(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Bác cả gái của cặp song sinh tên là Đỗ Nhị Mai, trước đó đã giải thích rõ ràng, nhưng vẫn bị Tạ Tiểu Ngọc đánh cho mặt mũi bầm dập.
Tạ Tiểu Ngọc miễn cưỡng áy náy, nói: "Cháu ở trên xe lửa đã gặp bọn buôn người hai lần, còn tưởng bác là người nhân lúc trong nhà không có người lớn mà lừa gạt đứa nhỏ, nên mới xuống tay hơi nặng, để cháu đưa bác cả gái đi bệnh viện."
Cả người Đỗ Nhị Mai đau muốn chết, bà ta cảm thấy thắt lưng phía sau đã bị con quỷ nhỏ này đánh gãy.
Nhân cơ hội nằm bệnh viện vài ngày, lừa cô lấy một số tiền thuốc men, trong lòng Đỗ Nhị Mai đã tính toán như thế.
"Được được được, cháu mau đưa bác đi đến bệnh viện đi."
Tất nhiên Tạ Tiểu Ngọc không thật sự muốn đưa bà ta đi bệnh viện đâu.
Cô hỏi: "Nhưng cháu có hai người em trai, vậy còn một đứa nữa đâu ạ, chẳng lẽ bác cả gái đã thật sự đem em trai của cháu bán cho bọn buôn người rồi?"
Người bị đánh chính là Cá Nhỏ, cậu bé là một đứa nhỏ lanh trí nhạy bén, trước kia từng nghe mẹ nói, cậu bé cùng anh trai còn có một người chị, có lẽ người trước mắt chính là chị gái xinh đẹp cùng mẹ khác ba của cậu bé.
Mặc kệ là chị gái đến đây có mục đích gì, hiện tại chỉ có chị gái xa lạ này mới có thể mang anh trai của cậu bé trở về.
Cá Nhỏ nói: "Cá Lớn đã bị bác cả mang đi bán rồi!"
Đỗ Nhị Mai tát tới một cái, Cá Nhỏ nhanh nhẹn né tránh, cậu bé cào cấu nắm lấy cát trong tay mạnh mẽ ném lên mặt của Đỗ Nhị Mai.
Miệng Đỗ Nhị Mai đầy cát, bà ta phun phun vài cái, sợ Tạ Tiểu Ngọc không tha cho mình, liền bày tỏ nói:
"Không phải là bán, bác cả chỉ tìm một gia đình tốt để nhận nuôi anh trai của cháu thôi, cháu quá nghịch ngợm nên người ta mới không muốn cháu, cháu đừng cản trở anh trai mình có cuộc sống tốt!"
"Đó là bọn buôn người, bà chính là người bán trẻ em."
Cá Nhỏ kiên quyết, mấy tháng trước, trong thôn bọn họ còn có trẻ em bị bọn buôn người bắt cóc.
Tạ Tiểu Ngọc lo lắng, em trai lớn chắc chắn đã bị bác trai cả mang đi bán cho tên biến thái thích trẻ em xinh đẹp rồi.
Hiện tại cô không có thời gian cùng Đỗ Nhị Mai tranh cãi, cô cần phải cứu em trai lớn trước khi em ấy bị làm hại.
Cô lập tức trách mắng Đỗ Nhị Mai: "Ở nhà ga Lương Châu đã bắt được một cặp buôn người, bọn họ đã nói rằng, ở nông trường đã nhìn hợp ý một đôi song sinh rất xinh đẹp, đứa nhỏ thì trông rất hung dữ không uy hiếp được, còn đứa lớn thì điềm đạm ít nói rất hợp để lừa gạt đem đi bán, cả nhà bác cả chắc chắn là bị bọn buôn người giả dạng lừa gạt nếu không làm sao tin tức có thể trùng khớp đến vậy được."
"Anh Hứa Xương, hiện tại anh nên đi báo cảnh sát, bắt bác cả và bác cả gái lại, tố cáo bọn họ thông đồng với bọn buôn người bán em trai của tôi."
Đỗ Nhị Mai hoảng sợ, người đàn ông mà bà ta tìm có lẽ không phải là do đám buôn người giả trang thành đâu, đúng không?
Nhận nuôi và bị lừa bán, về tính chất là hoàn toàn không giống nhau, và phải ngồi tù đó!
Mấy tháng trước Lương Châu đã bắt được nhóm buôn người, bọn họ giả vờ nhận nuôi những đứa nhỏ, một gia đình ở trong thôn đã bán đứa nhỏ cho đám người kia, cũng đã kết án vài năm.
Đỗ Nhị Mai thoáng chốc đã khụy chân quỳ rạp xuống đất, suýt chút nữa đã kéo quần của Hứa Xương xuống theo: "Chúng tôi cũng chỉ bị lừa thôi, tôi biết bọn họ mua bán ở đâu, bây giờ sẽ dẫn các người đi."
Tạ Tiểu Ngọc ở nhà hàng Quốc Doanh đã chạm mặt và chặn đầu đám người muốn mang Cá Lớn đi.
Dáng dấp của Cá Lớn và Cá Bé rất giống nhau, nhưng cậu ấy gầy hơn và trầm tính hơn, khóe mắt bên phải có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, càng tăng thêm tính khí nho nhã của cậu ấy một chút.
Cá Lớn đang khóc không chịu đi cùng người đàn ông xa lạ kia, đôi mắt của người đàn ông chứa đầy sự ghê tởm đầy và hèn hạ, và ông ta chuẩn bị bế Cá Lớn đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");