(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Xem phim xong, bốn đứa trẻ vừa về đến nhà thì thấy giường xếp đã được cất đi, gối đầu cũng được mang về giường lớn ở phòng phía tây.
Xán Xán vui vẻ vô cùng, hôm nay được đến đơn vị của bố Cố, còn nghe được cái các cô các chú bàn luận là sau này nhà cô bé chắc chắn sẽ không ngừng cãi vã, nhưng mà đâu có đâu.
Bố còn nói với cô bé bố là bạn xã giao của bố Cố. Tuy rằng cuối cùng tranh luận không ra được kết quả là bố cao m8 hay đi giày một tám tám, nhưng Cố Xán Xán vẫn thấy rất vui vẻ.
Hàn Kinh Thần ngửi được mùi dấm vẫn chưa tan hết, hỏi: “Hai chú dì tối ăn gì mà mùi dấm nồng thế.”
Tô Anh: “Khoai tây sợi chua cay.”
Dựa vào kinh nghiệm nấu ăn của Hàn Kinh Thần, cậu nói: “Vậy chắc chắn không phải tay nghề của dì hai rồi.”
Tô Anh gật đầu: “Đúng vậy, là chú hai của con nấu cơm đó.”
Hàn Kinh Thần ghét bỏ vẩy vẩy tay, muốn xua đi mùi dấm không quá nồng kia, nói thầm: “Con biết ngay mà, không có thiên phú thì cũng đừng có mà thể hiện.”
Tô Anh buồn cười nhìn gương mặt vẻ thất bại của Hàn Cảnh Viễn, nói thêm: “Kỳ thật là cũng hợp ý dì, dì thích ăn chua.”
Mắt Hàn Cảnh Viễn sáng lên: “Vậy mai anh lại làm cho em ăn.”
Tô Anh:…… “Anh đi tắm rửa trước đi.”
Nói đến tắm rửa, Hàn Cảnh Viễn như nhớ ra cái gì, sắc mặt ửng đỏ, còn nóng lòng quay đầu che giấu.
Trong nhà có sáu miệng ăn, cho dù có che lại phòng tắm, xếp hàng tắm xong cũng phải đến hơn một tiếng sau mới xong.
Cố Xán Xán và chị tắm xong cùng đi ra, nói: “Anh trai và chú nhỏ cùng tắm, bố và mẹ cùng tắm thì không phải sẽ nhanh à? Sao hai người lại không muốn chứ?”
Hàn Kinh Thần giật giật khóe miệng: “Còn lâu nhá.”
Cố Tri Nam cũng cảm thấy ngại ngùng, tuy rằng có thể cùng nhau bơi lội vào mùa hè, có thể cùng nhau ngâm mình nhà tắm, nhưng mà chen chúc tắm rửa trong một phòng tắm thì… Không gian nhỏ hẹp như vậy, sẽ rất kỳ quái á.
Tô Anh đá Hàn Kinh Thần vào phòng tắm trước, rồi giải thích với Tinh Tinh và Xán Xán: “Không được, miệng của mấy đứa có kín kẽ gì đâu. Nếu để nhà người khác biết bố mẹ cùng tắm rửa thì chắc chắn sẽ chê cười cả nhà chúng ta đó.”
Cố Xán Xán tỏ vẻ không hiểu, Hàn Hâm Tinh nói người lớn đều thật thích thẹn thùng, không thoáng chút nào cả: “Khi mà tất cả mọi người đều thẹn thùng, nếu em mà không thẹn thùng theo thì bọn họ sẽ nói em không biết xấu hổ đấy.”
Tô Anh: “Đúng, về cơ bản chính là như vậy.”
Cố Xán Xán nói: “Nhưng bọn con cũng đâu có nói.”
Cố Tri Nam đã cúi thấp đầu đến mức sắp đụng vào cửa bếp. Người nhà viện căn cứ và người nhà viện bên này đều nói chị cậu da mặt dày, đó cũng không phải là không có căn cứ.
Cái nồi to đang đun nước sôi trên bếp, than củi bắn lửa ‘bùm bùm’, tia lửa bắn thẳng vào mái tóc đen của Cố Tri Nam. Hàn Cảnh Viễn lấy cái khăn ướt trùm lên đầu cậu mới cứu vớt được cái đầu nhỏ bé của cậu.
Tô Anh: “Cố Tri Nam, em thì thẹn thùng cái gì, thêm tí nữa là bị đốt trọc rồi có biết không hả?”
Cố Tri Nam mặt mũi đỏ bừng: “Chúng ta làm thêm một phòng tắm nữa đi.”
Tô Anh không muốn mệt, hơn nữa mùa hè đêm dài, tắm xong cũng không thể ngủ ngay được, mà làm thêm một phòng tắm nữa lại tốn thêm không ít tiền.
Cô nói: “Tạm chấp nhận một chút đi, chờ sau khi anh trai em áp dụng năng lượng mặt trời vào gia đình rồi nói sau, lúc ấy tắm sẽ tiện hơn.”
Cố Tri Nam khi nhắc tới anh trai vẫn thấy rất tự hào: “Vậy tuần sau em lại tới thúc giục anh em.”
“Đừng giục, công việc của anh em quan trọng hơn nghiên cứu phát minh năng lượng mặt trời nhiều, đừng quấy rầy anh em làm việc.”
“Vậy được rồi.”
Ngay từ đầu Hàn Cảnh Viễn còn rất vui khi nghe thấy Tô Anh nói về việc nhà với mấy đứa trẻ, nhưng khi đề tài chuyển dời lên người Cố Thành Phong thì anh bắt đầu gia nhập cuộc trò chuyện, sau đó không dấu vết chuyển đề tài khỏi Cố Thành Phong.
…
Hàn Cảnh Viễn là người tắm rửa cuối cùng, tắm xong đi ra, nhìn thấy một lớn bốn nhỏ đang tám chuyện với mấy cô bé đến thăm nhà.
Cố Xán Xán hỏi: “Chị Tuy Thảo, đã sắp đến 10 giờ rồi, tại sao chị vẫn không về nhà vậy, bố chị không vội à?”
Đường Tuy Thảo mặt mày ưu sầu: “Anh rể không có nhà, mẹ nuôi và chị của chị tâm trạng không tốt, cho nên chị tới đây ở với họ.”
Hữu Hữu ở bên cạnh Hàn Hâm Tinh, rầm rì không muốn về nhà. Hàn Hâm Tinh sờ sờ cậu bé, nói: “Được rồi mà Hữu Hữu, vậy tuần sau chị sẽ hỏi bố Cố xem có thể đưa em đi chơi cùng không, nhưng mà tuần sau không có chiếu phim ngoài trời, em cũng muốn đi à?”
“Đi.” Hữu Hữu đã là tuỳ tùng nhỏ của Hàn Hâm Tinh, bí mật nhỏ của cậu bé Hàn Hâm Tinh đều biết.
Hàn Cảnh Viễn vừa đến cửa, Đường Tuy Thảo nói ngay lập tức: “Chú Hàn ơi, chú có biết bao giờ anh rể cháu về nhà không?”
Hàn Cảnh Viễn mỉm cười, anh rể anh rể, Tô Tòng Nham sao có thể tính là anh rể của con bé được, Thẩm Mỹ Tĩnh quá hồ nháo.
Anh dịu dàng nói: “Chú cũng không biết, ngày mai còn phải đi học nữa đó, Tinh Tinh và Xán Xán cần phải đi ngủ, Hữu Hữu cũng đang buồn ngủ sắp không đứng được nữa rồi kìa. Cháu mau đưa Hữu Hữu về nhà đi.”
Đường Tuy Thảo có hơi thất vọng, cô bé nắm tay Hữu Hữu đi về.
Hàn Cảnh Viễn đóng cửa sân lại, hạ thấp giọng nhưng đủ để hai đứa trẻ lớn nghe được: “Cô bé kia thật không được mà.”
Tô Anh dẫn hai cô bé con về phòng, đi ra hỏi: “Tại sao lại nói vậy?”
“Từ Phân nguyệt bị tra ra không phải là lần đầu tiên trộm đồ, là tặng hay là bán đến chết cũng không khai ra. Sau đó là Đường Tùng chủ động tìm hiệu trưởng Tạ nói là trong nhà có thêm vài thứ, là mẹ nuôi của Tuy Thảo lén mang về, anh ta cũng không biết. Khi xảy ra chuyện mới nghĩ đến có khả năng là lấy đồ của bộ đội để trợ cấp cho nhà anh ta.”
“Đường Tùng nói, tiền lương của anh ta cũng đủ để cho hai bố con sinh hoạt, thật sự không biết hành động của Từ Phân Nguyệt. Anh ta chủ động thừa nhận nên trường học không làm gì anh ta. Sau khi trả lại số vật tư đó, cũng không cần anh ta viết kiểm điểm.”
“Vậy làm sao Đường Tùng phát hiện ra trong nhà anh ta có thêm vật tư?” Tô Anh hỏi.
Hàn Cảnh Viễn từ trong lồng ngực ‘hừ’ một tiếng.
“Là Đường Tuy Thảo, trong lúc vô tình nói cho bố cô bé biết. Sau đó bố cô bé nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn đề, chủ động đi tìm hiệu trưởng giải thích.”
Quá trình thế nào không quan trọng, Hàn Cảnh Viễn chỉ nhìn kết quả. Bố con nhà họ Đường đã kéo được bản thân đi ra ngoài, đồng thời, Đường Tuy Thảo vẫn có thể lấy thân phận con gái nuôi và em gái để qua đêm tại nhà họ Tô.
Tô Anh nhìn bóng đèn mờ 25W trong phòng khách, con muỗi bay múa thành từng vòng xung quanh ánh sáng, lần lượt đụng vào thuỷ tinh cũng không dừng cánh.
Cô quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Hàn Kinh Thần.
Hàn Kinh Thần hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau một bước: “Dì hai, ánh mắt dì thật đáng sợ. Nếu mà con có làm gì sai thì dì nói thẳng ra luôn đi.”
Những đứa nhỏ này, chuyện gì càng cấm, càng không cho làm thì lại bởi vì tò mò hoặc là vì nguyên do khác, nhất định đều phải gây án ngược gió.
Tô Anh dịu lại, nói: “Con không có làm gì sai. Dì chỉ là cảm thấy, Đường Tuy Thảo thật là may mắn, mỗi một giai đoạn trong cuộc đời đều gặp được quý nhân. Bốn đứa các con, thì lại không có may mắn bằng con bé.”
Hàn Kinh Thần nghĩ nghĩ, không nghe ra được hàm ý, chỉ là có lời cậu nhất định phải nói: “Dì hai, dì đã đến nhà của chú con, cũng là may mắn của bọn con rồi.”
Tô Anh cười: “Con ít lời đi! Dì còn lâu mới bị lừa bởi mấy lời dỗ ngọt của các con, mau đi ngủ đi!
Cố Tri Nam rốt cuộc cẩn thận hơn một chút, lặng lẽ hỏi Tô Anh: “Chị ơi, có phải chị không thích Đường Tuy Thảo không?”
Tô Anh nói: “Nói thế nào nhỉ? Chỉ là không muốn nhà chúng ta thân mật với con bé đó quá thôi. Vận may của con bé quá tốt, tốt đến mức nếu em không nói lời hay với con bé thì có khả năng sẽ gặp xui xẻo, vẫn là cách xa một chút sẽ tốt hơn.”
“Vậy tại sao chị lại không nói thẳng với Kinh Thần?”
“Em cảm thấy nó sẽ nghe lời sao?”
Cố Tri Nam nghĩ nghĩ, dựa theo tính tình của Hàn Kinh Thần, đúng là sẽ không nghe, còn cười nhạo chị ấy là người mê tín, sau đó thì sẽ dùng hành động để chứng minh lời chị nói là sai rồi.
Sau khi phân tích xong, Cố Tri Nam nói: “Chị, em sẽ để ý cậu ấy.”
“Ừm, vẫn là em khiến chị bớt lo hơn.”
Cố Tri Nam được khen, lập tức ưỡn ngực.
Trong lòng Hàn Cảnh Viễn khá hụt hẫng. Đúng thật, Tri Nam quá hiểu chuyện. Ở trong cái nhà này, thằng bé để ý đến cảm xúc của mỗi một người trong gia đình, thậm chí còn phải giúp đỡ thằng nhóc ngu ngốc Hàn Kinh Thần kia.
……
Đường Tuy Thảo đưa Hữu Hữu về nhà, Từ Phân Nguyệt dỗ dành bạn nhỏ đi ngủ, rồi hỏi Đường Tuy Thảo: “Chú Hàn của con có nói khi nào anh rể sẽ về nhà không?”
Đường Tuy Thảo lắc đầu: “Không nói, nhưng con cảm giác được chắc chắn là chú Hàn có biết, chỉ là không muốn nói cho chúng ta thôi.”
Từ Phân Nguyệt đoán già đoán non, miệng của những người tham gia quân ngũ bọn họ đều chặt cực kỳ, ngay cả người bên gối cũng không để lộ ra một chút nội dung công việc nào. Gặp được nhiệm vụ bảo mật, khi nào đi, khi nào về, còn không báo cho người nhà biết một tiếng.
Ai, xem ra là không có cách nào để biết khi nào Tô Tòng Nham trở về rồi. Như vậy chị ta sẽ không biết thời gian để lại cho mình còn lại bao nhiêu.
Cần phải nắm chặt thời gian khuyên Mỹ Tĩnh ly hôn với Tô Tòng Nham, chỉ cần trong tay chị ta có Mỹ Tĩnh, hẳn là vẫn có thể về Kinh Thị đi.
Nhân phẩm Tô Tòng Nham đúng là không có gì để nói. Cho dù có ly hôn, mỗi tháng ít nhất sẽ đưa một nửa tiền lương trợ cấp làm phí nuôi con. Nhà họ Tô xem ở mặt mũi con trẻ, cũng sẽ gọi Mỹ Tĩnh về Kinh Thị rồi sắp xếp cho công việc tốt, chị ta còn có thể tiếp tục giúp Mỹ Tĩnh nuôi con.
Từ Phân Nguyệt bảo Đường Tuy Thảo đi ngủ trước, còn mình thì tới phòng ngủ khác tìm Thẩm Mỹ Tĩnh, lại lần nữa khuyên bảo cô ta hạ quyết tâm ly hôn.
“Mỹ Tĩnh, chờ Tô Tòng Nham trở về, hai người liền ly hôn đi.”
Thẩm Mỹ Tĩnh dừng bút máy trong tay lại, trên trang giấy trắng tinh mới chỉ viết được dòng đầu tiên: Vô Thanh, thấy thư an...
Thẩm Mỹ Tĩnh xé tờ giấy có chữ viết xuống, xoa thành quả cầu, cũng không có trả lời Từ Phân Nguyệt.
Từ Phân Nguyệt nhìn Hữu Hữu ngủ say, khuyên nhủ: “Chỉ cần em nói với Vô Thanh, Hữu Hữu là con cậu ấy thì cậu ấy chắc chắn sẽ quay đầu lại mà. Còn việc Vô Thanh trở về thành làm việc, không phải em đã nói rằng trong tay em còn có con át chủ bài, có thể đổi tiền đồ cho Vô Thanh sao? Đã đến lúc này rồi, sao em vẫn còn chưa lấy ra?”
……
Dựa theo thói quen cùng chung chăn gối trước khi trở về Kinh Thị, Hàn Cảnh Viễn nửa người dựa vào mép giường, nửa người kia chơi vơi bên ngoài, Tô Anh thì dán sát vào tường. Hai người đều là người cảnh giác và cực kỳ kỷ luật, cho dù có ngủ cũng sẽ không xuất hiện tình trạng tay chân gác lên người đối phương.
Đêm nay Tô Anh vốn cũng định như vậy, chỉ là sau khi Hàn Cảnh Viễn tắt đèn lại di chuyển khoảng chừng 5cm về phía cô.
Tô Anh nín thở, nghĩ thầm đêm nay chỉ sợ không tránh khỏi, nhưng mà trong nhà thật sự không có đồ dùng tránh thai. Dựa theo quan niệm gia đình ở đây, người đã quá hai mươi lăm như cô và Hàn Cảnh Viễn, sau khi kết hôn sẽ không thi thố biện pháp an toàn, có nói không chừng còn rất phấn chấn nữa đó.
Hàn Cảnh Viễn là đàn ông trưởng thành, hơn nữa hiện tại kế hoạch hoá gia đình vẫn chưa được ổn định lắm. Có lẽ anh ấy cũng không hiểu được cái gì là kỳ an toàn và kỳ nguy hiểm.
Sau mấy nhịp thở ổn định, hơi thở dồn dập của Hàn Cảnh Viễn cắt ngang suy nghĩ miên man của Tô Anh.
Người đàn ông nghiêng người, hơi thở ấm áp gần trong gang tấc. Anh cẩn thận dò hỏi: “A Anh, anh có thể ôm em được không?”
Tô Anh chỉ rối rắm vài giây, đấu tranh tư tưởng liền cứ vậy mà kết thúc: “Anh ôm đi.”
Vừa dứt lời, cô đã được vòng tay mạnh mẽ có lực của Hàn Cảnh Viễn ôm lấy vòng eo thon nhỏ, không giãy giụa nhào vào lòng anh. Ngay say đó đầu cô dựa sát vào hõm vai người đàn ông, bên tai là giọng nói khàn khàn, kìm nén và nhẫn nhịn.
“Ngủ đi.”
Người đàn ông nói xong, khẽ v.uốt ve mái tóc của cô, rồi cả chiếc giường lại trở về trạng thái an tĩnh.
Tô Anh vẫn không nhúc nhích, cơ thể c.ương c.ứng đợi một hồi lâu, người đàn ông vẫn không tiến bước thêm.
Cơ bắp sau lưng Tô Anh thả lỏng ra, không nhịn được mà bật cười. Người đàn ông này thật là, nói ôm một cái là ôm một cái, thật sự chỉ là ôm thôi, cũng quá thành thật đi mà.
Nhưng cô lại có chút đau lòng, gần sát mới cảm nhận được, Hàn Cảnh Viễn không phải lạnh nhạt về t.ình d.ục. Chính vì vậy, những phương thuốc mà cô trân quý, người đàn ông này không dùng được.
Chờ đến ngày mai, cô liền tới bệnh viện lấy một số thứ dùng tránh thai về, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Hơi thở hai người dần đều đều, cả hai đều cho rằng đối phương đã ngủ say.
Hàn Cảnh Viễn mở mắt ra trong đêm tối. Ánh trăng xuyên qua khe hở của bức màn chiếu vào in cái bóng mờ trên vách tường gạch, nương nhờ ánh trăng mỏng manh, anh hơi cúi đầu, nhìn vào cô gái quen thuộc trong lòng.
Cảm giác đã trôi qua quá lâu rồi, lại gần sát cô hơn, lần đầu tiên ôm cô trọn vẹn vào lòng.
“Em là của anh.” Hàn Cảnh Viễn nghĩ trong lòng, chỉ cần anh không chết, A Anh sẽ mãi mãi không rời khỏi cái nhà này.
Như vậy là đủ rồi.
Hàng mi dài của cô gái hơi rung động, Hàn Cảnh Viễn vội vàng nhắm mắt lại, thì ra Tô Anh vẫn chưa ngủ.
Thật lâu sau, ngay lúc Hàn Cảnh Viễn chuẩn bị thả lỏng để đi ngủ, cô gái trong lòng động cái đầu rất nhỏ, từ từ lại gần anh.
Hàn Cảnh Viễn nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được hơi thở càng ngày càng gần của cô. Anh cực kỳ khẩn trương, nín thở, không biết người trong lòng sờ s.oạng là muốn làm cái gì.
Rất nhanh, cánh môi mềm mại dừng ở trên lông mi anh, di chuyển xuống chút nữa rồi nhẹ nhàng ấn lên cánh môi đang cắn chặt vì khẩn trương của anh, sau đó cô vội vàng trốn đi. Cái đầu nhỏ không an phận của cô, cuối cùng quay trở lại hõm vai anh.
Hàn Cảnh Viễn cười không tiếng động. Cô vẫn còn nhớ phải lấy chiến lợi phẩm của mình.
Hàn Cảnh Viễn vừa không nhịn được bật cười, người trong lòng bất mãn nói thầm: “Hàn Cảnh Viễn, anh không ngủ à?”
Hàn Cảnh Viễn vẫn đang nhắm mắt, cười càng tươi hơn: “Mới vừa tỉnh, làm sao?”
“Không sao cả, ngủ đi.”
Tô Anh trở mình, đưa lưng về phía Hàn Cảnh Viễn, lại bị người đàn ông cong eo bụng kéo vào lòng, cằm đặt ở vai cô.
Qua lâu sau, chắc khoảng một hai tiếng sau, xác định Tô Anh đã ngủ rồi, Hàn Cảnh Viễn mới tay chân nhẹ nhàng đi tới phòng tắm, lao vào tắm nước lạnh cho hạ nhiệt độ. Khi lại lên giường, anh không dám dựa quá gần cô nữa.
Đang say giấc nồng, hai người bị tiếng đập cửa ‘bang bang’ đánh thức, gần như là tỉnh dậy cùng lúc.
Hàn Cảnh Viễn bật đèn, Tô Anh khoác áo vào. Hàn Cảnh Viễn đi mở cửa phòng, tiếng đập cửa bên ngoài càng trở nên vội vàng.
Tô Anh đi theo Hàn Cảnh Viễn ra ngoài sân, ngoài sân là cảnh vệ đóng quân trực vào ban đêm, chạy tới nơi thì đầu đã đầy mồ hôi. Cảnh vệ kính chào Hàn Cảnh Viễn: “Phó doanh trưởng Hàn, sư trưởng Tề kêu ngài hoả tốc về đơn vị.”
“Gấp như vậy, có nói là chuyện gì không?”
“Chỉ nói là tân chính uỷ tiền nhiệm, gọi ngài đi qua, Trần Đoàn cũng đi.”
Tô Anh nhìn giờ, ba giờ rưỡi, nửa đêm canh ba, chắc chắn là việc gấp. Cô lục quân trang đã giặt sấy đàng hoàng từ trong ngăn tủ đưa cho Hàn Cảnh Viễn: “Chắc là việc gấp, anh mau đi đi.”
“Vậy em nhớ khóa kỹ cửa! Anh thấy đèn phòng Tri Nam và Kinh Thần sáng lên kìa, em mau đi giải thích với hai đứa nhỏ đi. Không phải chuyện lớn, đừng để hai đứa nhỏ sợ.”
“Ừm, em biết rồi! Ngày mai có trở về không thì anh cũng phải nhờ người đưa tin đó.”
“Được.”
Khi Hàn Cảnh Viễn đi ngang qua nhà Tô Tòng Nham, cửa sân nhà họ Tô cũng mở ra một khe nhỏ.
Tô Anh thấy Từ Phân Nguyệt mở cửa sân, thò đầu nhìn Hàn Cảnh Viễn đi xa sau đó lại nhìn cô đang đứng trước cửa sân. Chị ta hơi do dự một chút, như là muốn tới hỏi thăm Tô Anh.
Tô Anh từ khóe mắt nhìn thấy Từ Phân Nguyệt bước nửa bước ra khỏi cửa, cô xoay người đi vào nhà, còn khóa cửa lại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");