(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cô không cần nghĩ ngợi, liền nói ngay: “Được, chị Trần, mình mau đi thôi!”
Trần Hữu Phương nghĩ thầm: Mối quan hệ của đôi này tốt ghê. Đi xem huấn luyện mà cũng hào hứng thế này sao?
Vùng biên giới khác hẳn những nơi khác, chênh lệch múi giờ khoảng hai đến ba tiếng. Lúc này đã là tám giờ sáng, nhưng trời mùa đông ở biên giới vẫn giống như sáu giờ sáng ở miền Nam.
Khu nhà ở của các gia đình quân nhân đã được lắp đèn đường. Dưới ánh sáng mờ mờ của đèn, mỗi bước chân giẫm lên tuyết đều phát ra tiếng "kẽo kẹt".
Không gian vốn dĩ yên tĩnh đến mức đáng sợ, nhưng những khẩu lệnh từ xa xa của các đơn vị đang tập luyện đã phá vỡ sự tĩnh lặng ấy, mang lại một cảm giác an toàn đặc biệt.
Từ Vãn nhớ lại lời Tôn Hồng Vệ từng nói về việc trên núi có báo tuyết, lúc ấy cô có chút sợ hãi. Nhưng bây giờ, sự lo sợ ấy đã tan biến.
Tuy đã tám giờ, nhưng đối với các gia đình quân nhân, khoảng thời gian này không hề sớm. Nhiều người phải chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, hoặc lo cho con cái đến trường, khiến khu nhà không hề vắng lặng.
Trên đường đi, có người qua lại. Trần Hữu Phương đã sống ở đây nhiều năm, có mối quan hệ tốt nên đi đâu cũng chào hỏi mọi người.
Từ Vãn vừa mới đến không quen biết ai, nhưng có Trần Hữu Phương đi cùng, mọi người cũng được giới thiệu. Trần Hữu Phương là người dễ gần, những người mà chị giới thiệu cũng thân thiện. Vì vậy Từ Vãn cũng vui vẻ chào hỏi mọi người theo lời giới thiệu của chị.
Mặc dù mới tới, Từ Vãn đã trở thành người khá nổi tiếng trong khu nhà. Dù gì Chu Hoài Thần cũng là một cái tên đáng chú ý, chưa kể đến việc cô vừa đến đã được sắp xếp công việc ngay. Nghe nói chính trưởng phòng Lý đã đích thân đến sắp xếp, điều này càng khiến cô thêm phần đặc biệt trong mắt mọi người.
Hôm nay gặp cô, ai cũng phải thầm xuýt xoa rằng vợ của đoàn trưởng Chu đúng là đẹp quá mức tưởng tượng. Không chỉ có vẻ ngoài mà giọng nói của cô cũng rất ngọt ngào. Đặc biệt, nụ cười của cô khiến trái tim người khác mềm nhũn. Không khó hiểu tại sao Chu Hoài Thần từ chối làm con rể sư trưởng mà quyết tâm về quê cưới vợ.
Trên đường đi, Từ Vãn làm quen với không ít người. Tuy nhiên cô không để tâm quá nhiều. Suy cho cùng cô chỉ cần sống cuộc sống của mình. Nếu hàng xóm thân thiện thì càng tốt, còn nếu không cô cũng không phải kiểu người thích làm thân với người không mấy gần gũi.
Từ khu nhà gia đình quân nhân đến sân tập không xa, đi bộ khoảng hơn mười phút. Thêm hai phút nữa là đến nhà ăn của đơn vị.
Trần Hữu Phương chỉ vào nơi xa xa còn đang bốc khói, nói: “Em nhìn kìa, kia chính là nhà ăn của đơn vị mình. Sau này nếu em không muốn nấu cơm thì có thể ra đó lấy cơm về.”
Nhà ăn không miễn phí nhưng giá rẻ hơn rất nhiều so với bên ngoài nên nhiều gia đình cũng thường đến đó thay vì nấu ăn.
Hai người đang trò chuyện thì một đội lính hô khẩu lệnh chạy về phía họ.
Lúc này đã là mùa đông, các chiến sĩ đều mặc áo bông dày cộm, khuôn mặt được che kín, chỉ lộ đôi mắt.
Dù vậy có thể dễ dàng nhận ra vóc dáng thẳng tắp của các chiến sĩ.
Từ Vãn đang ngây người nhìn thì cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng dừng trên người mình.
Thật kỳ lạ, rõ ràng ai cũng chỉ lộ đôi mắt nhưng giữa đám người ấy cô vẫn nhận ra được Chu Hoài Thần.
Vì anh đang trong giờ huấn luyện, cô tất nhiên không thể chào hỏi, nhưng lúc đi ngang qua Từ Vãn vẫn cảm nhận được ánh mắt chăm chú của anh.
Khi nhìn kỹ cô phát hiện trên người anh bám đầy những mảng băng cứng. Đặc biệt là quanh mắt, một lớp tuyết dày đã đóng thành sương.
Thú thực trước đây cô từng rất thích hình ảnh những anh lính với dáng vẻ thẳng tắp. Nhưng khi tận mắt chứng kiến sự khắc nghiệt của huấn luyện, cô lại cảm thấy chính nhờ những người như họ, bảo vệ tổ quốc mà mọi người mới có cuộc sống bình yên như vậy.
Cho đến khi đội hình chạy khuất xa Từ Vãn mới thu lại ánh nhìn. Nhưng khi vừa quay đầu, cô liền bắt gặp nụ cười đầy ẩn ý của Trần Hữu Phương.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");