(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Bánh bao thịt, cháo hạt sen, còn có sữa đậu nành ngọt, muốn ăn chút không?”
Tô Anh xách theo bữa sáng dinh dưỡng mà cô mua về từ tiệm cơm Quốc Doanh, kéo cái băng ghế đến trước giường bệnh của Du Chí An.
anh nằm ở phòng bệnh đơn, sở trưởng Hách Tiểu Châu còn có Hàn Cảnh Viễn bọn họ, tất cả đều căng thẳng chờ ở trong một phòng bệnh khác cách phòng bệnh của Chí An một bức tường.
Du Chí An sau tỉnh lại cũng có một chút lờ mờ, không hiểu tại sao lại không có trực tiếp thẩm vấn, mà người tiến vào là nữ công an, hỏi anh có muốn ăn sáng hay không.
Tô Anh tự múc cho mình một bát cháo hạt sen, cắn một miếng bánh bao thịt, ăn mấy miếng, mới thong thả ung dung nói:"Tối hôm qua, chúng tôi ở trong viện nơi anh bị ám sát, tìm được đồ vật ở trong tầng hầm, hơn một trăm bức ảnh, tôi đã tự mình phân loại chúng và đóng vào thùng.”
Du Chí An cả người đang run cầm cập, thật sự có ảnh, chị Nhã Cầm làm sao bây giờ?chị ấy sau này làm người như thế nào ……
Đều do anh, tại sao không thuê phòng sớm hơn một chút, tại sao không kịp thời tiêu hủy những bức ảnh đó.
Du Chí An mất hết ý chí, một chữ cũng không nói.
Tô Anh ăn hết nửa bát cháo, thở dài:"Tối hôm qua phòng lưu trữ hồ sơ của đồn công an Thành Tây cháy, anh nói có trùng hợp không, ngọn lửa không lớn, vừa vặn đốt cháy cái rương ảnh kia thành tro.”
Cháy hết rồi? Du Chí An từ trái tim nguội lạnh, đến bắt đầu nảy sinh hy vọng, không thể tin được hỏi:"cháy, cháy rồi? cô không lừa tôi chứ?”
Tô Anh buông bát đũa xuống, lại hỏi Du Chí An một lần nữa có muốn ăn chút gì đó không, để tránh nói được một nửa lại ngất xỉu, Du Chí An lắc đầu quá mạnh, quả thật có choáng váng một chút.
Tô Anh lấy ra một tờ báo buổi sáng ném vào trong lòng anh, kêu anh tự mình xem, tin tức tối hôm qua phòng lưu trữ hồ sơ của đồn công an Thành Tây cháy.
Tin tức này Du Chí An đọc hết từng chữ từng chữ một, trên mặt là niềm vui vẻ sống sót sau tai nạn, còn hỏi thêm một câu:"Đều cháy hết sao?”
Tô Anh cười khẽ, nói với anh:"Vẫn còn mấy tấm.”
Du Chí An sắc mặt thay đổi.
Tô Anh đem mấy tấm ảnh kia lấy ra từ trong túi, đưa tới trước mặt anh:"Người trên mấy tấm ảnh này là tôi, tôi đã lấy ra tự mình giữ lại.”
“Lại nói tiếp, cô gái giống với mối tình đầu của anh ta bị Thôi Hưng Đông theo dõi, chỉ có tôi ở dưới sự bảo vệ của mẹ mới thoát khỏi móng vuốt của anh ta.”
“Vận khí của cô thật tốt.” âm thanh của Du Chí An thấp xuống.
Tô Anh nói:"Đúng vậy, mẹ tôi đã bảo vệ tôi, anh thì sao, anh đang bảo vệ ai? Hoặc là nói, là ai đang bảo vệ anh?”
Câu suy đoán này khiến cho Du Chí An phải ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Tô Anh.
Tô Anh thấy làm nền như vậy cũng khá đủ rồi, đi vào vấn đề chính, vạch trần thủ đoạn trộm bán kỹ thuật của anh.
“Thành thật mà nói, chuyện của anh cũng không lớn, chính là bán mấy bản vẽ kỹ thuật bình thường, tôi đã tìm Cố Thành Phong tìm hiểu qua, dựa theo chức vụ công việc của anh, còn có thể lấy được bản vẽ bảo mật cao cấp hơn, nhưng anh không bán những bản vẽ mức độ bảo mật đó cho Thôi Hưng Đông, chứng tỏ anh đang ở trong trạng thái bị uy hiếp, vẫn còn có một chút lương tâm, vẫn như cũ kiên trì sự thiện lương vốn có trong lòng.”
“Tôi cũng giúp anh hỏi qua, lập công chuộc tội trợ giúp phá án, nhiều nhất mấy năm là có thể ngoài.”
“Du Chí An, anh vẫn là chủ động nhận tội đi, chờ chúng tôi điều tra ra, sẽ không còn cơ hội nhận tội và khoan hồng đâu.”
Du Chí An không nghĩ tới công an đã nắm được rõ ràng như vậy, trong lòng rất sợ hãi, lắp bắp:"Chỉ là sau khi ta tù, ngay cả công việc cũng không tìm được, còn sẽ bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, đời này cũng xong rồi.”
Tô Anh nói:"Không thể làm việc ở trong thành, còn có thể về quê trồng trọt, con người đều là cầu sống không cầu chết, hơn nữa anh còn có con trai, chẳng lẽ anh muốn làm tấm gương xấu cho con trai mình sao?”
“Có sai kịp thời sửa chữa, nếu anh có thể sử dụng những việc trải qua của mình, cho con trai anh một cảnh báo đúng đắn, cho thế hệ sau của anh một lời Khẩn Cô Chú, tôi nghĩ con trai anh đời này cũng không dám vi phạm đến danh giới đỏ của pháp luật.”
Vừa nhắc tới đến con trai, một chút do dự trong lòng Du Chí An cũng đã biến mất, anh cắn chặt răng, dường như đã hạ quyết tâm.
“Cô có thể bảo đảm toàn bộ những bức ảnh đó đã bị cháy hết rồi không?”
Tô Anh nghĩ đến cái cuộn phim bên trong cái máy ảnh kia chưa được rửa ra, nhưng cái mà Du Chí An hỏi chính là ‘tấm ảnh ’, những tấm ảnh tương quan quả thật đều đã bị cháy hết rồi.
Cô gật đầu nói:"Trừ bỏ những bức ảnh anh cầm trong tay có liên quan đến tôi giúp đỡ bố mẹ nuôi đưa linh cữu đi này, những tấm khác đều đã cháy rồi.”
Du Chí An cuối cùng đã quyết định:"Được, vậy cô hỏi đi, chỉ cần tôi biết, đều nói với cô.”
……
Du Chí An và Đỗ Nhã Cầm, quan hệ quả thật tốt hơn so với chị em ruột.
Du Chí An nói:"Kỳ thật tôi cùng chị gái, người được bảo vệ là tôi.”
Tô Anh đã đoán được, bằng không Du Chí An sẽ không vì Đỗ Nhã Cầm mà ngay cả vợ và con đều bị xếp phía sau.
Cô ở dị giới đã nhìn thấy một số b.iến thái, thích một số cậu bé diện mạo tú mỹ mảnh khảnh, Du Chí An thời niên thiếu, chính là diện mạo thanh tú như vậy, cậu bé có tính cách mềm mại.
Cô hỏi:"Cho nên, bố nuôi anh là kẻ bi.ến thái phải không?”
Du Chí An bây giờ hồi tưởng lại vẫn hoảng sợ, anh bụm mặt, ấp úng nói ra chân tướng.
“Ngày đó tôi được nhận nuôi, cho rằng thật sự có được một gia đình hạnh phúc, có bố mẹ, có chị gái, tôi lúc ấy còn thề, nhất định sẽ coi bọn họ như là bố mẹ ruột của mình mà hiếu thuận, không quá hai ngày, tôi liền phát hiện ánh mắt của bố nuôi không đúng lắm, hơn nữa cử chỉ quá mức thân mật.”
“Nhưng tôi là con trai, mẹ nuôi căn bản không để bụng, tôi rất sợ hãi, ai cũng không dám nói, có một ngày mẹ nuôi không ở nhà, bố nuôi ông ta, ông ta ôm tôi, tôi liều mạng giãy giụa, gây ra động tĩnh không nhỏ, lúc này chị gái chạy vào, từ sau lưng đả thương bố nuôi, kéo theo tôi chạy đi.”
Chính lần đó, hai chị em lưu lạc ở đầu đường, thành phố to như vậy, bọn họ không tìm thấy nơi có thể an cư lạc nghiệp.
Đỗ Nhã Cầm đã đem theo tiền tiêu vặt tích cóp được, nhà khách mà hai chị em ở, liên tiếp ở đó năm sáu ngày, tiêu hết chút tiền ấy, chỉ có thể cuộn tròn ở đầu đường.
Mẹ nuôi tìm thấy bọn họ, đem Du Chí An đưa về viện phúc lợi, cho rằng Đỗ Nhã Cầm câu dẫn bố nuôi, đoạn tuyệt quan hệ với cô.
“Chị chính là trong lúc đang bất lực nhất gặp phải Thôi Hưng Đông, khi đó chị sùng bái anh ta, thích anh ta, lại không nghĩ rằng đó là một tên súc sinh, từ đầu tới đuôi đều coi chị là thế thân, nhiều năm như vậy, anh ta ở đằng sau chị, lại tìm vài người thế thân, lại như cũ không muốn trả sự tự do cho chị.”
Du Chí An đến bây giờ đều áy náy tự trách.
“Nếu không phải vì cứu tôi, chị sẽ không bị đuổi đi lưu lạc đầu đường, sẽ không gặp được tên vô sỉ Thôi Hưng Đông, nhưng cho dù ở dưới tình huống đó, chị vẫn sẽ như cũ giúp đỡ tôi đi học.”
“Trước khi trưởng thành vẫn luôn là chị bảo vệ tôi, sau khi tốt nghiệp, tôi đã có năng lực, cũng muốn bảo vệ chị.”
……
Du Chí An bán bản vẽ, đồng thời sau khi Thôi Hưng Đông chết đã đi thuê lại căn phòng mà anh ta đã từng ở, đã tìm được động cơ.
Tô Anh nói:"Vậy bây giờ nói đi, ngày đó ở trong căn phòng cho thuê, là người nào đã đâm anh bị thương?”
“Anh có quen biết người đó không, trước đây có thù oán gì không?”
Du Chí An lắc đầu, tỏ vẻ bản thân mình thật sự không biết:"Tôi ngày hôm đó là đột nhiên nhận được được tin tức từ chủ phòng, chủ phòng ở nơi khác, tôi không kịp xin nghỉ với đơn vị, chờ thuê được phòng trở về, trực tiếp đi đến phòng ở nơi đó, chuẩn bị tiêu hủy ảnh.”
Du Chí An lúc ấy đã khóa trái cổng viện, chuẩn bị đi đến phòng ngủ đặt túi xuống, liền đi tìm lối vào tầng hầm, nhưng vừa mới tiến vào phòng ngủ, đầu đã đụng vào một người đàn ông xa lạ, hai người đều là ngây ngẩn cả người.”
“Anh ta chưa kịp đeo khẩu trang, nhìn thấy tôi chỉ sững sờ trong nháy mắt, đã một dao cắt qua cổ tôi.”
Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, Du Chí An cũng không thấy rõ động tác anh ta rút dao găm ra, trên cổ chợt lạnh, còn không đợi anh ngã xuống, người đàn ông thanh tú nhã nhặn kia, không chớp mắt, bình tĩnh bước qua anh, đẩy cửa sổ trèo ra bên ngoài.
“Lúc sau các người tới, đã cứu tôi, tôi thật sự không quen anh ta, nhưng tôi suy đoán, anh ta có quen biết với Thôi Hưng Đông, đến tầng hầm, có thể là tìm xem Thôi Hưng Đông có để lại đồ vật gì tiết lộ thân phận của anh ta không.”
Tô Anh vừa nghe Du Chí An nhìn thấy mặt kẻ tình nghi, bảo anh cố nhớ lại một chút:"Vậy anh miêu tả một chút, chúng tôi sẽ phác thảo người tình nghi.”
Du Chí An vội hỏi nói:"Phác thảo gì?”
Tô Anh cắn đầu lưỡi, ở thời đại này cũng không biết có người phác thảo tội phạm hay không, dù sao ở đảo Nam cũng không có nghề nghiệp này, cô vội thay đổi lời nói của mình:"Anh miêu tả một chút về bề ngoài đặc thù của kẻ tình nghi, tôi sẽ căn cứ vào miêu tả của anh vẽ ra ngoại hình của kẻ đó.”
Du Chí An bị người đó cắt cổ, để lại ấn tượng khắc sâu đối với anh.
“Chiều cao khoảng trên dưới 1 mét 8, lịch sự nhã nhặn, rất gầy, đôi mắt rất sáng, nhìn căn bản không giống người xấu, tôi cũng không nghĩ rằng anh ta xuống tay sẽ tàn nhẫn như vậy, có một chút có thể khẳng định, anh ta không phải người địa phương.”
……
Phác thảo của kẻ tình nghi đã viết ra, quả thật giống như Du Chí An mô tả, lịch sự nhã nhặn, ở trên đường có gặp ngay trước mắt, đều sẽ không hoài nghi người đàn ông nhã nhặn thanh tú như vậy, khi động thủ không một chút dây dưa, lãnh khốc vô tình.
Tô Anh cầm tờ giấy phác thảo đi ra, cho Hàn Cảnh Viễn xem, còn cảm khái với người đàn ông:"Khá ưa nhìn……”
Hàn Cảnh Viễn chỉ liếc mắt một cái liền nhớ kỹ đặc thù ngũ quan của người đàn ông trên tờ giấy, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào Tô Anh:"Ừm, em làm cho anh ta đẹp lên không ít, mặt của anh ta còn không đẹp bằng em vẽ.”
Tô Anh vội vàng cứu chữa:"Đúng vậy, có đẹp nữa cũng là kẻ tình nghi, em hận không thể ngay bây giờ bắt giữ anh ta lại đem về quy án, anh nói anh ta lớn lên đẹp trai như vậy, còn đi làm chuyện trái pháp luật, quá đáng tiếc.”
Hàn Cảnh Viễn:……
Anh nhắc nhở nói:"Vĩnh viễn đừng trông mặt mà bắt hình dong.”
Tô Anh nhìn tờ giấy rồi lại nhìn Hàn Cảnh Viễn, nuốt nước bọt rồi nói:"Nói đến mặt, anh ta còn kém xa anh, anh là người đàn ông đầu tiên có ngũ quan dễ nhìn nhất mà em từng gặp, so với Cố Thành Phong còn đẹp trai hơn.”
Hàn Cảnh Viễn rũ mắt, khóe miệng cong lên, cùng với Tô Anh đi đến phòng bệnh bên cạnh được cố ý để trống ra để làm phòng họp, đem tờ giấy phác họa đưa cho Hứa Càng Chu.
Sở trưởng Hách ở một bên nhìn, tiếc nuối nói:"Tiểu Tô vẽ thật sinh động, tên nhóc này lớn lên khá đẹp trai, làm sao lại làm hại người.”
Hứa Càng Chu không tán đồng:"Hại người chính là hại người, đẹp cái gì, tôi nhìn đã thấy ghét.”
“Phải phải, đã lâu chưa có nhìn thấy kẻ tình nghi có dung mạo giống như trung lương như vậy, nếu gặp phải trên đường, tôi tuyệt đối nghĩ không ra cậu ta là một hung thủ dùng dao giết người.”
Hứa Càng Chu quả thực không muốn nói chuyện với anh ta.
Tuy rằng bây giờ đã có bức họa của kẻ tình nghi, nhưng muốn tìm được anh ta cũng rất khó khăn, đã qua mười mấy tiếng đồng hồ, kẻ tình nghi có ở đảo Nam hay không, đều khó nói.
Thẩm vấn xong Du Chí An, Tô Anh trong lén lút nói với Hàn Cảnh Viễn mối quan hệ của Du Chí An và Đỗ Nhã Cầm.
“Quả thật là không có tình yêu nam nữ, thật đúng là hiếm thấy.”
Hàn Cảnh Viễn chỉ thấy qua tình cảm huynh đệ, quan hệ không có huyết thống giống như vậy, quan hệ nam nữ mà lại có thể vì đối phương không màng tất cả, lại còn không phải vì tình yêu, anh cũng lần đầu tiên thấy.
Nhưng pháp luật chính là pháp luật, đối với bất kì ai cũng đối xử bình đẳng.
……
Tối hôm qua phòng hồ sơ vụ án của đồn công an Thành Tây cháy, sở trưởng Hách còn chưa tra ra manh mối, Hàn Cảnh Viễn do dự một chút, hỏi:"Ngọn lửa làm cháy phòng hồ sơ vụ án đồn công an của bọn em……”
Tô Anh lập tức ngắt lời anh, phủi sạch liên quan:"Dừng dừng, anh đừng nhìn em, em tối hôm qua sau khi về đến nhà, vẫn luôn ngủ một mạch đến mặt trời lên cao mới rời giường, em không có thời gian phóng hỏa.”
Hàn Cảnh Viễn nói:"Anh biết không phải em, ngọn lửa này rất có thể là nhân viên bên trong đồn công an của bọn em phóng, anh chỉ muốn hỏi em có manh mối gì không.”
Cảnh ngộ của Đỗ Nhã Cầm khiến người ta phải sụt sịt, nhưng Tô Anh tin tưởng đồng nghiệp ở trong sở, chắc là sẽ không vì người có liên quan đến vụ án mà đi thiêu phòng hồ sơ.
Động cơ phóng hỏa, rất có khả năng là người đồng cảm với Đỗ Nhã Cầm làm ra, hoặc là hơn một trăm bức ảnh đó, có còn bí mật chưa kịp phát hiện ra, dứt khoát bị người ta đốt một mồi lửa, tóm lại để điều tra ra là không dễ dàng.
Tô Anh nói:"Đồng nghiệp trong sở sẽ không biết pháp luật mà phạm pháp, đốt phòng hồ sơ của nhà mình, có điều sở trưởng Hách kêu em đi điều tra kẻ tình nghi phóng hỏa.”
Hàn Cảnh Viễn khó hiểu:"Tại sao lại là em?”
Tô Anh một lời khó nói hết:"Phòng hồ sơ nhiều thông tin giấy tờ như vậy, thế mà lại chỉ đốt cái rương đựng ảnh, hơn nữa ngọn lửa không có lan ra, sở trường nói quá không bình thường rồi, nói em người may mắn, có lẽ manh mối sẽ tự mình tìm đến cửa.”
Hàn Cảnh Viễn:……
Tô Anh còn có một vấn đề muốn đi hỏi Du Chí An, sau khi nói vài câu, lại lần nữa tới phòng bệnh đơn của Du Chí An.
Du Chí An đang giải thích chi tiết một số vấn đề khác với đồng nghiệp của đồn cảnh sát, lúc Tô Anh đi vào, ngừng lại, sự tín nhiệm của anh đối với Tô Anh, rõ ràng so với các đồng chí khác nhiều hơn một chút.
Anh lo lắng cho Đỗ Nhã Cầm, hỏi Tô Anh:"Đồng chí Tô, tôi có thể gặp chị gái tôi một chút không?”
Tô Anh nói:"Giải thích rõ ràng các vấn đề, sẽ cho anh gặp, tôi vẫn còn có một vấn đề muốn hỏi anh.”
“Đồng chí Tô hãy hỏi đi.”
“Thôi Hưng Đông đã chết, Đỗ Nhã Cầm tại sao vẫn không có từ bỏ tiếp cận Cố Thành Phong, các người từ chỗ Cố Thành Phong muốn có được cái gì?”
Du Chí An chột dạ, không biết Tô Anh là làm sao mà biết được:"Cô, cô làm sao mà biết được?”
Tô Anh thấy hắn còn ôm may mắn trong lòng, nói:"Anh giúp chị anh tranh thủ tham gia chuyến tham quan ngoại thành của con trai anh, còn có ngày đó ở tiệm cơm Quốc Doanh, muốn dẫn Cố Thành Phong ngẫu nhiên gặp được Đỗ Nhã Cầm, ý đồ quá rõ ràng.”
Du Chí An đỏ mặt lên, vồn tưởng rằng những sắp xếp này sẽ không bị nhận ra được động cơ, hóa ra những công anh này đều biết.
anh càng chột dạ, chỉ có thể thẳng thắn:"Tổng công Cố là một người đàn ông tốt hiếm gặp, phụ nữ thích anh ấy là rất bình thường đi?”
Tô Anh gật đầu:"Ừm, bình thường.”
“Chị gái của tôi có hảo cảm với anh ấy, tính cách tốt, tiền lương cao, đối với trẻ con có sự kiên nhẫn, chị của tôi đã nghĩ, cô và chị ấy lớn lên có vài phần tương tự, có lẽ tiếp xúc lâu rồi, nói không chừng tổng công Cố sẽ thích chị ấy.”
“Thôi Hưng Đông đã chết, chị gái tôi chị ấy, chị ấy muốn tìm cho mình một người đàn ông tốt, yên ổn sống nửa đời sau.”
Suy nghĩ không có gì sai cả.
Tô Anh không chút để ý, trong lời nói có chút cảnh cáo:"Chuyển lời cho chị gái anh, cách xa Cố Thành Phong ra một chút, anh ta đã có chủ.”
Lúc sau Tô Anh trở lại đơn vị, vừa mới chuẩn bị đi điều tra vụ án cháy phòng hồ sơ, liền nhận được điện thoại từ trường học gọi đến.
Nhà trường nói rằng Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam khi ở trường đã đánh nhau với người khác, có vẻ rất nghiêm trọng, không chỉ yêu cầu Tô Anh đến ngay lập tức mà còn yêu cầu Sở cảnh sát Thành Tây đến giải quyết.
...
Tô Anh vẫn có thể hiểu rằng với tính cách của Hàn Kinh Thần thì có thể đánh nhau với người khác nhưng làm sao tính cách trầm mặc của Cố Tri Nam sao cũng có thể tham gia?
Tô Anh không nghĩ nhiều về điều đó, lập tức xin nghỉ phép để đến trường trung học.
Trong phòng hiệu trưởng có bốn đứa trẻ cao, thấp, béo, gầy tương đương nhau, mặt mũi đứa nào cũng bầm tím, sưng vù. Khi nhìn thấy Tô Anh trong bộ đồng phục cảnh sát, chúng vội cúi đầu xuống.
Kiều Lan Lan và Đường Tùng Bình cũng ở đó. Kiều Lan Lan đầu tóc rối tung và Đường Tùng Bình trên cổ có một vài vết trầy xước, hai người đang ngồi ở một bên, hậm hừ trong sự tức giận.
Tô Anh dùng khẩu hình hỏi Kiều Lan Lan, Kiều Lan Lan muốn nói gì đó, nhưng hiệu trưởng Tạ đang ở đó.
Tạ Hoài Hương ủ rũ nói: "Tôi đã gọi cảnh sát, tại sao đồn cảnh sát Thành Tây không ra mặt giải quyết?"
Tô Anh chỉ vào bộ đồng phục của mình: "Hiệu trưởng Tạ, tôi là cảnh sát..."
Tạ Hoài Hương: ...
Giọng điệu của bà ấy không tốt, bà ấy cũng không đề cập đến lý do đánh nhau mà trực tiếp nói với Tô Anh kết quả hình phạt.
"Tôi đã nói ngay từ đầu rằng chúng không thích hợp để đến trường cấp 3. Chúng còn quá nhỏ và quá bốc đồng. Hai đứa con của cô đã ác ý đánh bạn cùng lớp. Hiện nhà trường đã ra quyết định đuổi học. Hãy đưa chúng về và nộp hồ sơ quay lại trường trung học cơ sở đi."
Quyết định trừng phạt đột ngột khiến Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hiệu trưởng đang nghiêm túc.
Chúng nghĩ rằng chúng sẽ bị trừng phạt nhưng không ngờ được rằng chúng sẽ bị đuổi học.
Hai cậu bé lớn tuổi hơn đánh nhau với Hàn Kinh Thần cũng bị sốc.
Chúng không bao giờ nghĩ rằng đối phương sẽ bị đuổi học vì sự khiêu khích của chúng.
Bốn người họ đã đánh nhau với nhau, nếu Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam bị đuổi học thì họ sẽ ra sao?
Kiều Lan Lan bật cười: "Hiệu trưởng Tạ, có hàng trăm học sinh trong trường, tuần nào mà không có vụ đánh nhau, tại sao hôm nay lại nghiêm trọng đến mức bị đuổi học?"
Tạ Hoài Hương thờ ơ: "Cô Kiều, cô còn là một giáo viên nhưng cô thậm chí còn đánh nhau với đồng nghiệp ở trường, tôi không cảm thấy cô thích hợp để tiếp tục dạy học đâu."
Kiều Lan Lan: ...Ngay cả cô cũng sẽ bị sa thải sao?
Cô ấy cũng không đến mức chết đói nếu không có việc làm nhưng Đường Tùng Bình sẽ không thoải mái như vậy nếu không có việc làm.
Cô ấy cười lạnh một tiếng: "Được, muốn sa thải tôi nhưng không thể cứ như vậy sa thải tôi được. Nếu như cô cũng sa thải thầy Đường, tôi sẽ nghe lời cô!"
Đường Tùng Bình vốn rất tức giận, cảm thấy bị nữ giáo viên cào trước mặt học sinh thật xấu hổ.
Nhưng thể diện chẳng là gì so với bát cơm.
Đường Tùng Bình lập tức bình tĩnh lại, kẻo lại to chuyện: "Hiệu trưởng Tạ, mâu thuẫn giữa tôi và cô Kiều là trách nhiệm của tôi. Tôi là đàn ông thì nên rộng lượng hơn. Tôi không so đo với đàn bà con gái. Tôi sẽ viết bản kiểm điểm, mong hiệu trưởng đừng xử phạt cô giáo Kiều nghiêm khắc như vậy."
Tạ Hoài Hương thực sự không có quyền sa thải hai giáo viên ngay lập tức nên đã tiếp tục chỉ tay vào hai đứa trẻ của nhà Tô Anh.
Tô Anh nheo mắt và nhìn chằm chằm vào Tạ Hoài Hương trong vài giây, nhưng cô không thể nhìn ra rằng mình có thù ắt báo.
Hiệu trưởng Tạ đổ lỗi của Thẩm Mỹ Tĩnh cho người ngoài.
Cô đột nhiên nở nụ cười: "Hiệu trưởng Tạ, bà đang dùng việc công báo thù riêng sao?"
Tạ Hoài Hương vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi chỉ hành động theo quy tắc và quy định của trường."
Sự tôn trọng của Tô Anh dành cho Tạ Hoài Hương đã biến mất, cô không kiên nhẫn nói: "Bà đã nhiều tuổi rồi, đừng tự lừa dối mình như Thẩm Mỹ Tĩnh. Khi bà mắc lỗi, bà thậm chí còn lấy cớ là do vấn đề từ người khác."
"Tôi không chấp nhận kết quả đuổi học. Nếu nhất định phải đuổi học, tôi sẽ báo cáo Cục giáo dục và yêu cầu giải thích."
...
Sau khi bày tỏ thái độ, Tô Anh hỏi hai cậu bé kia một loạt câu hỏi.
"Bố mẹ cháu tên gì, làm việc và đang sống ở đâu?"
Hai đứa trẻ nhìn chằm chằm vào đồng phục của Tô Anh, cảm thấy khó chịu: "Là cháu đánh nhau, không phải bố mẹ cháu. Chuyện này không liên quan gì đến họ. Tại sao cô lại hỏi điều này?"
Tô Anh vẻ mặt vô cảm nói: "Như thế nào là không liên quan, hiệu trưởng của cháu đã báo án, tôi phải điều tra xem giữa gia đình chúng ta có mâu thuẫn gì không. Cháu có phải chịu ảnh hưởng từ bố mẹ mà cố ý gây gổ trường hay không, tất cả đều phải điều tra rõ ràng."
Tô Anh chỉ vào vết thương trên mặt và cơ thể của họ, mấy thiếu niên này thực sự ra tay rất tàn nhẫn.
"Không thể nào vô cớ, bốn người các cháu lại đánh nhau được."
Đứa trẻ cao hơn bên trái đã sợ hãi khi thấy bố mẹ của Cố Tri Nam và Hàn Kinh Thần là cảnh sát. Cậu ta vô cùng sợ hãi khi nghe tin họ sẽ đi tìm bố mẹ mình.
Cậu bé có chút sợ hãi: "Dì, dì đừng tìm bố mẹ cháu nữa được không?"
Tô Anh: "Nếu dì có thể biết được chuyện gì đã xảy ra từ miệng cháu thì dì sẽ không đến nhà cháu và nhờ bố mẹ cháu tìm hiểu tình hình nữa."
Hoàng Kinh Kỳ liếm môi, cúi đầu và nói: "Thật ra, cháu chỉ muốn dạy cho Hàn Kinh Thần một bài học."
Hàn Kinh Thần: "Tôi biết ngay anh chỉ không thuận mắt tôi, vì vậy mới khiêu khích làm tôi ra đòn trước. Hoàng Kinh Kỳ, là một người đàn ông đừng có xảo quyệt như vậy. Nếu anh muốn đánh nhau thì hãy quyết chiến ngay thẳng đi."
Tô Anh mắng: "Im lặng. Để anh nói xong đã."
Sau đó hỏi: "Hàn Kinh Thần đã đắc tội với cháu như thế nào mà cháu lại muốn dạy cho nó một bài học?"
Hoàng Kinh Kỳ vẻ mặt có chút né tránh: "Em ấy không có đắc tội với cháu, chỉ là cháu không thuận mắt thôi."
"Vậy nó đã làm gì khiến cháu khó chịu?"
Hoàng Kinh Kỳ phàn nàn: “Con gái của cô giáo Đường, Đường Tuy Thảo, đến căng tin của trường để ăn trưa sau đó đến tìm Cố Tri Nam ở trong lớp để hỏi về môn học. Nhưng Cố Tri Nam không dạy thậm chí còn khiến em ấy khóc. Cháu không thể nhìn thấy em ấy như vậy. Trước khi kịp giải thích rõ ràng, Hàn Kinh Thần đã nói rằng cháu bắt nạt Cố Tri Nam vì tính khí của em ấy tốt. Sau đó em ấy đã động thủ trước, vì vậy chúng cháu bắt đầu đánh nhau."
Anh họ của Hoàng Kinh Kỳ cũng học trong lớp này. Khi thấy em mình bị đánh, không nói lời nào liền xông lên đánh. Hai đánh một, hơn nữa cậu ta lớn hơn Hàn Kinh Thần nên Hàn Kinh Thần đã bị đánh vài cú.
Cố Tri Nam ban đầu còn cố gắng can ngăn, nhưng Hoàng Kinh Kỳ và anh họ của cậu ta hai đánh một, vì vậy cậu không thể để Hàn Kinh Thần chịu thiệt nên lập tức tham gia cuộc ẩu đả.
Các bạn học thấy ba bạn nam giỏi đánh nhau, bạn còn lại thì học giỏi, bốn bạn đánh nhau mà không dám lên can ngăn nên vội vã đi tìm giáo viên.
Sau đó, một vài giáo viên nam đến kéo họ ra. Có vẻ như khi đang thảo luận về kết quả xử phạt, cô Kiều và thầy Đường đã mắng mỏ nhau thậm chí còn động tay khiến hiệu trưởng rất tức giận.
...
Sự tình trở nên rõ ràng, một vài nam sinh vì tranh giành một cô gái liền đánh nhau.
Tô Anh: "Hiệu trưởng Tạ, bà đã nghe được nguyên nhân không phải do con tôi. Thầy Đường là giáo viên dạy toán cấp ba, nếu con gái ông ấy có vấn đề gì không hiểu thì nên hỏi bố sao."
"Hơn nữa, điều con bé hỏi là một câu hỏi của trường trung học. Nó không phù hợp và Tri Nam không có nghĩa vụ phải dạy con bé. Tôi nghĩ nguồn gốc của cuộc chiến lần này là do cô gái nhỏ. Hãy để thầy giáo Đường dành nhiều thời gian hơn để dạy bạn cùng lớp Đường Tuy Thảo."
Có thể là khí thế của Tô Anh tương đối cứng cỏi. Nếu có xu hướng nói bất chấp thì mọi người cùng nhau nói rồi.
Cả Đường Tùng Bình và Tạ Hoài Hương đều không thể phản bác lại điều gì.
Kiều Lan Lan cảm thấy nhẹ nhõm, ban đầu cô ấy nói với Đường Tùng Bình một cách tử tế rằng tốt nhất là trẻ em nên tập trung vào việc học và không nên chơi với những cậu bé lớn hơn vài lớp. Đường Tùng Bình tuyệt nhiên nói tâm tư cô ấy không tốt, còn vụ tấn công thì có sự tham gia của lão Đinh.
Tất nhiên, Kiều Lan Lan không muốn và bắt đầu đánh nhau với anh ta khi có bất đồng nhỏ nhất.
Tô Anh tiếp tục: "Bọn nhỏ đã giải thích rõ ràng động cơ đánh nhau của mình. Nếu hiệu trưởng Tạ vẫn kiên quyết đuổi học, vậy thì cả bốn người sẽ cùng nhau bị đuổi học, sau đó phụ huynh bốn người chúng tôi sẽ đến Phòng Giáo dục để yêu cầu giải quyết."
"Nhưng chỉ đuổi học hai đứa nhà chúng tôi, tôi sẽ treo băng rôn ở cổng trường, kêu phóng viên đến đưa tin."
Tạ Hoài Hương tức giận với cách xử lý của Tô Anh: "Cô là quan chức, sao cô dám chạy đến cổng trường để giơ biểu ngữ chứ?"
Tô Anh: "Bất kể danh tính của tôi là gì, tôi là người giám hộ của chúng. Thân phận này không thể thay đổi. Bà Tạ, Thẩm Mỹ Tĩnh chưa bao giờ cảm thấy việc mình làm là sai. Bà không có suy nghĩ về điều đó sao? Cô ấy đang hoàn toàn học theo bà đấy"
...
Sau khi giải quyết công việc ở trường và quay trở lại đồn cảnh sát, Tiểu Châu hỏi cô kết quả thế nào. Tô Anh nói rằng mọi chuyện đã ổn và việc hòa giải đã được giải quyết.
"Mấy đứa nhỏ chịu chút trừng phạt, để cho chúng nhớ lâu cũng tốt."
Với tư cách là linh vật của sở, sử trưởng đã ân cần yêu cầu Tô Anh hôm nay nghỉ làm sớm, thậm chí còn nói đùa rằng có thể một nửa manh mối của kẻ tình nghi sẽ vô tình tìm đến cô.
Tô Anh trong lòng thở dài hai tiếng, sao có thể dễ dàng tìm ra manh mối như vậy, nghi phạm chắc chắn đã chạy trốn từ lâu.
Vì sử trưởng bảo cô phải tan sở đúng giờ, Tô Anh đã rời đi sớm hơn bất kỳ ai khác.
Để về nhà, cô phải đi qua cơ quan dịch vụ, vợ của Hứa Càng Chu-Triệu Hương, nhìn thấy cô, ở cửa vẫy vẫy tay: "Tiểu Tô, lại đây."
Tô Anh chạy tới: "Chị dâu làm sao vậy?"
Triệu Hương đưa cho Tô Anh một mảnh giấy có ghi số điện thoại, nói rằng Tô Tân Ý đã gọi điện và kêu Tô Anh gọi lại cho cô ấy.
"Sử dụng số điện thoại của cơ quan dịch vụ đi."
"Được, cám ơn chị dâu."
Tô Anh gọi điện đến nhà của Tô Tân Ý, mẹ Tô nghe điện thoại, khi bà nghe được đó là Tô Anh, lời nói của bà tràn đầy nhiệt huyết và cảm kích, hỏi liên một hồi. Rồi lại hỏi Tô Anh có trở về ăn tết hay không. Sau đó, bà chuyển điện thoại đến cho Tô Tân Ý.
Tô Anh còn nghe thấy Tô Tân Ý làm nũng với mẹ Tô, nói rằng cô ấy muốn nói chuyện riêng với bạn tốt của mình.
Tô Anh không khỏi mỉm cười, mối quan hệ gia đình hạnh phúc đó có lẽ là điều mà tâm hồn tốt bụng đó mong đợi.
Khi điện thoại yên tĩnh lại, Tô Anh hỏi: "Có chuyện gì vậy, Tân Ý, cô đang tìm tôi để nói chuyện phiếm hay là có chuyện gì khác?"
Tô Tân Ý hạ thấp giọng, vì vậy âm thanh trong điện thoại không lớn.
"Em gái họ Đường, không phải, em họ của cô đã đi đảo Nam, hôm nay tôi mới biết được, đoán chừng em ấy đã tới đảo rồi. Tôi nhắc nhở cho cô biết, để cô cảnh giác."
Cô em họ của Tô Anh này đã được cả Cố Tri Nam và Tô Tân Ý nhắc đến, cô ấy cũng là con một, bằng tuổi Tô Anh và đã tốt nghiệp Đại học Công an.
Dù sao Tô Anh cũng mất trí nhớ, cho dù em họ có tới tìm cô cũng không thành vấn đề lớn.
Tô Tân Ý giải thích qua điện thoại rằng em họ của cô đi công tác ở đảo Nam.
"Em ấy có trong tay một vụ án người mất tích. Một cặp sinh đôi. Người anh được một gia đình tốt nhận nuôi. Sau khi lớn lên, anh ấy tìm kiếm người thân bằng mọi cách và tìm ra manh mối về em trai mình. Vốn hai người họ sẽ hẹn nhau ở Bắc Kinh, nhưng cậu em trai lại phá vỡ cuộc hẹn. Nửa chừng nói rằng anh ấy sẽ đến đảo Nam để làm một số việc và anh ấy sẽ quay lại vài ngày sau.”
Tô Anh hỏi: "Sau đó cậu ta không đi sao?"
"Phải."
Người em sinh đôi đã không đến, cô ấy liền đến đồn cảnh sát để báo án trước. Khi nghe nói rằng đó là đảo Nam, Tô Liền Kiều ngay lập tức yêu cầu cô sẽ đến đảo Nam để tìm người.
Tô Tân Ý sợ Tô Anh sẽ không hiểu người em họ đó, vì vậy cô ấy nói với Tô Anh rằng Tô Liền Kiều cũng không tệ. Vì vậy cô đã chủ động bỏ qua lần này không phải để chống lại em họ của mình.
"Anh em sinh đôi kia quá đẹp trai và Tô Liền Kiều chưa bao giờ có thể cưỡng lại những người đẹp trai."
Tô Anh không khỏi cười hỏi: "Đẹp như thế nào? Có thể làm cho Tô Liền Kiều say sóng đến nôn mửa có thể đi thuyền vài giờ đi đảo Nam giúp tìm người sao?"
Tô Tân Ý từng nhận xét rằng người anh song sinh đang tìm kiếm ai đó thực sự có ngoại hình xuất chúng và anh ấy là mẫu người khiến cô gái nhỏ rất bị cám dỗ.
"Nhan sắc tương tự như kiểu Trần Võ Sinh, nhưng tính cách tốt hơn Trần Võ Sinh. Anh ấy cao 1m8, mảnh khảnh, làn da rất trắng, trắng kiểu khỏe mạnh. Anh ấy mỉm cười khi nhìn thấy mọi người và đôi mắt của anh ấy đặc biệt sáng. Nhữngg cô gái từ mười tám đến hai lăm nhất định sẽ đỏ mặt khi nhìn anh ấy lần đầu tiên."
Tô Anh càng nghe càng thấy có gì đó không ổn, sao mô tả này có thể giống với những gì Du Chí An mô tả nghi phạm vậy?
Cô hỏi kỹ thời điểm khai báo, thời điểm người em song sinh biến mất trùng với vụ hành hung ác ý ở nhà trọ.
Tô Anh nhớ rằng vừa rồi sử trưởng bảo cô nghỉ làm sớm và nói đùa rằng có thể có manh mối tìm đến cô trên đường về nhà. Nó khiến da đầu cô tê dại.
Nếu không nhìn thấy sắc thái khí chất của sử trưởng, cô sẽ chắc chắn rằng sử trưởng chỉ nói đùa thôi. Ý định ban đầu là để cô về nhà sớm nghỉ ngơi, cô thực sự cho rằng sử trưởng có góc nhìn của Chúa và có cái nhìn sâu sắc về mọi thứ.
Tô Anh đã mô tả nghi phạm trong vụ án này cho Tô Tân Ý, nói rằng rất có thể người em trai mà họ đang tìm kiếm chính là nghi phạm mà Du Chí An đã nhìn thấy.
"Khi chúng tôi nhìn thấy người em sinh đôi đó và để nạn nhân nhận dạng anh ta, chúng tôi có thể xác định nghi phạm có phải là người em sinh đôi đã phá vỡ cuộc hẹn hay không."
Tô Tân Ý cũng rất ngạc nhiên, cô ấy được mẹ nuôi nấng từ nhỏ, tan học liền ở đồn cảnh sát làm bài tập về nhà, cô ấy đã từng nghe mẹ kể rất nhiều trường hợp khó tin.
Do đó, khả năng chấp nhận mạnh mẽ hơn so với người bình thường.
Cô ấy nói: "Cô gái Tô Liền Kiều đó thường không đi theo lẽ thường và tôi không chắc cô ấy sẽ nghỉ chân ở đâu. Tại sao cô không quay lại và đợi. Nếu cô ấy muốn tìm người em song sinh, cô ấy chắc chắn sẽ đi tìm cô."
Trước mắt tốt nhất cứ như vậy đã.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Anh đặt tay lên điện thoại và suy nghĩ về nó, nhưng cô vẫn không gọi cho Sở cảnh sát Thành Tây.
Đợi lát nữa, đợi đến khi Tô Liền Kiều mang theo người anh sinh đôi của cô ấy đi tìm, gặp được người rồi hẵng nói chuyện.
...
Mặt trời lặn trên biển rồi nhanh chóng biến mất, bến tàu tối sầm lại.
Sau khi Tô Liền Kiều xuống tàu với đôi chân yếu ớt, cô ấy dựa vào cột đá nóng và nôn một lúc lâu.
Lúc ở trên tàu dạ dày của cô ấy đã trống rỗng rồi. Thật sự nếu không phải vì một anh chàng đẹp trai như vậy mà tìm được em trai, cô ấy sẽ không bao giờ, không bao giờ lênh đênh trên biển mấy tiếng đồng hồ được.
Người thanh niên đỡ Tô Liền Kiều xuống thuyền vừa áy náy vừa cảm kích nói: "Đồng chí Liền Kiều, cô, cô ổn chứ? Tôi có nước đây, uống một ngụm đi."
Tim Tô Liên Kiều đập nhanh hơn, nhìn xem, nhìn xem, một người đàn ông đẹp trai như vậy, dịu dàng ân cần như vậy, thật hiếm thấy, say sóng vì anh ta cũng không thành vấn đề.
Tô Liền Kiều xua tay, cũng không có cầm lấy chén của hắn: "Chân giẫm trên đất nên cũng đỡ nhiều rồi."
Cô ấy dừng một chút, đứng dậy nói: "Chị tôi là cảnh sát của đồn cảnh sát trên hòn đảo này, tôi đi tìm chị tôi trước để tìm hiểu tình hình."
Thanh niên đưa cho cô một viên kẹo vị quýt: "Ăn cái này đi, cô sẽ thấy đỡ hơn, hay là tôi đi với cô, tôi cũng muốn sớm tìm được em trai."
Tô Liền Kiều hiểu sự khẩn trương của anh ấy để tìm người, nhưng cô ấy vẫn từ chối.
"Tôi và chị họ còn có chuyện muốn làm, anh tìm một cái nhà trọ ổn định nào nghỉ ngơi đi. Tôi cùng với chị họ trao đổi tin tức, nếu như có manh mối gì, tôi lập tức sẽ đi tìm anh."
Thanh niên nhíu mày: "Có lẽ chị họ của cô cũng muốn trực tiếp hỏi tôi, đi cùng nhau sẽ nhanh hơn mà phải không?"
Người đẹp cau mày hỏi, thiếu chút nữa là Tô Liên Kiều đồng ý.
Nhưng cô ấy là cảnh sát nên vẫn còn chút kiêng dè này, nên cô ấy nhanh chóng dừng mềm lòng.
Cô kiên định với sự sắp xếp của mình, nói: "Anh biết những gì thì tôi cũng biết, tôi đi trước. Anh có thể đến nhà trọ yên tâm chờ đợi. Chậm nhất là sáng mai tôi sẽ tìm anh."
Đôi mắt của người đàn ông đẹp trai sáng ngời, đôi mắt của anh ta thực sự rất đẹp, trong veo như một hồ nước sạch.
Thanh niên gầy gò trẻ tuổi nói cảm ơn: "Vất vả cho đồng chí Liên Kiều rồi, vậy tôi sẽ chờ cô."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");