Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 147




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mặc dù bán đi rất đáng tiếc, nhưng đối với bà Kim thì là cách duy trì ổn định của gia đình.

Tạ Tiểu Ngọc có từng thấy ở bên trong thế giới SOng Song, có thể kinh doanh sau hai năm, dựa theo tính cách của Hứa Xương là muốn đi biển làm ăn, nhưng hai năm nay cần một công việc để qua ngày trước đã.

Hơn nữa mua một công việc tốn mấy trăm tệ, đợi khi từ bỏ công việc kinh doanh, khả năng một tháng anh có thể kiếm được tiền vê.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Anh Nghiêm Dặc, cơ hội việc làm này đối với nhà mẹ nuôi là chuyện tốt, anh đi tìm Hứa Xương với mẹ nuôi đi, em và Vân Trân đến nhà cô ấy với bác gái Kim nói giá cả tốt."

Nghiêm Dặc cũng có ý như vậy, không cần phải nói, một nhà ba người Hứa Xương, trước mặt chỉ có một mình thím Triệu có công việc, Hứa Xương lúc trước quét đường hộ người ta, bây giờ người ta xuất viện cũng phải trả trở về.

Anh hạ giọng nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Hứa Xương có thể chuyển, tiền mua công việc anh đoán chắc đã tích đủ rồi, nhưng không thể nói với bên ngoài. Cứ nói là chúng ta mượn đi, không phải những tên mắt đỏ kia muốn đào ngọn nguồn của anh ấy sao, không giỏi giải thích."

Tạ Tiểu Ngọc vội vàng gật đầu, thống nhất tất cả, cô và Thẩm Vân Trân thuộc viện nhà máy thực phẩm....

Đến cửa chính nhà, vậy mà lại nhìn thấy thím Vân Trân Nhị đang tẩy não cho bác gái Kim: "Chị Kim à, trước kia là em không tốt, em có lỗi với chị, công việc chị muốn bán thì cứ bán cho em đi, một công việc nhà máy thực phẩm có thể bán được 550 tệ, em cho chị 580 tệ thì sao!"

Tạ Tiểu Ngọc xem thường không thôi: "Thím hai à, thím còn có mặt mũi đòi ở nhà máy thực phẩm à?"

Thẩm Vân Trân cười lạnh nói: "Hiện tại công việc trong thành căng thẳng, sao gặp được người dễ bán như vậy, quen với người trong thành sao chị ấy chịu về quê chứ."

Nhưng nếu như công việc bị thím hai mua mất thì chán ghét quá.

Tạ Tiểu Ngọc biết giá thị trường, công việc nhà máy thực phẩm, trong vòng 600 tệ có thể mua được, cao hơn thì không có lợi rồi.

Cô đi vào nói với bác gái Kim: "Bác gái à, Mặc Tú Liên là kẻ thù của bác, để kẻ thù sống tốt hơn mình, không sợ sau này người ta chế nhạo bác sao, hay là bán công việc này cho mẹ nuôi nhà cháu đi, chúng cháu cũng đưa cho bác 580 tệ."

Bác gái Kim thông minh rồi, dù sao bà cũng ở trong thôn, cũng không quan tâm đến ân oán tranh chấp, tiền mới quan trọng với bà. "Như vậy đi, hai người các ngươi đấu giá, ai ra giá cả cao thì tôi bán cho người đó."

Tạ Tiểu Ngọc:.. Là bác gái khôn khéo.

Không thể nói bà ấy sai, đều do nghèo mới vậy, thậm chí Tạ Tiểu Ngọc còn khen bà ấy một câu khôn khéo, nhưng hiện tại cô muốn mua công việc nha, hình thức giống như rất bất lợi.

Chẳng qua cô cũng không phải rất lo lắng, cho dù lần này không mua được thì coi như lần này mua không thành, lần sau lại tìm cơ hội là được.

Nhưng mà Mặc Tú Liên nhất định phải có được công việc này, bà ta cười ha ha, giơ một cuốn sổ tiết kiệm lên.

Sau đó khoe khoang: "Tạ Tiểu Ngọc, con tiện nhân nhà cô đừng có đòi tranh với tôi, bà đây hôm nay phải so kè bằng được, sổ tiết kiệm của bà đây có trên 5000 tệ, cô về nhà uống tro đi thôi!"

Bà còn đắc ý dào dạt nói với Thẩm Vân Trân: "Cháu gái à, cho dù lên TV thì làm sao, dù sao danh tiếng của bà ở nhà máy thực phẩm vẫn nát, bán luôn công việc cho tôi mà cầm tiền về quê đi."

Thẩm Vân Trân nói: "Danh tiếng của tôi nát thì danh tiếng cả nhà bà nát hơn, tôi không ở lại được thì bà có thể ngây mặt ở đây."

Mặc Tú Liên nghẹn ngào, rất nhanh lại nói: "Tôi cũng đã kết hôn rồi, bà còn đang tìm nhà chồng kìa, sao có thể giống nhau được."...

Tạ Tiểu Ngọc tính toán cho vợ chồng Mặc Tú Liên một khoản, bọn họ tiếp quản công việc của ba mẹ Vân Trân năm sáu năm, khi đó tiền lương mới ba mươi hai tệ. Ba năm vừa tăng tiền lương, đến năm nay một tháng cũng chẳng qua có hơn bốn mươi tỆ.

Trước khi Vân Trân về quê, nghe cô ấy nói cơm nước trong nhà rất tốt, mỗi một mùa đều có quần áo mới.

Mặc Tú Liên thường xuyên ở nhà, ở đơn vị khóc than, khóc bà ấy đối xử với cháu gái tốt cỡ nào tốt, tiền lương trừ của vợ chồng trừ đi tiền ăn uống đều tiêu Vậy bà ta muốn tiết kiệm tiền chỉ có trong năm năm Vân Trân xuống nông thôn này, năm nay giành được 5000 tệ, còn nhiều hơn tiền lương cả năm năm hai người bọn họ, chẳng lẽ bọn họ không ăn không uống sao?

Hơn nữa đã có nhiều tiền như vậy, thế mà không chữa bệnh cho ba vợ, có thể thấy được trong lòng tối đen như nào.

Tạ Tiểu Ngọc giả bộ như không thể tin: "Bác gái Kim, bác đừng có tin lời bác ấy, ba vợ bác ấy ngã bệnh sắp chết, bác ấy còn không có tiền. Bác ấy làm như vậy để lừa bác đó, bác đừng để người khác đấu giá, rồi đắc tội với người ta, sau đó bác ấy không mua được nữa. Như vậy bác lại mang theo danh tiếng xấu rồi, lại muốn bán thêm lần nữa cũng chẳng có ai dám mua nha."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.