Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái

Chương 55




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Văn Diễn cũng là một người được chọn trong kế hoạch.

Khi đó người khống chế thực sự của căn cứ, đã sắp xếp một vài chàng trai, cô gái trẻ tuổi nhìn như có vẻ nhỏ yếu đáng thương, đi tiếp cận phân đội nhỏ lính đánh thuê tự do kia, đánh vào nội bộ của bọn họ, có ý đồ thám thính ra bí mật của cánh cửa.

Chỉ có ông chủ của anh ta thành công dành được sự tín nhiệm của tiểu đội, Văn Diễn đến bây giờ cũng vẫn không hiểu rõ lắm, ông chủ của anh có thực sự đã từng yêu cô gái ở trong bức ảnh không, Tô Anh đó của trước kia.

Văn Diễn cùng Tô Anh suy đoán, có lẽ là bởi vì anh cùng ông chủ của anh lúc ấy gần với Tô Anh nhất, chịu sự ảnh hưởng bởi dị năng đặc thù của cô ấy, cho nên sau thủy triều thú, phát hiện bản thân đã xuyên tới thế giới này.

“Cho tới bây giờ, tôi bên này chỉ phát hiện ra tôi, ông chủ tôi và còn có chị  xuyên tới, lúc đó ở trong lối đi rút lui của căn cứ, khi thủy triều thú tuôn ra, cũng đích thực là chỉ có ba người chúng ta .”

Tô Anh nói: “Ông chủ cậu quả thực đã xuyên tới đây, có điều tinh thần và cơ thể của anh ta đã bị tôi dùng dị năng trừ khử rồi .”

Nếu đã Trừ khử đối với Văn Diễn cũng là chuyện tốt, Văn Diễn nghĩ đến việc đã đáp ứng với người đó, vẫn là việc khó hỏi: "Vậy, chị có thể tẩy mất tinh thần thể xác của tôi, trả lại thân thể cho anh ta nguyên bản không?”

Tô Anh lắc đầu: "Ngày đầu tiên nhìn thấy cậu tôi đã tra qua rồi, nguyên thân đã không còn ở trong thân thể của cậu nữa, đã qua thời gian dài như vậy, cho dù tinh thần và cơ thể của anh ta vẫn còn, cũng không trở về được, cái thân thể này, chỉ có thể là cậu dùng.”

Giống như cô lúc ấy đã phát hiện ra cơ thể tinh thần của Tô Tân Ý, muốn quay về cũng cần có một giới hạn thời gian.

Cảm xúc của Văn Diễn trong chốc lát vui mừng nhiều hơn, anh ta cũng không che giấu: "Vậy tôi đây là có thể yên tâm thoải mái mà dùng rồi, chân chân chính chính làm Văn Diễn.”

……

Văn Diễn nói, bây giờ còn có một việc cực kỳ khó giải quyết.

“Gia tộc của ông chủ tôi, ở thế giới bên này nâng đỡ một gia tộc, cũng hơn 70 năm rồi, hiện tại bọn họ sản sinh ra hai chi nhánh, một cái chi nhánh chạy đến nước ngoài trong thời kỳ đầu loạn lạc của mấy năm trước, hiện tại việc kinh doanh ở nước ngoài làm khá tốt, nhưng gia chủ của bọn họ mắc bệnh rất nghiêm trọng, gián tiếp phái người liên hệ với người thân trong nước, muốn một số thuốc đặc thù để kéo dài sinh mệnh.”

Một vài người hiểu rõ tình hình của cái chi nhánh này trong nước, tự nhiên rất  khinh thường, cảm thấy bọn họ đã ruồng bỏ tín ngưỡng của chính mình, căn bản có không phản ứng.

Một nguyên nhân quan trọng khác là, bọn họ bắt đầu từ ba năm trước, đột nhiên mất đi tin tức của Đào Nguyên bên kia, trong tay cũng không có thuốc đặc hiệu.

Điều này khiến bọn họ vô cùng sợ hãi, sợ hãi mất đi cơ hội tiến vào trường sinh Đào Nguyên.

Tô Anh không thể hiểu được, hỏi: “Cái gì Đào Nguyên, sẽ không đem thế giới kia của chúng ta ví thành chốn bồng lai tiên cảnh đó chứ ?”

Người của thế giới kia bọn họ ở bên này không thể ở lại lâu, giống như, người thế giới này, đi đến dị giới, một ngày cũng không sống nổi.

“Gia tộc của ông chủ cậu, là lừa dối bọn họ như thế nào?”

Văn Diễn nói: “Còn có thể lừa dối như thế nào, đem thế giới kia của chúng ta thổi phồng thành tiên cảnh nhân gian, dùng trường sinh bất tử để buộc bọn họ bán mạng thôi .”

Tô Anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi : "Lời nói dối vụng về như vậy bọn họ cũng tin?”

Văn Diễn nhìn Tô Anh một lời khó nói hết: "Chị Anh, chị phải suy nghĩ xem lời  nói dối khi bắt đầu là thời đại nào, vừa lúc gặp loạn thế, dân chúng trôi giạt khắp nơi, hơn nữa thế giới này từ cổ chí kim, đã vẫn luôn có các loại thoại bản nói đến thần quỷ.”

“Lúc này đột nhiên có vài người không phải ở thế giới này tới, có những người khác không có năng lực, chị nói làm sao để người ta không tin đây?”

“Dù chị bây giờ đi ra ngoài, dùng dị năng cứu một người sắp chết, nói với bọn họ chị là Tiên giới tới cứu vớt anh ta, chị đoán xem bọn chúng tin hay không.”

Tô Anh: “…… Được rồi, cậu nói xem cái bức ảnh kia là chuyện như thế nào?”

“Bức ảnh là vì tìm chị ”

Văn Diễn nói: “Ngay trước khi ông chủ tôi bị chị làm cho biến mất, đã phát mệnh lệnh cho người phụ trách của chi nhánh bên này, nói đường manh mối của Đào Nguyên ở trên người của chị, chỉ cần tìm được người trong bức ảnh, bọn chúng liền có thể được thông qua cửa, tự do đi tới đi lui ở Đào Nguyên.”

“Bọn chúng đã luôn tò mò thế giới kia hơn 70 năm, chỉ cần tìm được chị, là có thể đi xem tận mắt .”

“Sự cám dỗ này thật sự quá lớn, trong mười mấy năm, cái gia tộc này, dùng nhận nuôi, phương thức tài trợ viện phúc lợi, đã bồi dưỡng ra một đám tay chân dùng để làm việc, bọn họ đặc biệt thích tìm thai song sinh, một ở bên sáng ,một ở nơi tối tăm, khi làm việc dễ dàng tạo chứng cứ ngoại phạm .”

Ngày trước phương pháp này khá tốt để sử dụng, nhưng mười mấy năm gần đây, chế độ hộ tịch càng ngày càng hoàn thiện, ra ngoài đều phải xuất trình giấy tờ, ở trọ cũng cần có thư giới thiệu, rất nhiều chuyện đã không tiện làm nữa.

“Nhưng vì muốn đi thế giới của chúng ta xem một chút, bọn họ nguyện ý bí quá hoá liều, thông qua phân tích và manh mối mà ông chủ tôi trước lúc bị chị làm tan biến lưu lại cho bọn họ, đã lập ra một kế hoạch để tìm chị.”

“Để em trai tôi mang theo máy ảnh cùng phim ảnh, để trong căn nhà thuê đó của Thôi Hưng Đông, mục đích là để thăm dò chị.”

“Nhưng em trai tôi bị nhìn thấy mặt, bọn chúng sợ tra ra được mình, em trai tôi liền trở thành người bị vứt bỏ, sau khi diệt khẩu vẫn bị bọn chúng lợi dụng, ở trong túi của nó bọn chúng lại để một tấm ảnh của chị, sau đó cử tôi đi thăm dò, tôi không ngờ tới chị Anh định lực lại tốt như vậy, thế mà lại không có mắc mưu.”

……

Hai cái thai sinh đôi vốn chính là tách ra để nuôi dưỡng, mãi cho đến khi bắt đầu kế hoạch, Văn Diễn mới biết anh ta đã xuyên vào thân thể này, còn có một người em trai .

Em trai anh ta bị nhìn thấy mặt, đoán được bản thân mình không được sống, lén lút gọi một cuộc điện thoại cho anh trai, muốn anh mình nghĩ cách rời đi, nếu không cả đời sẽ bị khống chế và lợi dụng.

Anh ta còn nhớ rõ em trai nói ở trong điện thoại: “Pháp luật chính là pháp luật, anh, em đã từng giết người, không còn đường rút lui nữa rồi, anh vẫn còn có thể, nếu không thể thoát khỏi chúng, thì hãy chạy trốn sang nước ngoài, mấy năm nay em tích cóp cho anh một chút đồ, đủ cho anh yên ổn dùng cả một đời.”

Văn Diễn còn không kịp nói cái gì, điện thoại liền cắt đứt.

Người em trai song sinh xa cách bao nhiêu năm nay, trong mười mấy năm này, đã luôn suy nghĩ thay cho người anh trai cuộc đời vẫn còn trong sạch kia. Anh ta suy nghĩ cả đêm, vì sao chứ, cùng là sinh đôi giống nhau, người làm em trai, chưa từng nghĩ tới thay thế cuộc đời của anh trai, trải qua cuộc sống như những người bình thường mà nó muốn nhất sao?

Cảm xúc của Văn Diễn có chút chấn động, đã cảm nhận được thứ mà từ trước đến giờ chưa bao giờ cảm nhận được.

“Tôi từ tin tức dò xét được trong lời nói của đám người đó, bọn chúng ngay từ đầu đã để em trai tôi thay thế tôi, để tôi chết, nhưng em trai tôi không đồng ý, tôi nghĩ cũng không hiểu, có thể sống không tốt sao, sao nó lại ngốc như vậy?”

Ở trong mắt những người đó, người em so với thư sinh nho nhã yếu đuối này như anh ta hữu dụng hơn nhiều, nhưng chính người em lại muốn cho anh ta tiếp tục sống.

Kết quả tâm nguyện của người em trai cũng không được thực hiện, tim của anh trai mấy tháng trước đã thay đổi thành một người khác rồi.

……

Tô Anh cũng khá thổn thức, nơi này với dị giới không giống nhau, em trai Văn Diễn nếu không chết mà bị bắt, cũng sẽ bị tử hình, anh ta muốn cho anh trai mình sống một cuộc đời sạch sẽ, tâm ý này Tô Anh có thể lý giải.

Cô hỏi: “Vậy cậu tìm tôi là muốn hợp tác như thế nào?”

Văn Diễn muốn ở thế giới này an an ổn ổn tiếp tục sinh sống, phải đem tổ chức  hại chết em trai anh trừ tận gốc, còn phải đem bản thân mình lấy ra.

“Việc do những người này làm, việc nào cũng đủ để phán tù chung thân và tử hình, nhưng có một vấn đề, bọn họ biết một chút bí mật thật thật giả giả, nếu sau khi bị bắt đem toàn bộ khai ra, hai ta cũng phải tiếp nhận điều tra, tôi là đang  nghĩ, trước lúc bọn chúng bị bắt lại chị Anh có thể đem ký ức có liên quan xóa sạch không ?”

Chuyện này vốn là có liên quan đến Tô Anh, xóa bỏ ký ức cô có thể làm được, khi Văn Diễn nói những lời này, màu sắc khí tràng vẫn luôn rất chân thành, bức thiết muốn thoát khỏi sự kìm kẹp phía sau anh ta.

Hai người đã thương lượng một chút, người biết rõ sự tình không nhiều lắm, nếu có tính thêm cái chi nhánh kia đã ra nước ngoài, thì người biết rõ sự việc cũng không vượt quá năm người.

Chi nhánh ở nước ngoài tạm thời không quản được, chi nhánh trong nước, Văn Diễn phụ trách điều tra, sau đó Tô Anh xóa bỏ ký ức liên quan của bọn chúng.

……

Tô Anh nhìn đồng hồ, đã nói chuyện gần hai tiếng, Hàn Cảnh Viễn ở dưới chân núi đoán chừng sắp chờ đến điên rồi.

Cô nói: “vậy được, tôi phải xuống núi rồi, chúng ta một trước một sau, cậu đừng đi gần tôi quá, bị Hàn Cảnh Viễn nhìn thấy tôi nửa đêm ở nghĩa trang lén lút gặp đàn ông, không giải thích rõ được .”

Văn Diễn sau khi bàn bạc đã quyết định việc lớn, trong lòng cũng nhẹ nhàng, Cười hỏi: “Đó không phải là cái bình dấm chua nhà chị sao, trở về, nếu chúng ta liên hệ thường xuyên, anh ấy sẽ không có suy nghĩ gì chứ ?”

Tô Anh: “cậu còn có thời gian nghĩ những chuyện linh ta linh tinh này, vẫn là nghĩ xem làm như thế nào để tìm ra hết những người biết rõ sự việc trong tổ chức của cậu đi, tôi đi đây, cẩu độc thân như cậu, lại không có dị năng, trên đường trở về chú ý an toàn chút .”

Văn Diễn có chút cảm động: "Bây giờ cũng không còn xe buýt nữa, chị Anh trở về như thế nào?”

Tô Anh nói: “Chúng tôi đi xe tới, cũng đi xe trở về a .”

Nhìn bộ dáng vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của Văn Diễn, cô kinh ngạc: "Cậu không lái xe a, bây giờ không có xe buýt, đi bộ trở về cũng phải mất vài tiếng đồng hồ, trước khi tới cậu cũng không suy nghĩ một chút tới vấn đề phương tiện giao thông sao?”

Văn Diễn: “…… Tôi làm sao biết được, lão nhân gia chị sẽ đến trễ lâu như vậy!”

Tô Anh cũng bất lực, nhưng điều làm cho hai người bọn họ không nghĩ đến chính là, hàng xóm nhiệt tình của Văn Diễn, thấy Văn Diễn muộn như vậy mà vẫn chưa về nhà, trong lòng sốt ruột, đã chạy đến đồn công an của khu vực báo án.

Đồng chí Tô Liên Kiều càng là một người tốt bụng, đồng ý giúp đỡ tìm người, cô đạp xe đạp một đường đi đến nghĩa trang, ở chân núi gặp Hàn Cảnh Viễn đang kiên nhẫn đợi người ở trong gió lạnh.

Tô Liên Kiều nhảy xuống xe đạp: "Anh rể, chị của em vẫn còn ở trên núi?”

Hàn Cảnh Viễn tò mò: "Em tới làm cái gì, nửa đêm tới nghĩa trang tế bái người thân qua đời, thói quen này chẳng lẽ còn truyền nhiễm nữa sao?”

Tô Liên Kiều đĩnh đạc nói: “Văn Diễn muộn như vậy mà vẫn chưa về, hàng xóm sợ anh ta xảy ra chuyện nên chạy đến đồn công an khu trực thuộc của bọn em báo nguy, em đang giúp đỡ tìm kiếm, em lên núi xem xem, anh có muốn cùng đi lên núi tìm chị em không ?”

Hàn Cảnh Viễn nhìn thời gian, bây giờ là 10 rưỡi, Tô Anh cũng nên xuống núi rồi, anh sợ bỏ lỡ cô ở trên đường.

“Em đi lên đi, nếu nửa đường gặp được chị của em, thì nói anh đang đợi cô ấy, còn nữa, em một mình tới nghĩa trang tìm người, cũng không sợ hãi?”

Tô Liên Kiều không sợ gì cả: "Cũng không phải lần đầu tiên, hai chị em chúng em, đàn ông bình thường cũng đánh không lại được bọn em đâu, anh cũng đừng lo nghĩ nữa .”

……

Tô Anh ngồi ở ghế sau xe, Hàn Cảnh Viễn đạp xe vừa nhanh vừa chắc chắn , còn có thể dành năng lượng để nói chuyện với cô.

“Lúc xuống núi gặp được em gái em không ?”

“Gặp rồi a, cô ấy nói đến tìm Văn Diễn, còn nói anh ở dưới chân núi chờ em chờ đến nỗi không kiên nhẫn nổi nữa rồi .”

“Không có không kiên nhẫn, chính là lo lắng.” Hàn Cảnh Viễn hỏi: “Vậy em ở trên núi gặp Văn Diễn không ?”

“Gặp rồi, thật trùng hợp, cậu ta cũng tới thăm em trai cậu ta, bọn em còn nói chuyện với nhau một lúc, cậu ta đã bỏ lỡ chuyến xe buýt cuối, nếu không phải  Liên Kiều tìm tới, xem cậu ta trở về như thế nào, anh nói xem là Liên Kiều đạp xe chở cậu ta, hay là cậu ta đạp xe chở Liên Kiều?”

Hàn Cảnh Viễn: “Anh thấy thân thể nhỏ bé đó của cậu ta, đường xa như vậy một mình đạp xe đã là quá sức rồi, chở thêm một người ư, cậu ta chắc sẽ kiệt sức đó?”

Tô Anh hết sức đồng ý: "Đúng vậy, quá yếu rồi ,em thì chướng mắt dáng người cậu  ta, có điều đó là loại hình mà Liên Kiều thích, em thấy dì hai họ của em cũng rất vừa ý.”

Trong lòng Hàn Cảnh Viễn thế mà lại có sự vui vẻ không rõ, Tô Anh không thích dáng người như cậu ta……..

……

Hai người về đến nhà, Tô Tân Ý vậy mà vẫn chờ cô ở trong nhà, mang theo không ít đồ ăn và quần áo, bảo Tô Anh mang về đảo Nam.

Mấy đứa trẻ đều ngủ hết rồi, Hàn Cảnh Viễn rót cho bọn họ hai cốc nước  “Buổi tối uống trà không dễ ngủ, uống nước đi,  Anh Anh, anh về phòng chờ em .”

Tô Anh gật gật đầu.

Đợi trong phòng khách không còn người nào khác, Tô Tân Ý lúc này mới nhỏ giọng hỏi cô: "Cô cùng Văn Diễn đã nói chuyện xong chưa?”

Tô Anh nói: “Nói xong rồi, không có việc gì lớn, đều là việc có thể giải quyết.”

Tô Tân Ý cúi đầu, vặn ngón tay nói: “Cố Thành Phong tới Bắc Kinh rồi, tôi vẫn  là nhịn không được mà thẳng thắn với anh ấy, nhưng tôi chưa nói ra lai lịch của cô, trong lòng anh ấy đã rõ nhưng không nói ra cũng không hỏi.”

Tô Anh không nghĩ tới Tô Tân Ý bên này tiến triển nhanh như vậy, vội hỏi nói: “Vậy hai người tính như thế nào?”

“Anh ấy vui mừng, vùi đầu khóc một hồi lâu, sau đó nói với tôi ông trời đối đãi với hai chúng tôi thật tốt, anh ấy nên biết đủ, đem quyền quyết định giao cho tôi, nói lúc đầu khi làm tiệc rượu tôi vẫn còn nhỏ, hiện tại có thể đã có nhiều thời gian để suy nghĩ, anh ấy vẫn sẽ luôn ở chỗ cũ đợi tôi, chờ tôi suy nghĩ rõ ràng.”

Quả thực sau khi thẳng thắn với nhau, nội tâm Tô Tân Ý đã bình tĩnh hơn, Cố Thành Phong cũng nói, là Tô Anh đã cho anh ta manh mối, anh ta mới đoán ra được sự việc khác thường như vậy.

Đêm 30, anh ta đứng ngồi không yên, cuối cùng lựa chọn tới Bắc Kinh nói chuyện rõ ràng với Tô Tân Ý, không nghĩ tới Tô Tân Ý mới là Tô Anh.

Tô Tân Ý nói: “Tôi cùng anh ấy đã thương lượng xong rồi, Trư Nam cùng Xán Xán còn nhỏ, lo lắng anh ấy bây giờ mà bàn việc ở cạnh nhau đối với bọn trẻ sẽ có ảnh hưởng tâm lý, bản thân tôi bên này cũng muốn một lần nữa vì sự nghiệp mà phấn đấu một phen, chờ thêm mấy năm sau khi tất cả đã đi vào quỹ đạo, mới lại bàn đến việc ở bên nhau.”

Tô Anh nói: “Việc cố sắp xếp rất ổn, buổi tối trở về như thế nào, tôi bảo Hàn Cảnh Viễn đưa cô về nhé.”

Tô Tân Ý thì thầm vào tai cô nói: “Cố Thành Phong đang chờ tôi ở giao lộ, nếu bị người khác gặp được, thì nói là sau khi ngẫu nhiên gặp được nhau thì đưa tôi về nhà, không sao đâu, cô đi nghỉ ngơi đi, cảm ơn cảm ơn tất cả những gì cô đã làm cho chúng tôi.”

Tô Anh rất vui mừng cho hai người họ.

……

Buổi chiều mồng sáu phải trở về, Kiều Lan Lan đã mua vé cùng chuyến tàu với Tô Anh, vẫn là cùng một khoang tàu, mùng sáu xuất phát, buổi tối mùng bảy mới về đến nhà.

Chị dâu Triệu Hương đã giúp hai người bọn họ dọn dẹp trước, chăn ngày hôm qua cũng đã được mang ra ngoài phơi, khô ráo mềm xốp, đúng là bà con xa không bằng láng giềng gần.

Tô Anh mang theo một con vịt nướng, Kiều Lan Lan thì mang hai cân chân giò hun khói, hai người cùng nhau mang tới cho Triệu Hương.

Mấy đứa trẻ cùng Kiều Lan Lan phải qua mười lăm tháng giêng trường học mới nhập học, Tô Anh ghen tị chết đi được, cô mùng tám đã phải đi làm, Hàn Cảnh Viễn cũng giống cô, sáng sớm ngày mùng 8, hai người ra khỏi cửa từng người đi làm.

Ngũ Vân Thuyền giống như chưa gặp lại 800 năm: "chị Anh, chúng ta hôm nay đi đâu?”

Tô Anh đem đặc sản được mang đến từ Bắc Kinh đem chia cho các đồng nghiệp, cười nói: “Còn chưa đón tết xong đây, không cần công tác thì cứ ở lại đơn vị đi, sao thế, em vẫn hy vọng muốn đi công tác sao?”

Thuyền nhỏ cười hihi: " Đón tết năm nay quá rảnh rỗi đi, đi theo chị Anh đi ra ngoài, xem có thể lại gặp được một vụ án lớn……”

Thuyền nhỏ đáng thương bị các động nghiệp trong văn phòng hợp lực bất ngờ nện cho một trận.

“Kéo ngã đi, trên hòn đảo của chúng ta sẽ vĩnh viễn được thái bình.”

Nhưng mọi người cũng biết hy vọng là việc tốt, tình huống thực tế đồn công an không có khả năng rảnh rỗi.

Mùng 10, đồn công an tây thành nhận được báo nguy, nguyên nhân do tranh chấp thân thích, em vợ đâm bị thương anh rể, một nhát dao đó đâm rất sâu, đâm tổn thương nội tạng, người bị thương rất nguy hiểm.

Người bị thương là lão Đinh, đã được đưa đi bệnh viện.

Đồn công an hoả tốc xuất cảnh, Tô Anh lái xe cảnh sát chạy tới bệnh viện, lão Đinh đang ở phòng cấp cứu, Kiều Lan Lan đang ở bên ngoài phòng phẫu thuật, gắt gao cắn môi, không để nước mắt rơi xuống.

Thuyền nhỏ lặng lẽ nói với Tô Anh, em trai người vợ quá cố của lão Đinh, bị lừa cá cược mất cả gia tài, trên giấy nợ vẫn còn nợ vài trăm đồng, đến bước đường cùng, đến tìm anh rể giúp đỡ.

Tô Anh nói: “Đánh cược lớn như vậy, là trái pháp luật, cái nhà cái đánh bạc ngầm đó đều phải phá hủy đi, anh ta không biết sao, vì sao không báo cảnh sát?”

Thuyền nhỏ thở dài: "Những người đó đều không sợ chết, có người chuyên môn đi thu nợ, người bình thường nào lại dám đối nghịch với bọn chúng, mấy trăm đồng, một sinh mạng, mạng của lão Đinh, đã bị mấy trăm đồng này làm hại rồi.”

Cửa phòng phòng phẫu thuật đã mở, bác sĩ bước ra và nói ca phẫu thuật không mấy lạc quan, lão Đinh còn chưa vượt qua thời gian nguy hiểm, buổi tối hôm nay rất quan trọng, bảo người nhà chuẩn sẵn bị tâm lý.

Lão Đinh ở bên này ngoài trừ gia đình bên ngoại của người vợ quá cố, anh ta cũng không có họ hàng thân thích nào, chỉ có bạn chiến hữu bận trước bận sau nộp viện phí, đồng hành cùng.

Kiều Lan Lan đột nhiên sụp đổ, nhào vào trong lòng Tô Anh, nói năng lộn xộn nói tất cả đều là lỗi của cô ấy. Nếu cô sau khi trọng sinh không tìm lão Đinh, lão Đinh ít nhất sẽ không như bây giờ, cô tại sao lại phải tới tìm lão Đinh trước.

Tô Anh nghe xong nhíu mày, may mà Lan Lan nói nhanh, âm thanh lại thấp, chỉ có một mình cô nghe thấy.

Cô kêu Thuyền nhỏ lập tức trở về trụ sở, bảo đội trưởng Triệu sắp xếp bắt giữ em vợ trước của lão Đinh, cô dìu Kiều Lan Lan đến sảnh nghỉ chân không có người, hỏi: “Lan Lan, có chuyện gì vậy?”

……

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.