Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái

Chương 28




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Anh tỉnh dậy trong một hang động.

Trong động có một chiếc đèn dầu, trước mắt cô xuất hiện một khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn.

Là Thịnh Thanh Hà, đứa trẻ bị bắt cóc.

Khuôn mặt của Thịnh Thanh Hà hơi bẩn, thấy Tô Anh mở mắt ra, cậu sắp khóc nói: "Dì Tô, con muốn về nhà, nơi này đáng sợ quá."

"Được, dì Tô đưa con về."

Cậu bé đã ở trong sơn động này hai ngày. Không khí ở đây không tốt lắm, dựa nhiệt độ và độ ẩm trong này, cô đoán sơn động này cách mặt đất rất sâu.

Dựa vào ánh đèn dầu mờ ảo, cô nhìn quanh tình hình bên trong sơn động, động này rộng khoảng 50 đến 60 mét vuông. Theo dấu vết của sự sống bên trong, có vẻ nó đã tồn tại hơn mười năm, gần lối đi hơn mười mấy mét mới có ánh sáng.

Cô nhìn quanh, trong động có đồ dùng sinh hoạt như nước uống và thức ăn, nhưng nước hình như không sạch sẽ cho lắm, thức ăn cũng là khoai lang sống, bánh bao lạnh cứng và một bát thịt lợn đầy mỡ. Chúng khiến Tô Anh buồn nôn.

Cô dùng những thứ này và những thực phẩm cao cấp trong không gian dự trữ để nuôi Thịnh Thanh Hà. Như vậy, đến khi được cứu ra bị cảnh sát thẩm vấn thì còn có cái cớ để nói.

Nhưng cô không biết Đoạn Quân phải mất bao lâu mới tìm được bọn họ.

Tô Anh đi dọc theo lối hẹp ra lối ra của động, phát hiện ra nó nằm trên một vách đá, cô ngửa đầu nhìn lên, ở đây cách mặt đất hơn 5, 60 mét.

Bây giờ không có dây thừng hay dụng cụ, với cơ thể hiện tại của cô mà muốn leo lên đó là rất nguy hiểm.

Tô Anh quay lại hang động, cô lau sạch khuôn mặt của Thịnh Thanh Hà, hỏi tại sao cậu bé bị lừa đến đây.

Cậu bé nói, sau khi được đưa về nhà, ông chủ trọ đến thu tiền thuê nhà và cho cậu bé ăn kẹo đường trắng.

"Mẹ nói ông chủ trọ đến sớm 10 ngày nên trong nhà chưa có tiền, vài ngày nữa mới có thể trả, ông chủ trọ nói ông ấy phải đi xa, cần đến tiền nên mẹ cậu phải sang hàng xóm vay trả ông ta. Bà nội con còn cãi nhau với mẹ, mắng mẹ dọn ra khỏi khu tập thể mà chỉ thuê được một căn phòng nhỏ có một phòng ngủ và một phòng khách nên không muốn ở lại."

"Sáng sớm hôm sau, lúc mẹ con đi làm, bà nội không muốn nấu ăn, đưa con đi mua bữa sáng, ông chủ nhà gọi con, nói mẹ bị xe đạp đâm ở ngã tư. Xong rồi ông ta bế con, lúc ấy tự nhiên con ngất đi, tỉnh dậy thì đã ở hang động này."

Cậu bé hối hận khóc: "Dì Tô, con đã rất cẩn thận không đi với người lạ, nhưng con không biết ông chủ trọ là người xấu."

Tiễn Hữu Thịnh làm bảo vệ ở một trường đại học nào đó ở Bắc Kinh, sáng nay Tô Anh vừa gặp ông ta đang lén bán trứng luộc bằng trà trên đường. Lúc cô đi ngang qua phát hiện một vài quả trứng trong số đó có lẫn thuốc mê.

Anh ta nói gia đình gặp khó khăn, muốn Tô Anh mua vài quả. Trước đó Tô Anh nghi ngờ Hạ Liên Phương có đồng bọn nhưng không ngờ đây là băng nhóm của chủ nhà trọ của Hạ Liên Phương.

Gia đình ông ta có một căn nhà cổ ở khu phố cổ, công việc bảo vệ ở trường đại học cũng được coi là công việc chính thức. Đơn vị phân phòng theo thâm niên làm việc, vì vậy ông ta được chia một căn phòng có một phòng khách, một phòng ngủ và một phòng bếp. Mẹ của Thịnh Thanh Hà mới đến làm ở thành phố Bắc Kinh hơn một năm, chưa đủ thâm niên để được phân nhà, vì vậy mới phải sống trong khu tập thể.

Không lâu trước đây, cô ấy thuê phòng trọ của Tiễn Hữu Thịnh rồi đón cậu bé đến ở cùng.

Tạo công ăn việc làm cho mẹ góa con côi, trong nhà còn có hai phòng cho thuê, không đến mức khó khăn đến mức phải mạo hiểm trộm bán trứng luộc trong nước trà.

Thà bán trứng gà sống còn hơn.

Tô Anh phải dùng làm mồi nhử nên mua hai quả trứng luộc trong nước trà có vấn đề rồi ăn.

Thuốc trong này quá lớn đến nỗi Tô Anh ngất đi, tỉnh lại đã ở trong sơn động này.

Cô hỏi: “Thanh Hà có thấy ông Tiễn xuống đây không? “

Thịnh Thanh Hà gật gật đầu, lần đầu tiên cậu bé tỉnh lại thì thấy mình đã ở trong sơn động, lần thứ hai thì thấy ông Tiễn đang cõng Tô Anh vào. Cậu nằm gần cửa động nên nhìn thấy.

“Ông ta dùng dây thừng trèo xuống.”

“Ông ta có nói gì không?”

“Nói dì Tô là vợ của anh Bách, con là con trai của anh Bách, sau này ba người nhà chúng ta sẽ sống trong động này. Khi nào ông ta sắp chết sẽ cho chúng ta ra ngoài.”

Anh Bách?

Trong động này còn có đứa trẻ khác cũng bị bắt cóc?

……

Hàn Cảnh Viễn gọi điện đến bệnh viện bảo Hàn Hoài Sơn rằng anh phải đến Cục thành phố trước. Vì vụ án phức tạp nên anh và Tô Anh phải ở lại thêm mấy ngày, để ông nội Hàn chăm sóc bốn đứa trẻ.

Mặc dù Hàn Cảnh Viễn không nói nhưng Hàn Hoài Sơn cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Ông lão nhìn bốn đứa trẻ ngây thơ đang cười nói, chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra để chúng bình tĩnh lại.

Hàn Cảnh Viễn bên này, vừa đến Cục thành phố thì phát hiện các nhân viên trong văn phòng cảnh sát đã một đêm không ngủ. Đoạn Quân thu thập thông tin đến rạng sáng mới quay lại nghe báo cáo điều tra của các thành viên trong đội.

Sau khi Tô Anh biến mất, trong mắt Đoạn Quân toàn là tia máu đỏ, Hàn Cảnh Viễn còn kém hơn, trên môi anh nứt nẻ toàn là vết máu.

“Cảnh Viễn……”

Khi Hàn Cảnh Viễn còn cách Đoạn Quân ba bước thì siết chặt nắm tay, đấm vào mặt anh ta khiến anh ta lảo đảo phải lùi về sau vài bước. May Đoạn Quân được đồng nghiệp phía sau đỡ, không thì đã va phải bàn làm việc.

“Anh ta đánh đội trưởng của chúng ta, mọi người còn đứng ngây ra làm gì……” Có một người phản ứng lại, định đánh lại Hàn Cảnh Viễn nhưng bị Đoạn Quân can lại.

Vài người cũng ngăn Hàn Cảnh Viễn lại: “Đồng chí Hàn, cậu tỉnh táo một chút.”

“Tỉnh táo? Để vợ tôi làm mồi nhử mà anh vẫn muốn tôi tỉnh táo. Đoạn Quân, anh không có năng lực nghiệp vụ, đến chuyện này mà cũng có thể làm. Anh làm đội trưởng làm gì, chỉ khiến người vô tội gặp nguy hiểm. Từ chức đi.”

Đoạn Quân tức giận: “Nếu đã như vậy, cậu cũng về đi. Cậu đến đây để giúp hay đến để đánh nhau?”

Hàn Cảnh Viễn: “Nói đi, tại sao vợ tôi lại biến mất?”

Đoạn Quân vô cùng hối hận.

“Sau khi nhắm mục tiêu vào Hạ Liên Phương, chúng tôi đã điều tra tất cả những người khả nghi, cuối cùng tìm được chủ nhà Tiễn Hữu Thịnh của cô ta. Ông ta mời Tiểu Tô mua trứng luộc trong nước trà. Có lẽ Tiểu Tô cũng đoán được Tiễn Hữu Thịnh có điểm bất thường, cô ấy……”

Tô Anh đã ăn trứng luộc trong nước trà có vấn đề sau đó thì ngất xỉu trên đường. Tiễn Hữu Thịnh nói với người qua đường rằng cô là con gái ông ta. Sau đó lấy xe đẩy tới kéo Tô Anh đến chân núi vùng ngoại ô.

Sau khi nghe Đoạn Quân phân tích, có lẽ đứa trẻ bị bắt cóc có khả năng cũng đang ở trong núi. Nếu đi theo Tiễn Hữu Thịnh và Tô Anh thì hôm nay có thể tìm được đứa trẻ và phá án.

Họ sợ bị Tiễn Hữu Thịnh phát hiện nên khi vào núi không dám tiếp cận quá gần, không ngờ sau đó bị mất dấu.

Bọn họ lập tức sắp xếp cảnh sát đi tìm kiếm trong vài tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tìm thấy Tiễn Hữu Thịnh đang chuẩn bị rời núi, nhưng không biết ông ta giấu Tô Anh ở đâu.

“Tiễn Hữu Thịnh thấy mình bị bại lộ thì lập tức muốn tự sát. Ông ta nhảy xuống vách núi. Chúng tôi đã tìm thấy thi thể của ông ta dưới đó.”

Tiễn Hữu Thịnh chống lại lệnh bắt giữ, dùng tính mạng để cắt đứt toàn bộ manh mối, có lẽ ông ta muốn bảo vệ đồng phạm của mình là Hạ Liên Phương.

Hạ Liên Phương lợi dụng thân phận phụ nữ để làm việc xấu. Bây giờ họ vẫn chưa có chứng cứ xác thực chứng minh Hạ Liên Phương là kẻ buôn người. Nếu không tìm được đứa trẻ thì rất khó buộc tội Hạ Liên Phương.

……

Hàn Cảnh Viễn nhìn hồ sơ của Hạ Liên Phương. Trong này có tất cả tin tức quan trọng của cô ta từ khi sinh ra đến bây giờ. Từ nhỏ, cô ta có rất nhiều chị em, trong nhà chỉ có một người anh, cuộc hôn nhân của cô ta cũng không hạnh phúc.

Cô ta kết hôn mấy năm nhưng không có con nên bị nhà chồng bạo lực. Khó khăn lắm cô ta mới sinh được một đứa con trai nhưng lại bị nhà chồng đưa cho chị cả nuôi. Khi đứa nhỏ được năm, sáu tuổi thì người chị kia lại bỏ rơi thằng bé.

Sau đó, quê cô ta xảy ra lũ lụt, gia đình cả nhà chồng và hai nhà chị gái đều chết trong một đêm do đê vỡ. Chỉ có một mình Hạ Liên Phương chạy trốn được. Cô ta chạy đến Bắc Kinh, bị mọi người cưu mang, nhận làm em gái rồi giúp cô ta tìm công việc, ổn định cuộc sống.

Sau khi Hạ Liên Phương bị sa thải, cô ta tiếp tục công việc làm bảo mẫu. Mỗi năm cô ta lấy cớ tìm con nên ra ngoài một, hai lần. Vì trên gáy con trai cô ta có một vết bớt nên cứ gặp đứa trẻ nào như thế, cô ta đều nghĩ là con mình rồi bắt cóc.

Ở cuối hồ sơ có ghi chép việc sáng nay Hạ Liên Phương đã pha cho Đoạn Quân một ấm trà có chứa thuốc có thể gây suy nội tạng cực mạnh.

Đoạn Quân nói: “Vì để theo dõi Hạ Liên Phương, tôi đã giả vờ cãi nhau với vợ rồi bỏ về nhà. Ngay từ ngày đầu tiên đi làm, buổi sáng Hạ Liên Phương đều dùng bình giữ ấm pha cho tôi một ly sâm trà mang đi, còn quan tâm mẹ của tôi. Ngày nào tôi cũng kiểm nghiệm, sáng nay kiểm tra thì phát hiện bên trong có thành phần của thuốc làm suy giảm nội tạng độc tính mạnh.”

Hàn Cảnh Viễn nhíu mày: “Tại sao lại là hôm nay, động cơ là gì? Cô ta không sợ bại lộ?”

Đoạn Quân nói: “Cậu phải thẩm vấn Hạ Liên Phương mới biết được.”

“Vậy tại sao các người không bắt giữ?”

Đoạn Quân giải thích: “Đã có một đồng nghiệp đến đó, nhưng Hạ Liên Phương đã đưa mẹ tôi đến bệnh viện tâm thần thăm Hạ Hạ, sau khi cô ta ra ngoài sẽ lập tức bắt giữ.”

“Tại sao phải đợi cô ta ra chứ?”

Hàn Cảnh Viễn cười lạnh: “Chẳng lẽ anh sợ tim mẹ cậu không chịu nổi? Anh đừng quên, Tô Anh cũng mắc bệnh tim, biết rõ cô ấy bị như vậy mà vẫn để cô ấy làm mồi nhử. Bây giờ tôi không biết vợ tôi sống hay chết, mà anh lại chần chừ chưa chịu bắt giữ?”

Đoạn Quân không nói gì.

Bệnh viện tâm thần có nhiều người mà còn chật. Đoạn Quân cảm thấy Hạ Liên Phương có khả năng sẽ bắt cóc thêm con tin nên mới sắp xếp, khi nào cô ta ra ngoài mới bắt lại.

Đoạn Quân: “Bây giờ tôi đi ngay, cậu có đi không?”

Thái độ của Hàn Cảnh Viễn còn tệ hơn: “Anh đi bắt đi, tôi đi tìm Tô Anh.”

……

“Xuyên Bách, không được gọi vợ, gọi là chị. Nếu gọi sai sẽ không có bánh bao thịt ăn.”

“Chị, chị ơi.”

“Ngoan, đây là cái bánh bao thịt cuối cùng, em và Thanh Hà mỗi người một nửa, được không?”

Quý Xuyên Bách ngoan ngoãn gật đầu.

Một ngày trước, Tô Anh tìm được người còn lại bị bắt cóc đang trốn sâu trong động ra. Anh ta đầu tóc bù xù, mặt lấm lem bùn đất, tóc dài đến vai che gần hết khuôn mặt nên không nhìn rõ trông như thế nào.

Trong động có những đồ dùng sinh hoạt cần thiết nhưng chúng đều đã rất cũ, bình đựng nước cũng vẩn đục. Tô Anh ghét bỏ nên lấy kéo trong không gian ra cắt tóc cho Quý Xuyên Bách. Cô cùng lấy nước trong đó ra ba chậu nước lớn cho anh tắm rửa, sau khi giặt quần áo cho anh thì dùng dị năng làm khô. Hàng ngày, cô dạy anh ta sau khi thức dậy và trước khi đi ngủ phải đánh răng rửa mặt.

Sau khi tân trang lại cho Quý Xuyên Bách, cô cảm thấy cậu chính phiên bản tuổi trẻ của Quý Bình Lương, hơn nữa màu sắc trên người cậu cũng rất quen mắt, Xuyên Bách chính là con trai đầu thất lạc của Quý Bình Lương.

Trên cánh tay của Quý Xuyên Bách có một vết bớt, dựa vào vết bớt và diện mạo cũng đủ nhận ra điều này.

Rau mà cô mua ở tiệm cơm quốc doanh vẫn còn nóng như lúc vừa bỏ vào không gian, bánh bao thịt thì đã ăn hết. Nếu ăn thịt kho tàu, cô sợ dạ dày của Quý Xuyên Bách không chịu nổi nên không lấy ra, cũng may vẫn còn nửa bát cơm tẻ.

Hạ Liên Phương bắt cóc Quý Xuyên Bách rồi bán đi, hơn một năm sau lại bắt cóc anh trở về, giấu ở trong sơn động này và nuôi như con trai của mình.

Mỗi năm cô ta ra ngoài hai lần thì đều đến đây thăm Quý Xuyên Bách nên chỉ cần họ có thể đi ra ngoài, Xuyên Bách và Thanh Hà đều có thể tố cáo Hạ Liên Phương.

Dựa vào lời của Thanh Hà và Xuyên Bách, lần trước Hạ Liên Phương đến đã nói với Xuyên Bách, lần sau tới sẽ dẫn theo vợ và con trai về cho anh ta. Lúc đó, một nhà ba người sống trong hang động này sẽ không cô đơn.

Tiểu Lộ chính là con trai ruột của Hạ Liên Phương, nhưng lúc ở trên xe lửa, cô ta thấy trên người Thanh Hà có vết bớt đặc thù nên mới đánh chủ ý, hơn nữa bên cạnh Lộ Minh luôn có cảnh sát nên Hạ Liên Phương mới sai Tiễn Hữu Thịnh bắt cóc Thanh Hà.

Quý Xuyên Bách năm nay mới hai mươi tuổi, đã sống trong động hơn mười năm nên suy nghĩ bây giờ không khác mấy đứa trẻ là bao.

Sao khi Tô Anh dọa nạt, cuối cùng anh cũng không gọi cô là vợ nữa mà gọi là chị.

……

Đến ngày thứ ba, Tô Anh dùng dị năng cảm nhận được đội cứu hộ ở trên mặt đất đang rất gần chỗ này.

Lối vào của động này nằm khuất trên vách đá, nếu đứng trên mặt đất rất khó phát hiện. Vì vậy, Tô Anh định tạo ra tín hiệu báo tin cho họ.

Cô chuyển tất cả những thứ dễ cháy ra cửa động rồi châm lửa đốt, hy vọng khói sẽ bay lên, thu hút sự chú ý của mọi người. Khi đó, họ sẽ cho người xuống dưới điều tra.

Không biết người đến có phải Đoạn Quân hay không, hy vọng anh ta có thể nhìn thấy.

Khoảng nửa giờ sau, lực lượng tìm kiếm cứu nạn đã đến mép vực. Một người ở lại đây quan sát, còn hay người khác rời đi, có lẽ là quay về lấy dây thừng và dụng cụ tới cứu viện.

Nhờ có dị năng mà Tô Anh cảm nhận được bọn họ, trong đó có cả khí tràng của Hàn Cảnh Viễn.

Hàn Cảnh Viễn tới làm Tô Anh yên tâm rất nhiều. Cô quay sang nói với Thanh Hà và Xuyên Bách: “Sau khi chúng ta được cứu, họ hỏi mấy ngày nay ăn gì, hai người nói thế nào?”

Thanh Hà nói: “Ăn khoai lang và bánh bao ạ.”

Xuyên Bách cũng ngọng nghịu nói ra mấy chữ: “Khoai lang và bánh bao.”

“Hai người được ăn bánh bao thịt không?”

Xuyên Bách lập tức lắc đầu nói: “Không.”

Thanh Hà cũng nói: “Con cũng không.”

Mặc dù hai đứa đều nói như vậy nhưng Tô Anh vẫn không yên tâm, dùng dị năng hủy ký ức được ăn bánh bao nhân thịt của bọn họ.

Xóa mảnh ký ức nhỏ này sẽ không ảnh hưởng đến cơ thể của họ.

……

Khoảng hơn một giờ sau, Tô Anh nghe tháy có tiếng đá từ trên mặt đất rơi xuống, có cả tiếng gọi các đồng đội chi viện trở lại. Không biết người đi xuống là ai?

Cô ló đầu ra từ cửa động, nhìn thấy từ trên vách núi có một sợi dây thừng đang đung đưa. Người đến cứu chính là Hàn Cảnh Viễn!

Tô Anh gọi hơn: “Hàn Cảnh Viễn!”

Hàn Cảnh Viễn tăng tốc: “Em vào trong trước, cẩn thận đừng để đá rơi vào người.”

“Được, anh cẩn thận, xuống chậm thôi, đừng nóng lòng. Em không sao, bọn nhỏ cũng vậy.”

Cô có đồ trong không gian lưu trữ nên hơn ba ngày này cũng không khó khăn lắm.

Hàn Cảnh Viễn vẫn nóng lòng đi xuống. Họ mất ba ngày mới tìm được người nhưng đối với Hàn Cảnh Viễn, nó dài như cả đời vậy. Anh nhanh chóng chạm được chân vào cửa động. Vừa xuống đến nơi, anh không nhịn được mà ôm Tô Anh vào lòng rất lâu.

Tô Anh cảm thấy mấy ngày nay, người bên ngoài chắc lo lắng muốn chết, vì vậy cô cứ để anh ôm mình như vậy.

Hàn Cảnh Viễn hoàn toàn không có ý định buông ra, trên đùi Tô Anh còn có một đứa trẻ. Cô nói: “Anh buông ra đi, nhìn đứa trẻ bên cạnh này, chính là Thịnh Thanh Hà, con trai của anh Thịnh.”

Lúc này, toàn bộ lực chú ý của Hàn Cảnh Viễn đều đặt trên người Tô Anh. Anh buông lỏng tay, theo ánh sáng từ cửa động, anh nhìn đứa nhỏ trong lòng Tô Anh. Ngũ quan của đứa nhóc này cũng giống mẹ nó là Tạ Phỉ Thúy.

Mấy ngày nay Tạ Phỉ Thúy lo lắng đến mức không ăn không uống, nếu không tìm thấy con, chắc chắn vợ chồng anh Thịnh sẽ không chịu được.

Hàn Cảnh Viễn dịu dàng an ủi mấy đứa: “Bố của con ở trên kia, chú sẽ đưa con lên.”

Tô Anh thấy sắc mặt tiều tụy của Hàn Cảnh Viễn, khuôn mặt tuấn tú đầy sự mỏi mệt, trong mắt toàn là tia máu. Chắc ba ngày này anh không thể yên tâm nghỉ ngơi.

Cô lo lắng hỏi về bốn đứa nhỏ trong nhà: “Bọn Tri Nam vẫn khỏe chứ?”

“Anh nói em đi hỗ trợ đội trưởng Đoạn tìm Thanh Hà rồi, mấy ngày nữa sẽ về. TinhTinh, Xán Xán và Kinh Thần thì tin. Nhưng Tri Nam quá thông minh, lén lút hỏi anh có phải em bị người xấu bắt cóc.”

Hàn Cảnh Viễn cố gắng trấn an Cố Tri Nam nhưng cậu nhóc rõ ràng không tin. Nhưng đến mấy đứa kia lo lắng, Cố Tri Nam làm như không có việc gì, nhưng lúc không có người thì lén lút khóc.

Tô Anh nói: “Em cũng nghĩ nó không bị lừa dễ như vậy.”

Trong sơn động không phải chỗ nói chuyện, Hàn Cảnh Viễn nói: “Anh đưa Thanh Hà lên trước rồi lại xuống đón em. Em ở đây một mình có sợ không?”

“Anh chờ một chút.”

Tô Anh nói: “Trong động này vẫn còn một người nữa, đã ở đây mười năm, tên là Quý Xuyên Bách, là con trai thất lạc của chính ủy Quý. Thằng bé rất sợ người lạ nên trốn rồi. Em gọi nó ra cho anh xem nhé, trên người nó có bớt, chắc chắn chính là đứa trẻ thất lạc năm đó.”

Quý Xuyên Bách?

Hàn Cảnh Viễn giật mình, lúc điều tra Hạ Liên Phương, bọn họ phát hiện ân nhân cứu mạng lúc cô ta đến Bắc Kinh chạy nạn lúc trước chính là Kiều Cửu Hương. Lúc đó do cô y tá kia mà Kiều Cửu Hương bị khó sinh, còn nghi ngờ chính y ta đã ăn trộm đứa con của mình nhưng không chứng cứ, sau lại cô y tá kia chết vì bệnh nên manh mối bị đứt đoạn.

Không ngờ đứa trẻ lại bị Hạ Liên Phương bắt cóc, còn giấu trong sơn động.

Cả người Hàn Cảnh Viễn lạnh lẽo, hơn mười năm này còn đáng sợ hơn ngồi tù. Bây giờ đứa trẻ đó như thế nào?

Anh đi theo Tô Anh vào sâu trong sơn động, Tô Anh bảo anh đứng chờ ở cửa động có ánh sáng.

“Cậu ta sợ người lạ, suy nghĩ không khác gì đứa trẻ mười mấy tuổi. Anh đứng ở đây đi, em vào gọi nó ra.”

Trong động chỉ có ánh đèn dầu, Quý Xuyên Bách trốn trong khe hở của sơn động. Tô Anh đi lại dỗ anh: “Xuyên Bách, chồng chị đến đón chúng ta lên trên này. Trên đó rất đẹp, chị và em cùng ra ngoài xem nhé, được không?”

Quý Xuyên Bách liên tục lắc đầu.

Tô Anh nói: “Vậy được rồi, chị với Thanh Hà lên trên, em một mình ở chỗ này đi. Lúc nào chị rảnh sẽ đến thăm em nhé.”

Quý Xuyên Bách do dự, anh không muốn ở lại một mình, cuối cùng vẫn nắm tay Tô Anh, nấp ở phía sau đi theo Tô Anh ra tới cửa động.

Suy nghĩ của Quý Xuyên Bách chỉ như đứa trẻ, nhưng lại rất cao, khoảng hơn 1 mét 8. Tô Anh đi đằng trước cũng không che được hết. Đối với anh, Hàn Cảnh Viễn là người lạ, Quý Xuyên Bách vô cùng sợ hãi, né tránh ánh mắt của Hàn Cảnh Viễn.

Tô Anh thái độ ôn nhu: “Xuyên Bách, đây là anh rể, mấy ngày trước chị dạy em quy tắc với lễ phép, hay em quên hết rồi? Sao em không lễ phép như Thanh Hà vậy?”

Quý Xuyên Bách lập tức ngẩng đầu, nặn ra mấy chữ: “Anh rể, cảm ơn.”

Hàn Cảnh Viễn chưa hiểu logic nói chuyện của Quý Xuyên Bách.

Tô Anh giải thích: “Cậu ấy chào hỏi rồi cảm ơn anh tới cứu chúng em đấy.”

Hàn Cảnh Viễn nhìn rõ diện mạo của Quý Xuyên Bách, đúng là rất giống Quý Bình Lương, cũng không khác đứa trẻ trong nhà của Quý Bình Lương là bao, như thể đúc ra từ một khuôn.

Trong hang không có ánh sáng mặt trời khiến da anh ấy tái nhợt, gầy hơn so với em trai Quý Lệ Văn rất nhiều, môi tái nhợt gần như không còn giọt máu, anh không đành lòng kéo tay đứa trẻ đang nằm đó và Tô Anh rời đi.

Hàn Cảnh Viễn cố gắng nói chậm lại: "Em và chị chờ ở đây, anh đem Thanh Hà lên trước rồi xuống đón mọi người."

Quý Xuyên Bách dường như tin tưởng người mà Tô Anh tín nhiệm nên gật đầu nặng nề.

Tô Anh đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi Hàn Cảnh Viễn: "Có bao nhiêu người?"

"Vốn chỉ có ba người đồng đội của anh tìm được vách núi bên này, nhưng hiện tại Đoạn Quân cùng mấy người đồng đội, vợ chồng anh Thịnh đều đã đến chỗ này, tổng cộng có khoảng mười người."

Tô Anh nói: "Xuyên Bách sợ người lạ, lên trên chắc chắn cậu ấy sẽ bị hoảng sợ."

Hàn Cảnh Viễn gật đầu: "Anh đi lên trước để bảo mấy người đi rời đi."

Vừa buộc dây, anh vừa bâng quơ hỏi: "Mấy ngày nay bọn em sống trong hang thế nào vậy? Anh thấy tình trạng của hai đứa trẻ tốt hơn cả mong đợi."

Đặc biệt là Thịnh Thanh Hà, cậu bé không gầy, nước da hồng hào, tinh thần rất tốt.

Tô Anh nói: "Đúng vậy, em cắt tóc cho chúng, tắm rửa sạch sẽ, cất thức ăn vào trong động rồi đốt lửa nấu cho nóng, nếu không hai đứa nhỏ sẽ rất đói."

Hàn Cảnh Viễn đầu óc choáng váng: "Em giúp Xuyên Bạch tắm..."

Tô Anh nói "Ừm", "Nếu không thì đã không sạch sẽ như vậy."

Cậu ấy không c.ởi quần áo mà mặc quần l.ót, cậu ấy cũng từ chối yêu cầu c.ởi quần áo, nói rằng cậu ấy chỉ có thể c.ởi quần áo trước mặt vợ của cậu ấy chứ không phải chị gái.

Hàn Cảnh Viễn thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng dây an toàn buộc vào người Thịnh Thanh Hà. Anh không cần người phía trên kéo mà chỉ dùng dây an toàn cũng leo lên một cách nhanh chóng, bóng dáng càng ngày càng xa dần.

Tô Anh ngẩng đầu nhìn Hàn Cảnh Viễn từ trên cao xuống đất, hỏi Quý Xuyên Bạch: "Anh rể của em rất tốt đúng không?"

Quý Xuyên Bạch tựa mơ hồ có chút ghen tị, mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn là nặng nề gật đầu: "Rất tốt, nhưng em không thể tự đi lên."

...

Sau khi Tô Anh và Thịnh Thanh Hà được tìm thấy, Đoạn Quân đã dẫn mọi người tìm kiếm kỹ lưỡng hang động và tìm thấy nhiều manh mối.

Những năm này, Hạ Liên Phương mỗi lần bắt cóc một đứa trẻ, đều sẽ để lại một vật dụng của đứa trẻ, bên cạnh còn có một cuốn nhật ký, trong đó ghi lại chi tiết từng đứa trẻ bị trộm từ đâu và bán ở đâu. Đoạn Quân đã liên lạc với bố mẹ của Quý Xuyên Bạch và Lộ Minh đến Bắc Kinh đón con.

Đối với những đứa trẻ khác trong nhật ký, văn phòng thành phố đã liên hệ với các đồn cảnh sát địa phương để hỗ trợ điều tra về những đứa trẻ và gia đình của chúng, đồng thời cử lực lượng cảnh sát tìm kiếm những đứa trẻ đó.

Trong phòng thẩm vấn, không khí căng thẳng.

Hạ Liên Phương, người bị thẩm vấn, cũng rất lo lắng. Vào ngày chị ta bị bắt, Đoạn Quân đã thực hiện một cuộc thẩm vấn bất ngờ, chị ta đoán rằng có thể sẽ tìm thấy Lão Tiền, và chị ta cảm thấy rất may mắn, Lão Tiền nói rằng ông ta sẽ không để bị bắt. Rốt cuộc thì Hạ Hạ, con gái ruột của Lão Tiền và chị Lưu đã tìm được một gia đình tốt.

Hôm đó, bảo mẫu của gia đình đó bế một đứa bé đã tắt thở, đưa cho chị ta mười tệ, bảo chôn ở một ngôi mộ tập thể ở ngoại ô, còn hỏi tìm được bé gái ở đâu, chị ta cố ý đem đứa bé mới sinh của chị Lưu đặt ở nơi mà chủ nhân của Tề Hồng Ngọc hay đi qua, sau khi thấy chị ta đưa đứa bé đến thì đã lên kế hoạch đưa đứa con đã chết của chủ nhân Tề Hồng Ngọc ra ngoại ô để chôn cất tử tế.

Nhưng đi được nửa đường, đột nhiên đứa bé bắt đầu khóc.

Đứa con của chủ nhân Tề Hồng Ngọc không chết, nếu đưa nó về, đứa bé của nhà họ Tiền nhất định sẽ bị gửi vào cô nhi viện, cho dù chủ nhân có tốt bụng nuôi nấng hai đứa trẻ cùng nhau nhưng cũng sẽ có sự khác biệt giữa con ruột và con nuôi. Không phải ruột thịt thì tình yêu thương cũng có hạn.

Hạ Liên Phương trốn đến thủ đô và ngất trước cửa nhà Lưu Xảo Chân, Lưu Xảo Chân đút cho chị ta một bát cháo, chữa lành vết thương cho chị ta, thậm chí còn nhận ra chị ta làm người thân và giúp chị ta ổn định cuộc sống.

Không chút do dự, Hạ Liên Phương đã bỏ đứa con của chủ nhân Tề Hồng Ngọc ở nơi hoang dã.

...

Sau khi Đoạn Quân thẩm vấn bảo mẫu Tề Hồng Ngọc của gia đình, mẹ anh ta đã đến đồn cảnh sát và hỏi anh ta tại sao lại bắt giữ cả hai bảo mẫu vậy?

"Đội trưởng, phu nhân nói không gặp được anh thì sẽ không rời đi."

Đoạn Quân cảm thấy phiền lòng, không có thời gian để nói chuyện với mẹ của mình.

“Chúng ta còn tám đứa trẻ đang chờ được giải cứu, tám gia đình tan nát đang chết dần chết mòn, không ai trong số họ quan trọng hơn bảo mẫu sao, nếu không tôi sẽ từ chức ngay bây giờ và về nhà làm con ngoan cho bà ấy, anh cứ nói như vậy, đi đi!"

Viên cảnh sát hình sự run rẩy chạy ra ngoài, anh ta hỏi cấp trên đã ở bên đội trưởng Đoạn lâu nhất, sau khi được khuyên nhủ, anh ta gọi cho Đoạn Hoài Cẩn và nhờ ông ta thuyết phục bà Văn rời đi.

Đoạn Quân bước vào phòng thẩm vấn với một tách trà và cuốn nhật ký trên tay, nhìn Hạ Liên Phương đang mất bình tĩnh rồi cười lạnh vài tiếng.

Anh ta ngồi ở ghế thẩm vấn, nhấp một ngụm trà, nhìn Hạ Liên Phương đang nhìn với ánh mắt kinh ngạc, cười lạnh nói: "Trà này mùi giống thật, tiếc quá cái chén này không phải chén chị hay pha độc dược cùng trà an thần thành trà dưỡng sinh bình thường cho tôi đâu."

Hạ Liên Phương hốt hoảng nhìn Đoạn Quân lật giở cuốn nhật ký chị ta để lại trong sơn động, tim đập loạn xạ.

Vài ngày kể từ khi chị ta bị bắt, Đoạn Quân cho người theo dõi Lão Tiền để tìm người giấu trong hang động sao?

Không thể nào, Lão Tiền nói rằng nếu ông ta bị nghi ngờ, ông ta sẽ chết để cắt đứt manh mối.

Vì vậy, chỉ cần chị ta không nói gì, công an cũng sẽ không tìm được manh mối liên quan đến chị ta, nhưng nếu tìm thấy hang động, hai đứa trẻ bị nhốt trong hang động đã nhìn thấy chị ta.

Và nếu cuốn nhật ký là thật, một vài nét chữ cũng có thể khẳng định đó là chị ta.

Nhưng Đoạn Quân lật nhật ký mười phút, mà không hỏi gì sao?

Bây giờ Hạ Liên Phương đã đưa ra quyết định, Đoạn Quân hỏi về nội dung của cuốn nhật ký, và chị ta đã nói ra sự thật, chỉ cần chị ta giữ kín chuyện của em gái ruột của anh ta và đứa bé, chị ta không thể để Đoạn Quân biết rằng Đoạn Sở Hạ không phải là em gái ruột của anh ta.

Có như vậy, Hạ Hạ mới có thể tiếp tục được Đoạn gia che chở, cả đời không lo cơm ăn áo mặc.

...

Đoạn Quân xem qua cuốn nhật ký nhiều lần, Hạ Liên Phương không ghi lại việc chị ta đã bắt em gái của anh ta từ Tề Hồng Ngọc sau đó đem đi đâu.

Sau khi tìm thấy Tô Anh và Thịnh Thanh Hà, Đoạn Quân đi đến tu viện nơi dì anh ta đang tu hành, các nhà sư trong tu viện có một cuốn album ảnh, trong đó có ảnh tập thể đen trắng của một trường nữ sinh, có hai mươi bốn học sinh nữ trong một lớp, và người dì đứng ở giữa với nụ cười tươi như hoa.

Sự mạnh mẽ và hoạt bát của Tô Anh rất giống người dì khi còn trẻ.

Chỉ là khi Đoạn Quân có thể nhớ lại mọi chuyện, dì anh ta cũng không cười như trước nữa, sau đó chán nản mà xuất gia và chết trước bốn mươi tuổi.

Tô Anh mắc bệnh tim di truyền và trông giống như người dì ấy, chồng của Lịch Thanh Đại đã thấy cô ở vùng ngoại ô và tiêu hết tiền tiết kiệm để chữa trị cho cô, sau đó, hai vợ chồng nhận nuôi đứa bé bị bệnh tim này.

Đoạn Quân muốn xác nhận xem Hạ Liên Phương đã bán hay bỏ rơi em gái mình.

Nếu nó bị bỏ rơi, nó có bị đưa vào cô nhi viện ở vùng ngoại ô không?

Đoạn Quân nói: "Bây giờ nói hãy nói cho tôi biết, ngoại trừ những đứa trẻ được ghi trong nhật ký, còn những đứa không được ghi, chị đã bán chúng đi đâu rồi, một đứa cũng không được bỏ sót."

Hạ Liên Phương lắc đầu: "Không còn nữa, tất cả những đứa trẻ tôi xử lý đều được ghi vào trong nhật ký."

Ngoài đứa trẻ trong nhà của Lão Tề, còn có em gái của Đoạn Quân, ngoại trừ hai đứa nhỏ này, chị ta có hồ sơ theo dõi chi tiết về những đứa trẻ khác, bao gồm cả bố mẹ và hoàn cảnh gia đình của chúng. Với cuốn nhật ký này, Đoạn Quân có thể giữ đưa những đứa trẻ đó quay về.

Còn em gái của Đoạn Quân thì bị chị ta vứt bỏ, nói không chừng đã chết. Còn về phần Hạ Hạ, chị ta không nói gì.

Nhưng Đoạn Quân đã tìm ra manh mối về em gái mình, hiện tại anh ta muốn Hạ Liên Phương xác nhận.

Anh ta nói: "Tôi đã sắp xếp người làm gãy tay Tề Hồng Ngọc để chị đến nhà tôi làm việc. Chị đã cho rất nhiều thuốc có thể gây suy nội tạng vào trà bồi bổ sức khỏe mà chị pha cho tôi. Tôi đã không uống nó, nhưng Tề Hồng Ngọc tham lam lén lút rót ra và uống mất một nửa, hiện đang phải điều trị trong bệnh viện."

"Chị ấy biết chị hạ độc nên rất căm hận chị vì thế chị ấy đã thú nhận tất cả. Hơn 20 năm trước, Tề Hồng Ngọc đưa cho chị mười tệ, nhờ chị chôn em gái tôi, nhưng em gái tôi không chết. Ngôi mộ đó là ngôi mộ trống, hãy thành thật nói cho tôi biết chị đã bán em gái tôi ở đâu?"

Hạ Liên Phương nghĩ trong đầu, nếu chị ta nói với Đoạn Quân tình hình của em gái anh ta, có lẽ sẽ có thể đánh lạc hướng được sự chú ý của Đoạn Quân. Nếu anh ta bận tìm kiếm em gái mình, vậy anh ta sẽ không còn tâm trạng để điều tra thân phận của Hạ Hạ nữa.

Chỉ cần nhà họ Đoạn không biết rằng Hạ Hạ là con gái của Lão Tề và chị Liên, nhà họ Đoạn sẽ không bỏ qua cho Hạ Hạ vì công mà họ đã nuôi dưỡng hơn 20 năm.

Chị ta quyết định khai ra tung tích của em gái Đoạn Quân, dù sao Đoạn Quân cũng không thể tìm ra, cho nên cũng không cần lo lắng.

Nơi chị ta bỏ lại đứa bé là ở một cô nhi viện vắng vẻ vùng hoang vu, và có thể đứa bé đó đã chết.

Chị ta nói: "Hôm đó tôi tình cờ đi ngang qua bệnh viện. Tề Hồng Ngọc không muốn đến ngôi mộ tập thể nên chị ta đã bỏ ra 10 nhân dân tệ để tìm người giúp chôn cất đứa con của chủ mình. Chị ta thấy tôi đang nhặt rác cảm thấy tôi rất thiếu tiền nên chị ta đã chọn tôi.”

"Tôi bế đứa bé đi được nửa đường thì thấy nó còn thở nhưng rất yếu ớt. Lúc đó lòng tôi còn chưa chai cứng như bây giờ. Nên không thể chôn đứa bé khi biết nó còn sống thay vào đó tôi đã tìm một nơi để bỏ mặc nó."

"Chị đã bỏ nó ở đâu?"

"Bên ngoài cô nhi viện hoang vắng ở ngoại ô."

"Chị có chắc không?"

"Tôi chắc mà, tôi đã để đứa bé ở đó. Lúc đó là hoàng hôn tháng sáu. Dựa theo ngày dài ngắn thì chắc lúc ấy khoảng sáu giờ."

Hạ Liên Phương chắc chắn nói: "Tôi có một trí nhớ rất tốt, tôi sẽ không bao giờ nhầm được đâu."

Đoạn Quân nói: "Đã hơn hai mươi năm, chị còn có thể nhớ rõ thời gian, trí nhớ của chị tốt thật đấy."

Vào một buổi hoàng hôn bố nuôi của Tô Anh trong lúc đi hát thảo mộc về đã nhặt được một đứa trẻ ở trước cô nhi viện vùng ngoại ô.

Hai vợ chồng đã đặt tên cho đứa trẻ là Tô Anh. Do lần trước Đoạn Sơ Hạ trình báo nên cấp trên đã ra lệnh điều tra kỹ lưỡng nếu không thì sẽ không biết cô con gái của Lịch Thanh Đại là được nhận nuôi về.

Cuộc sống là vốn là vậy.

Đoạn Quân mắt đỏ rực, không nói một lời đứng lên, vụ án giải quyết xong. Bây giờ anh ta muốn xin nghỉ phép để đi tìm em gái.

...

Hạ Liên Phương nhiều chuyện: "Anh không muốn hỏi nữa sao?"

Đoạn Quân dừng bước, quay đầu lại giễu cợt nói: "Hỏi cái gì? Hỏi về xuất thân của Đoạn Sở Hạ sao. Chị không phải cố ý đem cô ta đặt ở cầu thang nơi bố tôi hay đi qua để báo đáp Lưu Xảo Chân sao? "

"Anh, làm sao anh biết?"

Đoạn Quân nói: "Người làm, trời thấy, chỉ cần điều con người làm, nhất định sẽ để lại manh mối. Tôi đã tìm kiếm tất cả bác sĩ, y tá túc trực ở bệnh viện ngày mẹ tôi sinh và tất cả những người thân và bạn bè ở quê hương của Lưu Xảo Chân. Khi các manh mối được kết nối, sự thật sẽ được phơi bày."

"Cái lúc mà chị vứt bỏ em gái tôi thì chị còn có lương tâm không, chị đừng quên, trước khi chị chạy trốn, nhà chồng và nhà dì chị tất cả đều mất vào cái đêm đê vỡ do lũ lụt xảy ra, là chị làm đúng không? Lũ cuốn trôi cả chục người, trong đó có đứa con trai hai tuổi mới sinh của dì chị, chị không tha một ai, từ ngày mất con, chị không còn nhân tính nữa đúng không?”

"Đúng vậy, bọn họ để lạc mất con trai của tôi, tôi tìm bọn họ trả thù có gì sai sao? Chị Chân cứu tôi, coi tôi như ruột thịt, báo đáp ân tình có gì sai sao?"

Lúc này, Hạ Liên Phương không tranh luận nữa, chị ta muốn biết Đoạn gia sẽ làm gì Hạ Hạ?

"Đội trưởng Đoạn, khi tôi bỏ rơi em gái của anh, Hạ Hạ chỉ vừa mới được sinh ra, anh sẽ không trách Hạ Hạ vì tội ác của tôi chứ, con bé vô tội mà."

"Vô tội sao?"

Đoạn Quân cắn chảy máu miệng, nuốt xuống mùi máu tươi.

"Lòng dạ chị thật độc ác, nếu lúc ấy chị vứt bỏ em gái tôi ở nơi như thành thị hay thôn xóm có người qua lại, tôi sẽ nghĩ rằng chị còn có một chút nhân tính."

"Nhưng chị không có. Chị sợ em gái của tôi còn sống sẽ uy hiếp con gái của ân nhân chị, cho nên mới đem con bé bỏ ở ngoại ô hoang vắng, đây không khác gì chôn sống em gái của tôi, chẳng khác nào cắt đứt sinh mệnh của con bé cả."

"Chị, Tề Hồng Ngọc, Đoạn Sở Hạ, bao gồm cả tôi và bố mẹ tôi, không ai vô tội trong vụ tráo đổi đứa bé 20 năm trước cả."

Muốn nói vô tội, chỉ có em gái Tô Anh của anh ta mới vô tội và có thể chịu bất cứ khổ sở nào.

Đoạn Quân nói: "Để tôi nói cho chị biết một chuyện sẽ khiến chị phát điên lên. Tôi đã tìm thấy em gái mình. Còn về phần Đoạn Sở Hạ, tôi sẽ nói với cô ta rằng cha ruột của cô ta tên là Tiền Hữu Sinh, và mẹ ruột của cô ta tên là Lưu Kiều Trinh. Bắt đầu từ hôm nay, cô ta sẽ trở lại đúng thân phận của mình.

Hạ Liên Phương mất khống chế, điên cuồng mắng Đoạn Quân: "Đoạn Quân, anh nhất định sẽ không được chết tử tế, khó trách vợ anh không thể sinh con, cả đời anh cho đến lúc chết cũng sẽ không có con trai được đâu. Đoạn Quân, Hạ Hạ dù gì cũng là em gái của anh, anh nên tích đức chút đi.”

Đoạn Quân cười lạnh, một kẻ buôn người đáng bị xử tự lại thuyết phục anh ta làm việc thiện, thật là mỉa mai.

...

Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn sẽ đưa bốn đứa con của họ trở lại Đảo Nam.

Trước khi về, Hàn Cảnh Viễn đưa cô đến chợ đồ cổ mua hai tách trà, Tô Anh rất thích và mua chúng với giá mười tệ.

Trên bến xe buýt, Tô Anh lấy tách trà ra, đưa về phía mặt trời, chất liệu sứ rất tốt, Hàn Cảnh Viễn cam đoan với cô rằng đó là hàng thật do Nhữ Diêu sản xuất hàng nghìn năm trước.

Hàn Cảnh Viễn cười nói: "Em nói muốn cái đĩa, tại sao lại chọn tách trà vậy?"

“Nhìn vừa mặt chúng sao.” Tô Anh nói: “Anh một cái em một cái, trở về em sẽ dùng cái này pha trà cho anh.”

"Được."

Hàn Cảnh Viễn trong lòng tê dại, thanh âm khàn khàn.

Khi xe buýt vào bến, Tô Anh bị một người phụ nữ đang bắt xe buýt đụng phải nên lùi lại vài bước, may mắn có Hàn Cảnh Viễn đỡ lấy cô nên cô không sao, nhưng tách trà trên tay cô rơi xuống đất vỡ tan.

Hai tách trà ngon vậy mà đánh vỡ chỉ còn lại một cái, Hàn Cảnh Viễn bàng hoàng.

Tô Anh là người rất rộng lượng, mặc dù hơi tiếc nhưng tất cả đã vỡ tan, mong ước nhỏ nhoi của cô là được dùng đồ đôi bây giờ đã tan thành mây khói.

Người phụ nữ đụng phải cô chừng 30 tuổi, vẻ mặt lo lắng, liên tục xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi sẽ bồi thường cho cô, bộ tách trà của cô bao nhiêu tiền, tôi sẽ bồi thường cho cô ngay bây giờ."

"Tôi đã mua một đôi này với giá mười nhân dân tệ, nhưng một chiếc đã bị vỡ rồi, giờ nó không còn là một đôi nữa."

"Được, tôi sẽ bồi thường cô."

Bồi thường với thái độ tích cực như vậy, Tô Anh cảm thấy có chút xấu hổ khi đổ lỗi cho cô ấy.

Người đàn ông chân khập khiễng đi sau người phụ nữ đi tới, đau lòng nhìn xem người phụ nữ có phải bị đồ sứ cắt vào tay rồi không: "Tôi đã nói là đừng đuổi theo xe buýt rồi, không đuổi kịp thì thôi. Cảnh sát nói rằng con nó đang ở trong bệnh viện và họ đang trông chừng nó 24/24, em sẽ không đánh mất nó lần nữa đâu.”

Đôi mắt của người phụ nữ đỏ hoe: "Tôi biết, tôi chỉ lo lắng và ước gì mình có thể bay đến bệnh viện."

Người phụ nữ lấy mười tệ từ trong túi vải mà người đàn ông đưa: "Này anh, đây là tiền bồi thường của anh, anh đếm đi."

Hàn Cảnh Viễn chỉ lấy năm tệ: "Cái kia không hỏng, chúng ta không muốn lấy nhiều hơn."

Người phụ nữ cảm thấy xấu hổ, nhưng người đàn ông của cô ấy đơn giản và trung thực hơn, và khi anh ấy đợi xe buýt, anh ấy liên tục xin lỗi.

Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn cũng muốn quay lại bệnh viện nên đã hỏi: "Tôi vừa nghe nói rằng cảnh sát đã tìm thấy con của anh, anh đến bệnh viện nào vậy?"

Nhìn thấy người đàn ông mặc quân phục bên cạnh Tô Anh, Giang Tú Cầm tự nhiên nảy sinh cảm giác tin tưởng, nói: "Chúng tôi đến bệnh viện nhân dân thành phố để đón đứa con trai đã bị bắt cóc mấy năm của tôi!"

Hàn Cảnh Viễn đang nhặt tất cả những mảnh sứ vỡ trên mặt đất cho vào thùng rác, nghe vậy thì đứng dậy, hiện tại trong bệnh viện nhân dân thành phố chỉ có tiểu Lộ Minh là yêu cầu tìm người nhà thôi.

Anh nói: "Có phải là anh chị sẽ đến đón tiểu Lộ Minh không?"

"Anh, làm sao anh biết?"

Hàn Cảnh Viễn chỉ vào Tô Anh và cười nói: "Thật trùng hợp, tiểu Lộ Minh được vợ tôi cứu khỏi bọn buôn người trên tàu."

Giang Tú Cầm mừng đến phát khóc, lần va chạm này không ngờ lại gặp được ân nhân, cô ấy thiếu chút nữa quỳ xuống: "Là ân nhân, cảm ơn cô đã cứu con trai tôi, giống như cứu cả nhà tôi vậy."

Tô Anh đỡ lấy một tay cô ấy, không để cô ấy quỳ xuống, xe buýt vừa đến, Tô Anh nói: "Lên xe trước đi, trên đường chúng ta nói chuyện."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.