ngọc, trong lòng bàn tay là vòng eo mềm mại, muốn buông ra lại không nỡ.
Thật muốn tốt nghiệp sớm một chút, phương pháp mà anh cậu nói, anh phải suy nghĩ thật kỹ rồi, anh cậu nói đi làm nội ứng, những gương mặt lạ bên trong trường học của bọn họ thích hợp được chọn làm nội ứng, tích lũy hạng nhất hạng hai, tốt nghiệp sớm cũng không phải việc khó gì mà.
Bún mọc trong nồi đã chín, Tạ Tiểu Ngọc ném rau cải xanh đã cắt xong vào trong nồi, rồi lại đánh thêm hai quả trứng gà vào, tay của Nghiêm Dặc còn chưa buồng ra.
Tạ Tiểu Ngọc muốn lấy chén đũa, đỏ mặt nói: "Anh Nghiêm Dặc, anh định ôm đến lúc nào đấy."
Nghiêm Dặc đột ngột buông ra, trên mặt đỏ tía: "Cái kia, anh đi gọi cá lớn cá bé và Tinh Tinh tới dùng cơm."
Không cần gọi đâu, cá nhỏ ngửi thấy mùi đã chạy vào trong bếp rồi, lúc đầu cậu bé không hề muốn ăn, nhưng chị làm bánh canh thơm quá rồi.
Cá nhỏ cầm trong tay thứ gì đó, đã bị xé mở, cậu bé đưa đến bên miệng thổi một hơi, khuôn mặt nhỏ chợt đỏ bừng không thổi nổi, cậu bé hỏi Tạ Tiểu Ngọc: "Chị gái à, đây là quả bóng kiểu mới sao, chị giấu vào trong hộp bánh ngọt làm gì vậy ạ?"
Tạ Tiểu Ngọc...
Nghiêm Dặc:...
Tạ Tiểu Ngọc đỏ cả mặt mày, thô bạo cầm lấy bo vào túi, nhịp tim đập thật nhanh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");