Nhị Ma Tử lao lực đào ra được nửa túi lương thực mà bản thân cẩn thận giấu kỹ từ bên trong đống cỏ khô kia ra, anh ta vốn là nóng đến nỗi toát hết mồ hôi, hiện tại còn dính cỏ khô đầy người, toàn thân đều lại dính nhớp vừa ngứa vừa khó chịu, không ngừng âm thầm thóa mạ bản thân.
Cho dù biết có tội lười, sớm biết thế thì sẽ không để chỗ này.
Dọn hết lương thực đã trộm về gia giấu đi thật tốt, không ai có thể phát hiện, an toàn.
Kết quả cũng không biết bản thân lúc ấy cọng thần kinh nào bị giựt nữa, lại vì chuyện tiết kiệm hai con đường kia, thế mà còn nghĩ buổi tối tan làm lại đến thuận tay mang về nhà.
Hiện tại hay rồi, đừng nói chờ đến buổi tối, chậm một chút nữa thì sẽ bị phát hiện!
Tuy nói không nhất định sẽ tra đến anh ta được, nhưng anh ta cũng không thể trơ mắt nhìn lương thực bản thân rất vất vả trộm được bị người khác mang đi?
Nhị Ma Tử chu mông, thở hổn ha hổn hển kéo lương thực ra.
Cũng không nói lương thực kia nặng bao nhiêu, du sào cũng phải dùng hai tay, chủ yếu là tư thế này quá ngượng, không dễ dùng lực.
Thật vất vả bò ra được, hít thở không khí mới bên ngoài, Nhị Ma Tử nhẹ nhàng thở ra.
“Ở bên trong nghẹn chết mình, ý? Sao trời đen rồi.”
Nghi ngờ ngẩng mắt nhìn, ánh mặt trời chói lọi vẫn còn ở trên trời, nhưng vì sao chỗ anh ta lại tối như thế?
À, thì ra còn có thêm nhiều bóng người.
Bóng người, tối cũng bình thường.
Vẻ mặt Nhị Ma Tử bình tĩnh mà bò dậy, vỗ cọng cỏ trên đầu, giơ tay tự tin mà chào hỏi với cả đám người phía trước: “Ha, chào buổi chiều.”
Dứt lời, anh ta lập tức cầm theo túi lương thực quay đầu chạy.
Giây tiếp theo, sau lưng lập tức vang lên ra một tiếng trẻ con cực kỳ to: “Anh ta trộm lương thực!”
Ninh Hiên vừa gào lên, Ninh Tại Tại cũng ồn ào theo: “Trộm, tên đáng ghét!”
Ninh Hàng nhìn chung quanh còn ở người lớn đang ngây ngốc, nhíu mi, bình tĩnh mà nhắc nhở nói: “Anh ta muốn bỏ chạy, không bắt lại sao?”
Những người lớn như tỉnh khỏi mộng lập tức vừa kêu lên có người trộm lương thực vừa đuổi theo đi.
Rất nhanh toàn bộ yên bình của thôn Thẩm Gia đã bị đánh vỡ, tất cả người đang làm việc trên đồng đều bị kinh động đến, hùng hổ mà gia nhập vào đội ngũ đuổi bắt tên trộm lương.
Thời buổi này, lương thực chính là liên quan đến mạng của một nhà lớn bé.
Đặc biệt là phần lương thực bị trộm đi này còn thuộc về thuế lương của mọi người, là tài sản của đoàn thể nhân dân.
Hiện tại có người to gan lớn mật mà trộm mạng của bọn họ, tài sản của bọn họ, cũng khó trách mọi người phẫn nộ thành như vậy.
Lực lượng phẫn nộ của quần chúng là cực kỳ to lớn.
Không tới nửa giờ, Nhị Ma Tử đã bị trói lại mà ném ở chính giữa sân phơi lúa, cán bộ và các thôn dân xung quanh thôn, ngay cả đám thanh niên trí thức đều đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Tiểu Tại Tại là người phát hiện đầu tiên, bị anh hai nắm đi tới làm nhân chứng.
Nói đến thì cũng do Nhị Ma Tử này xui xẻo.
Trộm lương thực bị Tiểu Tại Tại phát hiện không nói, còn bị cô bé gọi một đám người tới vây xem, bị bắt ngay tại trận, căn bản không cách nào chống chế.
Thật ra ngay từ đầu Tiểu Tại Tại chỉ gọi tới anh hai nhà mình thôi.
Lại không dự đoán được anh ba nhìn thấy bọn họ cũng đi theo, sau đó hai nữ thanh niên tri thức vốn dĩ đang đào đậu phộng, lòng hiếu kỳ khá nặng cũng cùng lại đây, những người khác nhìn thấy cả đám bọn họ vây quanh không biết đang nhìn cái gì, cũng chạy tới vây xem.
Kết quả hết người này đến người khác, cứ như vậy hình thành đám người vây xem hiện trường phạm tội.
Người tận mắt nhìn thấy quá trình này cũng không biết nên nói điều gì.
Chỉ có thể nói, Nhị Ma Tử quá xui xẻo.
Ồ không, là người làm chuyện xấu sẽ luôn gặp báo ứng.