(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đột nhiên anh ấy quay lại phòng, cầm ra một phong bì dày trong hành lý ra, không biết vì sao lại giao cho Tạ Tiểu Ngọc.
Còn nói rằng: "Lần này anh tới cũng đã chuẩn bị rất nhiều, mấy năm nay đã tích góp đủ các loại ngân phiếu định mức, anh không dùng được nên sau này mỗi phát phát cho em một ký."
Tạ Tiểu Ngọc:.. Ông trời ơi, nhiều như thế, cô lập tức trở nên giàu có rồi.
Còn còn đáp: "Anh, sau này anh phải cưới vợ, không thể đưa hết cho em được, anh tự tiết kiệm cho mình một chút đi."
Mạnh Cảnh Niên bật cười, em gái lại lo lắng về chuyện cả đời của mình, với tính cách của anh ấy có lẽ phải độc thân cả đời còn lại rồi
Tống Liêm cũng bị hành động của Mạnh Cảnh Niên bị chấn động và bất ngờ, ông ấy nhìn tuổi cậu thanh niên này chỉ mới 24 đến 25 tuổi gì đó, mấy đứa nhóc bình thường ở tuổi này đều sẽ không tự chủ được mềm lòng với các cô bé trẻ tuổi và đáng yêu.
Lạc Chí Hồng cũng là loại người ngây thơ và xinh đẹp, nhưng đồng chí Mạnh này cũng khác hoàn toàn với người bình thường, dường như trong mắt của anh ấy cô ta đã là người xấu thì hoàn người xấu, không phân biệt nam hay nữ gì. Một tên quân nhân lạnh lùng khô cằn, vô tình như thế, nhưng khi đứng trước mặt em gái lại vô cùng yêu thương không điều kiện.
Tống Liêm cảm thấy muốn nắm tóc sầu hộ Nghiêm Dặc, anh làm sao để thu phục được anh trai cậu lớn đây?
Haiz không được rồi, tiêu rồi, dù sao để tên nhóc thúi kia cưới vợ thì tự nghĩ cách đi....
Tạ Tiểu Ngọc cũng chẳng lo lắng xíu nào cả, giờ phút này cô đã đến xã Cung Tiêu, trong túi đầy đủ các phiếu dâu và thức ăn thông dụng của toàn nƯỚc.
Nhưng bây giờ đã không thể mua được nhiều thịt cá hay đồ ăn gì nữa, nằm trên bàn quầy thịt chỉ còn một miếng thịt xí quách dê, đó là xương cột sống của dê, ở trong xương có rất nhiều tủy, trên cũng còn rất nhiều thịt, bây giờ thời tiết đã lạnh, nấu một nồi xí quách dê đi, nấu thêm một ít canh dê nữa là hoàn hảo, có thể cắn vào xương để ăn tủy.
Tạ Tiểu Ngọc bước lên, nói: "Chú này, khúc xí quách dê này cháu mua."
Ông chú bán thịt đang muốn đi về, còn chút thịt xí quách dê này cứ tưởng rằng bán không được, tuy nhìn bên ngoài còn nhận được lợi nhiều hơn với miếng thịt bình thường, nhưng bây giờ phiếu thức ăn rất quý giá, một người chỉ có được phiếu hai cân thịt trong một tháng, ai đành lòng bỏ qua mua khúc xương xí quách dê này chỉ có chút thịt chứ. Ông ấy có lòng tốt nhắc nhở Tạ Tiểu Ngọc: "Cháu gái này, có một ít thịt ống xương heo không cần mua phiếu, còn có chút gan ruột nữa, cháu mua cái đó đi nếu muốn mua thịt thì ngày mai đến đây sớm một chút, một một khối ba chỉ về là được rồi."
Tạ Tiểu Ngọc biết ông ấy có lòng tốt, chỉ cười nói: "Chú à, chú cứ cân cho cháu đi, cháu có phiếu mà.”
Ông chú lắc đầu cầm cả khúc xương xí quách dê đặt lên giá cân, cô gái nhỏ này đúng là không biết tính toán cho cuộc sống, muốn nấu canh chỉ cần mua ống xương heo là được rồi vừa thuận lợi lại vừa không cần dùng phiếu, khúc xương xí quách dê này không có nhiều thịt, đúng là tính toán không phù hợp gì hết.
"Chú này, làm phiền chú chặt khúc xương thành miếng nhỏ cho cháu được không?"
"Chuyện nhỏ." Ông chú bán thịt có kỹ thuật sử dụng đao rất tuyệt vời, người khác cần hai tệ thịt, ông ấy chỉ cần một nhát đao chặt xuống đã chia được gần như vừa vặn đúng hai tệ không nhiều không ít.
Tạ Tiểu Ngọc khoa tay mua chân nói độ dày một chút, ông chú bán thịt cầm đao chỉ vài nhát chỉ thấy bóng đen vun vút băm thịt, khúc xương xí quách dê kia đã chặt thành từng miếng độ dày nhất đi, so sánh với cầm thước đo cũng còn chính xác hơn.
Tạ Tiểu Ngọc vỗ tay cảm thán: "Chú này, công việc này chú làm tận tâm quá, đúng là quá chuyên nghiệp!"
"Nhiêu đây mà cũng nói giỏi à?" Tuy ông ấy cảm thấy rất bình thường, nhưng trong lòng của ông chú bán thịt vẫn vô cùng tươi đẹp.
Tạ Tiểu Ngọc mở ba lô nhỏ ra, rút một nửa số tiền trong bì thư dày ra, số còn lại cô muốn để dành cho anh trai nuôi chị dâu từ nhỏ.
Lúc đang chuẩn bị trả tiền, thì xương xí quách đê bị người ta cướp mất.
Buổi tối nay Hạ Ngải Vân đến đây tìm vận may, hôm nay con trai bảo bối của mình rơi vào hồ thu bị cảm lạnh, nói thèm một nồi lẩu xí quách dê nóng hôi hổi.
Mấy món đó bình thường chỉ có đứa ngu mới đi mua, dù sao cũng đều là xương cần phiếu, không bằng họ mua thịt vẫn hơn.
Nhưng điều kiện của nhà bà ta khá giả, nên không thiếu tiền và phiếu, con trai muốn ăn tủy trong xương xí quách dê, thì bà ta đi mua thôi.
Bà ta cũng không quan tâm bên cạnh có người hay không khi nhìn thấy xí quách dê kia đã chặt tốt rồi, cười nói: "Ông Cao, ông gói xí quách dê này giúp cho tôi, tôi mua."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");