(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghiêm Dặc:.. Xếp hạng ba mà vẫn có khác biệt rất lớn, cuối cùng thì anh ấy xếp thứ mấy?
Anh cảm thấy suy nghĩ của anh đã bị anh cậu làm cho sai lệch: "Huấn luyện kết thúc rồi, tôi cũng muốn về nhà đối tượng của tôi ăn cơm."
Mạnh Cảnh Niên cười lạnh, lá gan không nhỏ, nhưng mà người như vậy anh gặp nhiều rồi, không trị được cậu ta thì còn làm huấn luyện viên gì nữa cơ chứ.
Mạnh Cảnh Niên nói: "Nói rõ là nửa tháng tập huấn, đến 12 giờ chưa, thiếu một phút cũng không được. Cậu muốn ra khỏi trường cũng được, đợi sau 12 giờ đi."
Tạ Tiểu Ngọc bận bịu kéo anh họ đi, khua tay nói với Nghiêm Dặc: "Anh Nghiêm Dặc, tối mai anh đến đi."...
Tạ Tiểu Ngọc thức dậy lúc ba giờ đêm làm mấy loại bánh ngọt, sở trường của cô là bốn loại bánh ngọt đậu đỏ, bánh xốp đường đỏ mứt táo, bánh ngọt gạo, bánh đậu xanh cho Mạnh Cảnh Niên mang về.
"Anh trai, anh mang cho ông ngoại nếm thử, thích ăn loại nào thì gọi điện thoại nói với em, lúc tết em lại làm mang cho ông ngoại."
"Được." Mạnh Cảnh Niên phát hiện sự mềm lòng trước hai mươi lăm năm cộng lại cũng không nhiều bằng nửa tháng này.
Đây chính là niềm vui khi có em gái tri kỷ, đợi khi trở lại bộ đội, anh cũng có em gái khoe khoang, quả nhiên em gái là sinh vật đáng yêu nhất trên đời này.
À... thiếu chút nữa thì quên mất, anh còn có hai em trail
Mạnh Cảnh Niên nói với song bào thai: "Lúc anh họ mười tuổi mỗi sáng đều ngồi trung bình tấn nửa giờ mới được ăn sáng, hai người các em từ nhỏ chưa bao giờ luyện tập, vậy nên mỗi ngày bắt đầu từ mười phút, tư thế phải tiêu chuẩn, đợi khi sang năm mới anh sẽ kiểm tra."
"Luyện được thân thể cường tráng, tương lai mới có thể bảo vệ em gái, nghe không hiểu không sao cả, làm theo là được."
Cá lớn liên tục gật đầu, cậu vốn dĩ rất hâm mộ thể phách của anh họ và anh Nghiêm Dặc, thế nhưng thân thể của cậu quá yếu, không cường tráng bằng cá nhỏ nữa cơ.
Cậu bảo đảm nói: "Anh trai yên tâm, em sẽ không lười biếng đâu, sẽ giám sát cả cá nhỏ nữa.
Mạnh Cảnh Niên vui mừng gật đầu, rất tốt, là một đứa bé nghe lời."
Anh nhìn cá nhỏ một chút, là một tên ranh mãnh: "Còn em?"
Cá nhỏ:.. Đây là anh trai ma quỷ mà, cậu vẫn nên đi tìm anh rể thôi. Tiên anh họ đi, Tạ Tiểu Ngọc đến bệnh viện, lúc tan việc y tá trưởng thần bí đưa cho cô một cái túi nhỏ, nói: "Thứ cô muốn tôi đã lấy giúp cô rồi."
Vưu Tiểu Ninh hiếu kỳ thăm dò: "Thứ gì vậy?"
"Đồ sinh hoạt kế hoạch hóa gia đình." Tạ Tiểu Ngọc mở ra đếm một chút, hai mươi cái, đây là chị Hoa nhờ cô đưa.
Vưu Tiểu Ninh là một nhân viên chữa bệnh và chăm sóc, lần trước sau khi phổ cập kiến thức khoa học ở thôn Thanh Sơn, da mặt cũng không có mỏng như vậy nữa, cô còn tưởng rằng Tạ Tiểu Ngọc muốn.
Cô cười xấu xa nói: "Tiểu Ngọc, cô với đối tượng của cô... Các người đã ở cùng một chỗ rồi, kết hôn thôi"
Tạ Tiểu Ngọc lúc đầu không cảm thấy đồ dùng kế hoạch hóa gia đình có gì phải ngại ngùng, nhưng bị Tiểu Ninh nói khiến sắc mặt đỏ lên.
Cô nhanh chóng giải thích: "Đây là mang cho hàng xóm của tôi, thể chất của cô ấy đặc thù, sau khi đặt vòng thì các chứng viên bệnh phụ khoa không hề tốt hơn, nghỉ lễ còn cực kỳ nhiều, chỉ có thể để tôi đi lấy, cô ấy ngại mua."
Vưu Tiểu Ninh cũng thở dài, phụ nữ thật sự không dễ dàng...
Mới ra bệnh viện, Nghiêm Dặc đã chờ cô ở bệnh viện, còn có Thẩm Vân Trân.
Tạ Tiểu Ngọc giới thiệu Nghiêm Dặc cho Thẩm Vân Trân một chút: "Vân Trân, đây là đối tượng của tôi, sao hôm nay cô đến tìm tôi vậy?"
Thẩm Vân Trân cười nói: "Tôi tặng cho bác gái Kim công việc kia, bác ấy quyết định bán chia tiền cho ba đứa con trai, lần trước chúng ta cùng Thư Phương xuống nông thôn, tôi thấy Thư Phương nói mãi ân nhân giúp đỡ cô ấy không có công việc."
Thẩm Vân Trân ngừng một chút rồi tiếp tục nói: "Vừa rồi tôi đi tìm Thư Phương, cô ấy nhăn nhó nói không quá quen thuộc với ân nhân lắm, nói không tiện khi nói chuyện công việc nên giao cho tôi tới tìm cô."
Thấy Thư Phương như vậy, rõ ràng là rất gấp, còn để cô nhanh chóng lại đây, đừng để bác gái Kim bán công việc kia cho người khác.
Tạ Tiểu Ngọc ngạc nhiên nói: "Công việc nhà máy thực phẩm này là công việc tốt đó, vậy mà bác gái Kim lại không cho con của mình?"
Thẩm Vân Trân giải thích nói: "Bác gái Kim là một bác gái biết suy nghĩ, bác ấy nói đều là con trai của bác, nghèo một chút cũng không sao, chỉ sợ chia không đều thôi. Nói công việc này chia cho ai thì cũng khiến ba đứa con trai xa cách, để con trai đánh nhau thì không bằng bán đi chia tiền."
Đây chính là lời nói thật, ba của Thẩm Vân Trân thi ra, công việc vẫn là do cha vợ giao cho, như vậy anh em sẽ nhỏ máu đỏ mắt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");