"Đồng chí Cố, tôi không thể sinh con được, tôi thấy ba đứa nhỏ nhà anh đều rất ngoan nên anh yên tâm, tôi nhất định đối xử với chúng như con của mình, đến lúc đó tôi và bọn nhỏ đều sẽ theo anh đi bộ đội, chúng ta cùng nhau chăm sóc ba đứa nhỏ, cam đoan là bọn chúng mỗi đứa sau này đều sẽ trắng trẻo và mập mạp.
"Trắng trẻo mập mạp chính là đặc trưng của trẻ em sống trong thành phố, trẻ em ở nông thôn bình thường đều là vừa đen vừa gầy, ngẫu nhiên nếu gia đình giàu có hơn thì cũng chỉ là mập hơn một chút mà thôi.
Cố Trung Quốc nhìn bộ dạng tự tin của cô gái, đối với tuổi tác của cô vẫn còn có chút nghi ngờ: "Cô đã đủ hai mươi tuổi chưa?""Đã đủ rồi, tôi năm nay hai mươi mốt tuổi.
""Đồng chí Tiểu Giang, nếu đồng chí đã nói như vậy, tôi cũng thẳng thắn nói với đồng chí như sau, bộ đội mà tôi đang công tác ở một hòn đảo của thành phố Vọng Giang, điều kiện rất khó khăn, có thể nói so với ở trong nông thôn còn khổ hơn, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao tôi không muốn đưa con cái mình đến đảo, một cô gái trẻ như cô, tôi cũng không muốn cô đi theo tôi để chịu khổ! ""Đồng chí Cố, điều kiện gian khổ không quan trọng, quan trọng là người trong nhà đều ở chung một chỗ, anh có hỏi qua ý kiến của ba đứa nhỏ chưa? Anh cảm thấy bọn chúng nguyện ý ở lại bên cạnh chú thím út hay là đi cùng với ba chúng? Tôi cũng không sợ chịu khổ, nhà tôi ở trong thôn làm nghề nông, đảo gì đó của anh có cần tôi cả ngày phải xuống đất làm việc không? ""Không cần, nhưng mà! " Cố Trung Quốc còn chưa nói xong đã nhìn thấy nước mắt cô gái nhỏ tuôn trào ra, đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đầu.
Anh nhớ lại dáng vẻ cô gái nhỏ ngày đó mặt mày cong cong, trên má có lúm đồng tiền ngọt ngào, cô gái vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp như vậy, nếu như nói anh không thích dù chỉ một chút, vậy thì nhất định là giả, nhưng nếu cô gái nhỏ này chịu không nổi khổ thì làm sao bây giờ?Thôi quên đi, nếu đến lúc đó cô gái nhỏ chịu không nổi cực khổ thì đưa cô trở về là được rồi, nhìn bộ dạng khóc đến thương tâm của cô trong lòng anh cũng không mấy dễ chịu, đây là cảm nhận trước đây anh chưa từng có.
Người vợ lúc trước của anh cũng chỉ nghe bên chính ủy giới thiệu là người có công việc tốt, nhân phẩm cũng tốt, mặt mũi thì chưa từng thấy qua, khi đó tuổi của anh cũng đã lớn nên dứt khoát cưới, có thể cảm nhận được gì đâu?Sau đó vợ mất, anh cũng không có ý nghĩ tái hôn, bản thân anh cũng đã từng nếm qua nỗi khổ của mẹ kế, căn bản không muốn để cho bọn nhỏ phải chịu khổ giống mình.
Nhưng khi hồi tưởng lại nụ cười ấm áp của Giang Uyển, lại nhìn bộ dạng hiện tại của cô như lê hoa đái vũ(*), anh giống như thanh niên trẻ tuổi xúc động, có lẽ bọn họ kiếp trước đã gặp qua nhau, ngày hôm qua ở nhà thím Lý lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh liền cảm thấy thoải mái rồi.
[Chú thích: (*) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa.
Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.
Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
]Giang Uyển nhìn người đàn ông trước mặt đang cảm thấy bất lực, cô liền biết chuyện đã được xác định rồi.
Nếu một người đàn ông kết hôn với một người phụ nữ không thể có con, như vậy họ nhất định sẽ không cần sợ mẹ kế đối xử không tốt với đứa trẻ.
Một người đàn ông không muốn tái hôn chẳng phải là vì anh ta lo lắng người mẹ kế sẽ đối xử tệ với con mình hay sao? Vấn đề này không phải là một đòn sát thủ sao?.