(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghiêm Dặc:.. Đây thật sự là em gái ruột sao, làm cái quỷ gì cứ lôi chuyện xấu của anh ra hoài vậy.
Tạ Tiểu Ngọc cười, hỏi: "Anh Nghiêm Dặc, anh ghen đó à?”
Nghiêm Dặc đỏ mặt, nói: "Không có... Lúc trước anh có đến bệnh viện tìm em, đúng lúc có đụng anh ấy ở bệnh viện."
Tạ Tiểu Ngọc đưa mắt nhìn Nghiêm Dặc, trong lòng cũng rất ngọt ngào: "Anh Nghiêm Dặc, em thích nhất nhìn dáng vẻ ghen tuông của anh đó."
Nghiêm Dặc đỏ mặt, có tiếng đập ở ngoài cửa vang lên, anh vội đứng dậy nói: "Anh ra mở cửa xem thử là ai."...
Người đến là chị dâu họ Hoa, chị ta muốn cho một ít rau hẹ còn nói: "Chị thấy nhà em có người nào đó tới, rau hẹ này là do chính chị trông được cho em để thêm món ăn trên mâm cơm."
"Cảm ơn chị dâu Hoa, đó là chị họ của người yêu nhà em, chị ấy từ Tô Châu đến thăm."
"Ui trời, thế thì là chuyện vui rồi."
Vừa rồi chị ta có nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như hoa bị mọi người quây quanh và đưa vào trong sân, người của nhà này từ lớn đến nhỏ đều mang vẻ đẹp riêng. Tạ Tiểu Ngọc nói buổi tối nay sẽ làm bánh bí đỏ, sau đó bảo Cá Lớn Cá Nhỏ đưa một chén lại đây, hỏi: "Vừa rồi nghe bác gái Khổng chỉ cây dâu mắng cây hòe, hung dữ như thế là bị làm sao vậy."
"Tính cách của bà ấy đã như vậy rồi, mỗi ngày rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi vòng quanh mắng người ta, nên đừng quan tâm đến bà ta."
Bà ta thật sự đã mắng Tạ Tiểu Ngọc là hồng nhan gây họa, bây giờ còn bắt đầu khắc đồng nghiệp, con gái nuôi của bà ta có lòng tốt xuống nông thôn chữa bệnh từ thiện thì chỉ có một ngày đã bị đuổi về nhà trên tỉnh.
Chị dâu họ Hoa thấy hôm nay, nhà Tạ Tiểu Ngọc mới gặp người thân rất vui vẻ, nên không dám nói ra mấy câu khiến cô khó chịu.
Sau khi chị ta rời khỏi nhà Tạ Tiểu Ngọc, lấy cớ là do cháu trai quý báu của Khổng Kim Trúc đến chồng củi lửa cho nhà chị ta, trộn mất trứng gà nên đã ầm 1ï một trận với Khổng Kim Trúc, nên thành công dời lực chú ý của ông Khổng đi....
Minh Chi Tuệ rửa mặt thay quần áo của Tạ Tiểu Ngọc xong đến phòng bếp, trong lòng có cảm giác ấm áp nói không nên lời.
Lần này, chị ấy đến đây cũng mang theo suy nghĩ làm tròn nguyện vọng của ba mình, nhưng lại không ngờ người yêu của em trai họ lại hoạt bát đáng yêu như thế, em gái họ nhỏ cũng thông minh thân thiện, còn nói anh trai của cô bé là một người không nói chuyện, mỗi ngày chuyên bày ra gương mặt thúi quắc.
Nhưng nếu chị Tiểu Ngọc đã thích ai, thì người đó chắc chắn không xấu.
Một nhà đáng yêu như thế đều là người nhà của chị ấy đó.
Minh Chi Tuệ cảm động, nói: "Chị muốn hỏi ý kiến của em họ, bây giờ chính sách đã tốt rồi nên không cần tránh né nữa, cô với ba chị đều không còn sống nữa, ý của em trai họ là muốn kết lại tình thần với những người ruột thịt này, hay vẫn là cứ sống yên ổn không quấy rầy lẫn nhau, thì chị đều tôn trọng hết."
Tinh Tinh rất thích chị họ xinh đẹp này, cô bé vội vàng nói: "Anh trai này, em thích chị họ, có nhiều người thân chẳng lẽ không tốt sao, sau này lúc cô bắt nạt chúng ta thì sẽ có nhiều người đứng về phía chúng ta đó nha."
Cá Lớn Cá Nhỏ vội vàng gật đầu lia lịa: "Bọn em cũng thích chị họ xinh đẹp."
Nghiêm Dặc:...
Dù sao, bên chỗ ba cũng đã thể hiện thái độ rồi, anh càng không vì cái chết của mẹ mà giận chó đánh mèo lên người chị họ, ban đầu chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến chị họ.
Anh gật đầu nói: "Được rồi, vậy thì theo ý của chị họ, chị muốn kết thì bọn em cũng sẽ nối thôi."
Minh Chỉ Tuệ nói: "Như thế thì tuyệt quá." Chị ấy ôm lấy Tinh Tinh, cười nói: "Tinh Tinh lớn lên rất giống cậu."
Tỉnh Tinh: "Cậu có đem hơn anh trai sao?"
Minh Chi Tuệ nói: "Lúc cậu còn trẻ là mỹ nam đứng đầu ở Bắc Bình đó."
Tỉnh Tinh kiêu ngoại nhìn anh trai nhà mình, nói: "Hèn chỉ, em cảm thấy em còn xinh đẹp hơn cả anh trai thối."
Tạ Tiểu Ngọc bật cười ha hả, bưng nồi trà gừng cho Minh Chi Tuệ: "Chị họ, chị với anh Nghiêm Dực ôn chuyện ở nhà, em đến khách sạn tìm anh cả Mạnh Cảnh Niên, anh ấy nói có chút việc cần hỏi em."
"Được rồi, hay là để Nghiêm Dặc đi với em luôn.”
"Không cần đâu chị ơi, bây giờ là ban ngày mà, em tự mình đi là được."
Nghiêm Dặc cũng định đi với Tạ Tiểu Ngọc, nhưng khi nghe cô nói như vậy cũng dừng bước, Mạnh Cảnh Niên thật sự đã nói rõ ràng chỉ muốn một mình nói chuyện với Tiểu Ngọc rồi.
Anh tiễn Tạ Tiểu Ngọc đến cửa, nói: "Tiểu Ngọc, em sớm về một chút, chúng ta sẽ ăn tối với chị họ."
Tạ Tiểu Ngọc nâng tay lên nhìn xuống đồng hồ, bây giờ mới hai giờ chiều.
Cô cười nói: "Chắc em là chỉ đi một hai tiếng rồi về ngay, trước khi về em sẽ qua chợ mua đồ ăn, tâm năm giờ mới về đến nhà, buổi tối chị họ ở lại nhà bọn em luôn nhé."...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");