Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đào Hôn Không Chạy Trốn

Chương 70: Chương 70




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Không sao, em dùng nước nóng mà." Nhà có hệ thống lò sưởi, nên nước nóng không thiếu. Dù vậy thời điểm này mọi người thường tiết kiệm, giữ nước nóng để dùng buổi tối rửa mặt.

Từ Vãn không tiếc trong những việc không cần thiết như vậy. Không phải cô đòi hỏi, mà vì nước lạnh thật sự rất khó chịu.

Nghe cô nói đã dùng nước nóng, Chu Hoài Thần gật đầu: "Ừ, than trong nhà hết rồi, anh sẽ mua thêm. Không cần tiết kiệm, sau này rửa tay cũng đừng dùng nước lạnh."

Anh biết ở đây nhiều nhà tiết kiệm than đến mức giặt đồ cũng dùng nước lạnh. Anh không thể can thiệp nhà người khác, nhưng với vợ mình anh có thể chăm sóc hết mức. Anh sẵn sàng làm việc cật lực để vợ không phải chịu khổ.

"Biết rồi mà!" Từ Vãn cảm thấy mình không phải lấy một người chồng, mà là lấy một ông bố. Người này thật sự thích lo lắng mọi thứ. Nhưng cô đâu phải ngốc đến mức không biết tự chăm sóc bản thân!

Chu Hoài Thần treo áo khoác lên, xắn tay áo rồi vào bếp rửa tay. Từ Vãn đứng bên cạnh, vừa vớt thịt cừu vừa trò chuyện với anh.

Bỗng dưng, cô kể về chuyện sáng nay đi xem huấn luyện cùng Trần Hữu Phương. Chu Hoài Thần đang lau tay, nghe thấy vậy lông mày lập tức nhíu lại, quay người nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên: "Sáng nay em không phải cố tình đến xem anh sao?"

Từ Vãn: "..."

"Em đến thăm anh mà!" Từ Vãn lập tức lớn tiếng đáp lại câu hỏi của Chu Hoài Thần.

Nhưng giọng cô hơi to quá mức, khiến cho câu trả lời có vẻ đầy chột dạ.

"Chắc chứ?" Chu Hoài Thần không tin chút nào.

Trước đây dù anh chưa từng tiếp xúc nhiều với con gái, nhưng cũng không phải ngốc. Kết hôn đã lâu như vậy, anh hiểu rõ tính cách của cô vợ nhỏ của mình. Nếu cô thực sự tự tin, thái độ sẽ không thế này.

"Tất nhiên rồi!" Từ Vãn nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Chu Hoài Thần, cảm giác như anh đang nắm thóp cô, sắp sửa xử lý cô vì tội nói dối. Vì quả thật cô đang nói dối, nên vô thức tránh ánh mắt của anh, giọng nói cũng hơi lắp bắp.

Điều này càng làm Chu Hoài Thần không tin. Không lạ gì khi từ xa anh đã thấy cô đứng đó, dáo dác nhìn xung quanh đầy hứng khởi.

Ban đầu anh tưởng cô đang tìm mình. Bây giờ xem ra, cô không phải tìm anh, mà là nhìn người khác.

Chu Hoài Thần vừa tức vừa buồn cười. Sao anh có thể quên rằng vợ mình là một người "yêu cái đẹp"? Chẳng thế mà cô luôn khen anh đẹp trai, dáng chuẩn.

"Á!" Khi Từ Vãn tưởng rằng mình đã qua ải trót lọt, bất ngờ cơ thể nhẹ bẫng. Chu Hoài Thần vòng tay bế cô lên ngang eo.

Bị nhấc bổng đột ngột, cô hét lên một tiếng. Nhận ra anh đang bế mình vào trong nhà, cô hoảng hốt lắp bắp hỏi: "Chu Hoài Thần, anh định làm gì?"

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô vợ nhỏ đang hoảng loạn, đôi lông mi run rẩy như chú thỏ nhỏ bị dọa sợ. Anh cố ý trêu cô: "Em nghĩ sao?"

Từ Vãn nhìn ánh mắt trong sáng thường ngày của anh giờ đây lại ánh lên tia khát vọng, lập tức luống cuống. Dù biết họ là vợ chồng, cô cũng có cảm tình với anh, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng cho bước tiến xa hơn. Đối với cô họ vẫn như đôi tình nhân, hôn môi thì được nhưng vượt xa hơn thì cô chưa quen.

"Anh... anh đừng làm bậy nhé! Chúng ta nói rõ là sẽ từ từ, anh còn hứa không ép buộc mà!"

Lời cô còn chưa dứt, đã cảm thấy cơ thể bị quăng nhẹ lên, tiếp đó cô rơi xuống chiếc giường mềm mại trải đầy đệm dày.

Cô vừa chống tay định ngồi dậy, thì Chu Hoài Thần đã như một ngọn núi áp lên cô, tay thoăn thoắt cởi chiếc áo thun ngắn tay.

Từ Vãn ngẩn ra vài giây. Chợt nghe anh thì thầm: "Không phải em luôn khen anh dáng đẹp sao? Một mình anh không đủ cho em ngắm à?"

Cô còn chưa kịp nói gì, anh đã giả vờ tủi thân, tiếp tục than thở: "Em thích thì có thể sờ. Người khác sẽ không cho em sờ đâu."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, Từ Vãn cố nhịn cười mà suýt bật ra tiếng. Người đàn ông này cũng biết cách làm nũng đấy chứ. Nhưng nhìn thân hình tr.ần tr.ụi trước mặt, cô cuối cùng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.