Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Chương 120




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Em gái của tôi mới mười tám tuổi, cô ấy không có ai dựa dẫm tại Bình Thành, bây giờ cô ấy đã có anh trai lại không phải một cô gái nhỏ dễ dàng bị người khác sỉ nhục, ai dám đụng vào em gái của tôi thì tự cầu nguyện cho mình đi, người nhà trên của tôi không có làm bất cứ chuyện phi pháp nào, không thì ha ha..."

Tạ Tiểu Ngọc:... Anh trai thật rất quyền lực, anh trai thật khí phách!

Tống Liêm:.. Tiểu Ngọc không có nơi nào dựa dẫm sao, con nhóc này không cần có quá nhiều chỗ dựa đâu, với lại anh trai của cô ấy có phải hiểu lầm gøì không, Tạ Tiểu Ngọc cũng không phải người yếu đuối dễ bị bắt nạt như thế đâu...

Người bắt nạt cô ấy, chắc chắn là kẻ xui xẻo nhất.

Lạc Chí Hồng nóng vội muốn khóc, mẹ nó, chồng thứ hai của chị dâu đời trước lại có gương mặt lạnh như Diêm Vương thất này, đáng sợ quá đi.

"Anh có bằng chứng chứng mình anh là anh trai của cô ta không?"

Mạnh Cảnh Niên khinh bỉ nhìn cô ta, nói: "Cô có tư cách øì để tôi phải giải thích với cô."

Anh với Tống Liêm cũng có chút quen biết do lần đến tìm người thân ở Bình Thành, có ghi số điện thoại quân đội cho ông ấy. "Ở liên đội của tôi đều biết từ nhỏ tôi có lạc một người cô, cũng có xem qua bức tranh vẽ của bà nội mình, lần này tìm được manh mối của người thân, nhờ Chu Thành Phong về thăm người thân ở Bình Thành đã nhìn thấy em gái của tôi, sau đó về nói cho tôi biết.

Trong quân đội cũng biết lần này tôi về để tìm người thân, cục trưởng Tống có thể gọi điện thoại tìm Thượng cấp của tôi xác nhận."

Tống Liêm lập tức dùng điện thoại của khách sạn gọi cho quân đội của Mạnh Cảnh Niên, toàn bộ lời nói đều là thật, bên đó còn chúc mừng phó đoàn trưởng mạnh tìm được em gái.

Tiếng động lớn như vậy cũng đụng đến lãnh đạo của khách sạn.

Mạnh Cảnh Niên nói: "Mời cục trưởng Tống dẫn Lạc Chí Hồng về thấm vấn thật kỹ, tôi nghi ngờ trên người cô ta chắc chắn có chút đồ đáng giá, không thế vì sao lại nhắm vào người xa lại chưa gặp mặt như em gái và tôi chứ?

Vũ nhục quân nhân, vu khống, đặt điều nói dối làm lãng phí cảnh lực, tùy tiện chọn một cái tội trạng đã đủ đuổi cô ta đến nông trường để nhận dạy dỗ, tôi hy vọng cục trưởng Tống có thể nghiêm túc xử lý"

"Được, chúng tôi chắc chắn sẽ xử lý theo công bằng."

Lạc Chí Hồng:.. Mình không muốn, mình mới vừa sống lại sao, không cần đi lao động cải tạo!

"Mạnh Cảnh Niên có phải anh bị bệnh thần kinh không, sai thì nói sai đi, tôi xin lỗi các người không được sao, tại sao anh phải để công an bắt tôi, anh quá ác độc rồi!"

Mạnh Cảnh Niên chỉnh câu của cô ta cho đúng: "Đồng chí này, cô có suy nghĩ rất nguy hiểm, đầu tiên do cô muốn hãm hại em gái của tôi, sau khi kế hoạch không thực hiện được muốn bắt đầu giả vờ xin lỗi, nếu đạt được thì em gái tôi chẳng phải đã bị cô hủy mất danh dự rồi sao."

Đụng chạm vào anh ấy thì không nói, nhưng đụng vào em gái của anh ấy thì không được, anh ấy sẽ không để một tên lòng dạ hẹp hòi có thể nhảy nhót ở bên ngoài tiếp tục gây hại đến em gái mình.

Anh dùng lời nói từ ngữ danh chính ngôn thuận nói: "Cho nên lời xin lỗi của cô tôi không chấp nhận, hy vọng lúc cô nhận lao động cải tạo rồi có thể tỉnh lại tự biết bản thân mình sai ở đâu."

Lạc Chí Hồng:.. Ma quỷ, người này đúng là ma quỷ.

"Mạnh Cảnh Niên anh cao ngạo không được bao lâu đâu, anh sẽ chết cực kỳ thảm."

Trước khi Lạc Chí Hồng bị cục trưởng Tống dẫn đi, còn để lại một câu nguyền rủa.

Tạ Tiểu Ngọc nhíu mày suy nghĩ, xem ra Lạc Chí Hồng cũng biết qua hai năm nữa anh trai sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng nếu cô đã biết rồi sẽ không để cho anh trai có chuyện gì đâu cũng sẽ không để cho đàn ông tâm cơ kia cướp chị vợ của anh trai.

Mạnh Cảnh Niên thấy Tạ Tiểu Ngọc nhíu chặt mày, vội vàng trấn an: "Nghề nghiệp của anh chắc chắn có tính nguy hiểm, nhưng em đừng lo lắng, anh vừa giỏi lại thông minh nên sẽ không dễ dàng chết như vậy."

Tạ Tiểu Ngọc không nhịn được mà bật cười thành tiếng, người này là anh trai quan hệ máu mủ còn rất thường xuyên tự khen mình!

Mạnh Cảnh Niên thuận tiện dặn dò: "Muốn đối phó với người xấu muốn làm tổn thương mình nhất định em đừng có mềm lòng, dù sao họ đã muốn hại mình thì sẽ không nương tay một xíu nào đâu."

"Vâng, em biết rồi anh trai."

Cô nhìn đồng hồ, chậm quá rồi, trời đã tối, đã vượt qua thời gian hẹn với Nghiêm Dặc, nếu anh đợi không thấy cô về chắc chắn sẽ sốt ruột.

Tạ Tiểu Ngọc suy nghĩ rồi quyết định chia công việc với anh trai thực hiện: "Em đi mua đồ ăn, anh đi đến nhà của em và nói với người yêu của em một tiếng, chắc bây giờ anh đã sốt ruột lắm.

Mạnh Cảnh Niên hơi thở dài trong lòng, nếu tìm được cô sớm mấy năm là được rồi, như thế em gái sẽ không ở trong hoàn cảnh không thân không thích mà bị sói con ngậm đi mất.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.