(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc trước, vài gia đình nhà hàng xóm đặt nền móng nhà với nhà chú của bà ta cãi ầm T, khiến bà ta khó chịu lập tức lấy việc nhỏ xé to, viết người ta trở thành một tội tày đình, hại cho công việc nhà người ta thiếu chút nữa mất luôn, đừng nhắc đến cấp bậc khá ngay cả ở tại đơn vị danh tiếng và mọi sự việc đều gặp khó khăn, không phát triển nổi.
Sư phụ bán thịt có giận cũng không dám nói gì.
Tạ Tiểu Ngọc cười lại, động một chút là dùng cán bút uy hiếp người ta, cô gái sống dậy kia chắc là học theo bà ta rồi, ở khách sạn dám tùy tiện nói xấu cô là phần tử khủng bố nên bị anh trai nói vài câu đưa lên cục công an.
Cô nói: "Tôi biết vì sao nhà bà gặp báo ứng rồi, bà tùy tiện uy hiếp người khác, thế có xem là báo ứng không chứ."
Cô vừa trả tiền và phiếu cho ông chú bán thịt, rồi an ủi: "Chú đừng có sợ, cháu là một chiếc kính Chiếu Yêu, ai muốn hại cháu cuối cùng đều bị tự rước xui xẻo vào mình hết á."
Ông chú bán thịt không nhịn được cười, có lẽ trong nhà của cô gái nhỏ này cũng có chút thế lực rồi, nhưng nhìn cô lại đáng yêu hơn nhiều với mụ chủ nhiệm họ Hạ kia.
Vừa ngọt vừa đáng yêu.
Hạ Ngải Vân cảm thấy trong lời nói của cô có ý sâu xa, vội kéo tay áo của cô lại nói: "Cô có ý gì, nói rõ ràng ra, sao tôi lại muốn hại cô?"
Tạ Tiểu Ngọc trợn trắng mắt, nhìn người khác có nhiều phiếu hơn lập tức nghi ngờ đối phương dùng cách phi pháp lấy được, thế không phải là muốn hại cô sao.
Cô không muốn giải thích nhiều với Hạ Ngải Vân, con gái của bà ta cũng học theo bà ta mà, cô ta đã tự đưa mình đến tận cục công an rồi đó, rất nhanh thôi sẽ được đến nông trường cải tạo cũng như đã cho nhà của bà ta một bài học rồi đấy.
Cô mua một cân đường trắng bằng phiếu dưới ánh mắt xem thường và oán hận của Hạ Ngải Vân, rồi lại rút trong đống ngân phiếu định mức ra hai phiếu xà phòng mua hai cục, một cục cho Cá Lớn và Cá Nhỏ, một cục khác cho cô với Tinh Tinh dùng, còn mua năm cân bột mì đầy ắp.
Đúng lúc này, hàng xóm của Hạ Ngải Vân vội vàng chạy đến, hỏi: "Chủ nhiệm Hạ Chí Hồng bị bắt lên cục công an rồi sao bà còn có tâm trạng đi chọn xương chứ?"
Hạ Ngải Vân quá sợ hãi, con nhóc chết tiệt kia gần đây rất quái dị, nhưng chuyện đã vào cục công an rồi, thế con bé đã làm sai chuyện gì?"
"Sao con bé bị bắt vậy?"
"Nghe nói là do tội vu khống, sỉ nhục,.. Khụ, à tôi cũng không biết rõ lắm, chỉ là đang nói khoác thôi, nghe nói là nói láo chạm phải kẻ khó chơi nên bị người ta tố cáo ngược lại, bà nhanh ve xem chút đi"
Trong lòng sư phụ bán thịt thoải mái vô cùng, đáng đời!
Tạ Tiểu Ngọc nghe xong, lười quay đầu, mua xong mọi thứ, cô lập tức xách đồ ngồi lên xe về nhà.
Ngay ở trên xe buýt cô còn đang suy nghĩ khi anh Nghiêm Dặc gặp anh cậu lớn thì ra sao, chắc là không vội vàng và sợ hãi đâu, dù sao anh họ muốn cưới chị họ anh Nghiêm Dặc, thì anh ấy đâu còn là anh trai cậu lớn hay cậu nhỏ đâu chứ, sao sợ anh ấy được nữa....
Một bên khác, Nghiêm Dặc đợi đến sốt ruột, Tiểu Ngọc nói khoảng năm giờ về nhưng bây giờ vẫn chưa thấy về mà?
Hai giờ cô đã đi ra ngoài, ngồi xe buýt đến khách sạn cũng chỉ tâm 25 đến 28 phút, cho hai giờ rưỡi đi, nói chuyện øì gần ba giờ?
Anh đã lo lắng về an toàn của Tiểu Ngọc, thật sự không nên đồng ý để cô một mình đi gặp Mạnh Cảnh Niên.
Minh Chi Tuệ ôm Tinh Tinh, nhìn em trai lo lắng bồn chồn di qua đi lại trước cửa như vậy, chị ấy chỉ cười nói: "Tiểu Ngọc nói hơn năm giờ sẽ về, em vội cũng vô dụng thôi, đến giờ con bé sẽ về mà."
"Chị, em đến khách sạn một chút." Nghiêm Dặc cũng định đi tìm rồi.
"Được, Tiểu Ngọc nói muốn đến chợ mua thức ăn, em đi đến khách sạn chưa chắc đã tìm được người."
"Em đi đến khách sạn xem trước, nếu không tìm thấy sẽ lại đến chợ thức ăn."
Minh Chi Tuệ nở nụ cười, Tiểu Ngọc chỉ đi tìm đồng chí họ Mạnh kia thôi, sau hôm nay anh ấy vừa cứu chị ấy từ trong hồ ra xong đã buông tay ra ngay nhìn không chớp mắt, người đó là một quân tử chính trực đó.
"Chị thấy đồng chí Mạnh không phải là người xấu, nếu đồng chí Mạnh chỉ tìm Tiểu Ngọc hỏi thăm chút việc, con bé cũng là người rất có lòng, nên có lẽ giúp đồng chí Mạnh đó làm chút việc, em cứ ở nhà đợi đi tránh bỏ lỡ."
Nghiêm Dặc do dự một lúc lâu, Minh Chi Tuệ thở dài lắc đầu.
Chị ấy nói tiếp: "Đêm nay em không đi Tiểu Ngọc chắc sẽ về, một đám người đang đợi con bé nấu cơm chiều ăn đó, nếu Tiểu Ngọc không về chắc chắn sẽ nhờ người đưa tin đến, dù con bé bỏ đói em thì cũng không dám để em gái với em trai của mình đói đâu."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");