(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ Ngải Vân nhìn Dư Thư Phương nói: "Hành văn tìm từ không tồi, nhưng các người đổi trắng thay đen thì không đúng rồi, muốn tranh đua với tôi, tôi theo đến cùng."
Thẩm Vân Trân tức không chịu được.
Cô ấy đi công viên với Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương, mọi người thương lượng một chút, cảm thấy cứ đấu võ đài như vậy cũng không thể nói rõ.
Tạ Tiểu Ngọc đưa ra kiến nghị: "Còn không bằng xuống tay từ bác gái Kim bên kia, Thư Phương cùng Vân Trân đi tìm bác gái Kim đàm phán, để bà ấy đứng ra tiếp nhận phỏng vẫn, nói rõ chuyện năm đó người đính hôn chính là con gái của nhà thím Hai cô, lột mặt nạ của thím Hai Vân Trân, đưa tin thêm vài lần, mọi người đọc cũng mệt, phải dùng dao sắc chặt đay rối!"
Thẩm Vân Trân không quá chắc chắn: "Tôi thì không thành vấn đề, như mà nhà bác gái Kim còn ba con trai con dâu, bà ấy có thể đồng ý nói ra chuyện xấu trong nhà sao?"
Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Nếu có lợi với bà ấy thì sao, cha mẹ cô để lại hai công việc, bị thím Hai chú Hai của cô chiếm mất, cô lấy hai công việc này về, một cái đưa cho bác gái Kim, coi như phần lễ hỏi kia, bà ấy hẳn sẽ đồng ý."
Hôm đó Thẩm Vân Trân vì có thể nhanh chóng thoát thân, đi với đội chữa bệnh, nên đã viết giấy nợ cho bác gái Kim, nói cô ấy còn nợ lễ hỏi kia.
Bác gái Kim tham lam, chưa tới mấy ngày lại tìm tới thím Hai đòi một lần, không đòi được, Thẩm Vân Trân còn bị thím Hai bồi nhọ ngủ với con trai ngốc của bác gái Kim, tức chết cô ấy.
Thẩm Vân Trân cùng Dư Thư Phương tính lại một chút, đều cảm thấy biện pháp của Tạ Tiểu Ngọc tốt.
Sau đó, hai bọn họ nhất trí yêu cầu, muốn Tạ Tiểu Ngọc cùng đi!
"Tài ăn nói của cô tốt, chết cũng có thể nói thành sống, việc tẩy não này giao cho cô đi." Dư Thư Phương nói với Tạ Tiểu Ngọc.
Tạ Tiểu Ngọc: ".. Tôi nghi ngờ cô đang mắng tôi."
Dư Thư Phương cười ha ha: "Khen cô mà, dứt khoát để bài này cô viết đi, tôi xin đi công tác với tòa soạn, ngày mai chúng ta xuất phát."
Chưa giải quyết xong chuyện của Thẩm Vân Trân, Tạ Tiểu Ngọc bên này cũng không làm rõ được, không thể trở về đi làm, cô về nhà sắp xếp một chút, để mẹ nuôi Triệu Hương tới chăm sóc ba đứa bé một ngày.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Dư Thư Phương và Thẩm Vân Trân chạy tới nhà Tạ Tiểu Ngọc gõ cửa, kêu cô nhanh chóng xuất phát.
"Hạ Ngải Vân thật âm hiểm, bà ta kêu đài truyền hình, muốn tới trấn Hồng Liên phỏng vấn bác gái Kim, nhất định đã đàm phán xong trước, chúng ta chạy tới trước đài truyền hình, xem có thể cứu lại hay không, không cần đi nhà ga, chúng ta đi xe của tòa soạn."...
Văn Báo Bình Thành lần này cũng cứng rắn, một khi lên TV thì căn bản không có cách nào rửa sạch nữa, chuyện đưa tin sai sự thật này, Văn Báo cũng không chịu gánh.
Tòa soạn cố ý sắp xếp xe, trời chưa sáng đã đưa bọn họ đến trấn Hồng Liên.
Lúc ba người Tạ Tiểu Ngọc đến, nhà bác gái Kim đang ở ăn cơm sáng, nhìn thấy mấy người bọn họ tới, tức giận nói: "Thẩm Vân Trân, lễ hỏi cô nói chừng nào thì trả cho tôi, hôm qua thím Hai cô tới đã nói là sẽ cho tôi."
Đương nhiên, còn cho bà ấy thêm ba trăm sáu, nhưng cũng là có điều kiện, muốn bà ấy nói với đài truyền hình, mấy ngày Thẩm Vân Trân ở nhà bà ấy, đã ngủ với con trai ngốc của bà ấy.
Thẩm Vân Trân âm thầm cắn răng, thím Hai muốn ép chết cô ấy.
Tạ Tiểu Ngọc vội tiến lên nói: "Bác gái Kim, chúng ta chính là tới đưa tiền cho bác."
"Phải không, vậy tiền đâu, chạy chóng đưa cho tôi."
Trấn Hồng Liên là huyện nghèo khó, cực kỳ nghèo, ba trăm sáu đồng là tiền tích góp nhiều năm của bà ấy và ba đứa con trai, con dâu.
Hiện giờ ai cho bà ấy tiền, thì bà ấy sẽ nói chuyện giúp cho người đó.
Tạ Tiểu Ngọc không nói tới tiền trước, mà cầm tờ Văn Báo mấy hôm trước ra, làm trò đọc trước mặt cả nhà một lần.
Trên bài báo, cô nhấn mạnh bác gái Kim và con dâu bà ấy đều là nữ đồng chí có giác ngộ tư tưởng cực cao, chẳng những để Vân Trân đi, mấy người con dâu còn đồng ý nuôi em trai ngốc.
"Bài báo vừa đăng lên, rất nhiều người Bình Thành đến tới tòa soạn chúng cháu hỏi thăm nhà bác gái Kim, nói nhà có giác ngộ tư tưởng cao như nhà bác hiện giờ không nhiều lắm, quả thật đáng khen ngợi."
Khóe miệng bác gái Kim giật giật, so với thanh danh, bà ấy càng muốn lấy tiền nhà mình về.
Bác gái Kim cảm động hay không thì Tạ Tiểu Ngọc không biết, nhưng ba người con dâu của bà ấy lại tự hào cảm động, cho nên mới nói, người tốt vẫn rất nhiều.
Lúc này Tạ Tiểu Ngọc mới nói: "Bác gái Kim, lúc cha mẹ Vân Trân qua đời có để lại hai danh ngạch công việc, chờ cô ấy lấy được hai công việc này về, đồng ý lấy ra một cái cho nhà bác, đến lúc đó nhà bác muốn lấy hay bán đi, đều tùy mọi người."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");