(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhà họ Minh và nhà họ Nghiêm cũng không có bất hoà gì với nhau nhưng khi đó cũng còn chưa đến nông nỗi cả đời này đều không qua lại. Không biết lúc đó Minh Quân làm sao, khi đó bà ấy cũng là một đại mỹ nhân đẹp số một số hai của kinh đô, gia thế lại tốt vậy mà lại đi thích con trai thứ tư của nhà họ Nghiêm.
Khi đó ông nội tức giận đến hộc máu nên mới nói nếu như bà ấy muốn gả cho nhà bên đó thì bà ấy phải lập tức đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Minh ngay.
Minh Quân lại nói bà ấy nhất định phải được lấy người mà mình yêu, khi đó ông nội đã chia một phần gia sản và chia phần của hồi môn của bà nội cho bà ấy.
Ông nội còn nói nhà họ Minh không tham lam của hồi môn của vợ, đây là phần của hồi môn của bà nội muốn để lại cho con gái của mình rồi bảo bà ấy mau mang nó đi đi, kể từ đây về sau bà ấy sẽ không được nhắc đến chuyện mình là con gái của nhà họ Minh nữa. Từ đó ông nội cũng dời gia đình đi đến Tô Châu.
Qua mấy năm sau em họ được sinh ra, bà ấy có gửi ảnh chụp viết thư muốn hoà giải cùng ông nội thế nhưng ông nội đều không cho bất kỳ kẻ nào trả lời tin tức bà ấy cả.
Cứ ba tháng bà ấy lại gửi một bức thư như thường lệ, sau này ông nội qua đời rồi ba cô ấy mới nhịn không được mà viết một bức thư trả lời lại cho bà ấy. Ông nói lúc ông nội qua đời trong tay vẫn luôn cầm cuốn album của bà ấy được chụp kể từ khi sinh ra đến lúc đi học.
Ông nội nói: "Đáng tiếc không có ảnh chụp lúc A Quân đi lấy chồng."
Kể từ khi bà ấy đi lấy chồng, từ anh em, ba con chết cũng chưa được gặp mặt lại nhau một lần, điều đó luôn là một nỗi đau trong lòng ông nội và ba cô ấy.
Quan hệ bà con bạn bè của nhà họ Minh đều ở nước ngoài, tổ tiên đi làm ăn buôn bán sau này bị nói là nhà tư bản, kể cả dòng họ cũng bị ghi lại.
Ba cô ấy vẫn luôn rất hối hận còn nói lúc đó mình không nên trả lời bức thư kia cho bà ấy.
Không trả lời thư thì cũng sẽ không bị cô em chồng đi trộm cử báo, bà ấy cũng sẽ không phải chết.
Ba cô ấy cảm thấy có chết cũng không thể tha thứ được cho chính mình còn dặn dò cô ấy nếu như có cơ hội thì đi thăm cô mình, đi tảo mộ cho cô mình. Nếu như có thể nữa thì cũng nên đến thăm em họ.
Ba nói: "Dù cho đời trước có ân oán gì ba vẫn hy vọng rằng những người đồng lứa với con đều tốt."
Sau khi ba qua đời, ban đầu cô ấy còn rất tuyệt vọng cho rằng mình sẽ ở lại nông trường cả đời này. Thế nhưng vào nửa tháng trước cô ấy đột nhiên nhận được tin tức trong nhà được sửa lại án xử sai, cô ấy trở lại Tô Châu lại thành công lấy lại được một số bất động sản.
Sau khi nhà họ Minh sa sút, họ hàng thân thích hận không thể cắn một miếng thịt từ trên người mình xuống, không có khả năng bọn họ sẽ có lòng tốt giúp đỡ nhà cô ấy sửa lại án xử sai được.
Minh Chi Tuệ nghĩ tới nghĩ lui, có khả năng là chồng của cô cô ấy đã âm thầm giúp đỡ.
Vốn dĩ cô ấy còn đang có ý định đi đến Bắc Kinh để tìm gặp chồng cô mình nhưng vừa lúc này lại nhận được thư của Lạc Chí Thanh, anh ta nói có nhìn thấy em họ của cô ấy ở Bình Thành.
Minh Chi Tuệ mới quyết định lại đây đi tìm em họ trước.
Nếu như em họ không muốn nhận người thân vậy thì cô ấy cũng sẽ không dây dưa nữa. Cô ấy tính lúc đó sẽ trở về đứng ở trước mộ ba để giải thích rõ ràng một tiếng rằng cô ấy đã đi gặp em họ rồi.
Trong tay của Minh Chi Tuệ chỉ có ảnh chụp lúc một tuổi của em họ, dù cho hiện tại em họ có đứng ở trước mặt cô ấy đi chăng nữa thì chắc hẳn cô ấy cũng sẽ không quen biết. Cho nên cô ấy đành phải đi tới gặp Lạc Chí Thanh trước.
Thế nhưng kể từ khi bắt đầu gặp mặt Lạc Chí Thanh thì anh ta cũng không có ý định đề cập đến em họ làm cô ay rất mất kiên nhẫn.
"Lạc Chí Thanh, anh nói là có tin tức của em họ tôi nên tôi mới đến Bình Thành. Hiện tại mong anh nói cho tôi biết em họ của tôi đang ở đâu?"
"Chi Tuệ em đừng nóng vội, chắc chắn anh sẽ nói cho em nghe. Em nhìn xem kể từ khi hai chúng ta bắt đầu gặp mặt thì thời tiết cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp hơn, gió nhẹ ngừng thổi, ánh mặt trời cũng chiếu rọi rơi trên mặt hồ trên ngọn tóc của em..."
Lạc Chí Thanh là một thanh niên văn nghệ, trước kia Minh Chi Tuệ còn rất thích anh ta còn cảm thấy trên người anh ta có một khí chất hào hoa phong nhã, sạch sẽ sáng trong.
Thế nhưng sau khi cô ấy đi theo ba tới ở chuồng bò kia mấy năm, nhìn thấy những thanh niên giống như Lạc Chí Thanh, sau khi bị lao động vất vả tra tấn còn nói cái gì mà gió nhẹ, ánh mắt trời chiếu rọi, phi, bà đây chỉ thấy thời tiết này không nóng không lạnh, da trên mặt bị phơi tới cũng phải lột được mấy tầng rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");