Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái

Chương 26




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi trưa, cô làm bốn món ăn, một món canh, gồm thịt kho tiêu xanh, đầu cá hầm đậu hủ, canh cá viên rau củ, rau muống xào, khoai tây bào sợi chua cay. Hai món chay, hai món mặn và một món canh.

Không biết có phải do được về nhà mà thả lỏng hay không nhưng lúc làm xong đồ ăn thì phòng bếp cũng đã rất lộn xộn.

Cô cũng không vội dọn dẹp mà nhờ bảo mẫu.

Tô Anh từng nghe Hàn Cảnh Viễn nói, bảo mẫu của nhà anh tới đây làm việc lúc còn nhỏ. Sau khi dì ấy kết hôn rồi chồng mất thì lại quay về nhà họ Hàn làm bảo mẫu.

Nhà họ Hàn từ ông nội đến mấy cái đứa trẻ, đều rất quý dì ấy.

Tô Anh cũng rất khách sáo nói: “Dì Trân, phải làm phiền dì dọn bếp giúp con rồi.”

Phó Ngọc Trân nhìn mấy đứa trẻ còn để lại đồ ăn cho mình thì vô cùng cảm động. Dì ấy cũng có mấy người em gái, nhưng người đối xử với dì ấy tốt nhất không phải họ mà là người của nhà họ Hàn.

“Chuyện trong nhà để dì làm cho, mọi người mau đến bệnh viện đi, ông lão chắc là chờ không nổi nữa rồi.”

……

Tô Anh dẫn bốn đứa trẻ cầm theo đồ ăn quay về bệnh viện.

Trong phòng bệnh có một ông lão tóc bạc cầm phần cơm nhìn mấy đứa trẻ, nghiêm túc nói:

“Hàn Kinh Thần, ông có thể nếm ra vị đồ ăn của bảo mẫu nhà ông, nếu con không để ông nếm thử đồ ăn mà con mang đến, ông sẽ không thừa nhận con có thể nấu cơm.”

Hàn Kinh Thần bị kích thì nhảy dựng lên: “Con chỉ làm phần cho ông nội và chú Nghĩa, vậy ông có thể nếm thử một chút.”

Đồng Cẩm Quốc không nhịn được gắp một miếng cá viên, vẫn còn nóng và mềm, rồi nếm thử những món ăn khác, quả thật không phải là tay nghề của bảo mẫu nhà họ Hàn, nhưng lại rất ngon miệng. Không thể nào! Hàn Kinh Thần cứng đầu này lại có thể học được tay nghề như vậy chỉ trong một tháng.

Ông ấy không tin được nhìn mấy đứa trẻ: “Các con lừa người già, đây là cơm mua từ tiệm thì có?”

Hàn Kinh Thần bình tĩnh lại, không hề trúng kế, nói: “Đúng đúng, chính là cơm mua ngoài tiệm, ông cũng không hiếm lạ, chú Nghĩa nhanh lên tới ăn đi.”

Hàn Hoài Sơn đắc ý cười ha ha, cháu trai của ông đã biết nấu cơm ăn, đúng là chuyện đáng mừng.

“Chính Hàn Tùy Nghĩa tận mắt nhìn thấy bọn trẻ làm, nhà ông cũng không ít cháu, gọi bọn họ đưa cơm đến đi.”

Sau khi nói xong thì ông nội Hàn nếm đồ ăn, thanh đạm, ít dầu mỡ, rất phù hợp cho người bệnh, cũng không giống với cơm ngoài tiệm. Đây có hương vị khiến người ta nhớ đến cơm nhà, không ăn hết sẽ rất có lỗi.

Hàn Hâm Tinh chỉ vào ớt xanh bên trong miếng thịt khoe: “Ông nội, ớt xanh là con cắt.”

Hàn Kinh Thần ghét bỏ: “Thất bại lớn nhất chính là ớt xanh quá to. Em có thấy nó phù hợp với miếng thịt thái lát không, đồ ăn cũng cần phải chú ý đến phần trang trí, đẹp mắt thì mới có thể ăn ngon.”

Hàn Hoài Sơn gắp một miếng ớt xanh lên miệng, nói: “Ông nội cảm thấy kích thước này vừa đẹp, Tinh Tinh thật giỏi.”

Hàn Hâm Tinh đắc ý, không quên công lao của chú nhỏ và em gái của mình: “À, chú nhỏ cháu thì rửa rau, còn Xán Xán nấu cơm đấy ông nội ạ.”

Đồng Cẩm Quốc ganh tỵ, cảm thấy một tháng qua, hai đứa trẻ của nhà họ Hàn như được lột xác. Mặc dù vẫn cứng đầu như vậy, nhưng hiểu chuyện hơn không ít.

Người già thường thích náo nhiệt, bên cạnh có mấy đứa trẻ ríu rít cũng không cảm thấy ầm ĩ, Đồng Cẩm Quốc kêu khổ, nói mình không ai đưa cơm cho, kêu Hàn Tùy Nghĩa đến nhà hàng ăn đi, còn ông ấy ăn suất của Hàn Tùy Nghĩa.

Tô Anh nhìn thấy mọi người trong phòng bệnh hoà thuận vui vẻ thì bảo bốn đứa trẻ buổi chiều ở lại phòng bệnh chăm sóc ông lão, còn cô đến bệnh viện nhân dân thăm Lộ Minh, cậu bé vừa được giải cứu từ tay bọn buôn người.

Cố Tri Nam vẫn hơi ngại, dù sao đây cũng là ông nội của Hàn Kinh Thần chứ không phải của cậu.

Cậu nói: “Chị, để em đi cùng chị đi.”

Hàn Kinh Thần không muốn: “Không được, tôi đã nói với ông nội rằng cậu chơi cờ vây rất giỏi, đến chơi với ông một ván đi, không ông sẽ nói tôi khoác lác.”

Tô Anh hiểu tại sao cậu bé khó chịu như vậy, vì cậu họ Cố, ở lại nhà họ Hàn sẽ cảm thấy xấu hổ.

Cô thấy ông nội Hàn đối xử với bọn trẻ đều như nhau, trong lòng cũng vui mừng, khí tràng của ông lão không sai được.

Cô nói: “Em ở lại chơi cờ với ông nội đi.”

Cố Tri Nam đành phải ở lại.

……

Tô Anh đi rồi, Hàn Kinh Thần cất hộp cơm đi rồi mang bàn cờ lên. Một khi Cố Tri Nam đã tập trung vào một chuyện gì đó thì cực kỳ nghiêm túc, kỹ năng chơi cờ của cậu không tồi, ông nội Hàn thích thú đánh cờ đến mức vô cùng tập trung.

Ông lão họ Đồng không có hứng thú với cờ vây, nhưng lại tò mò đến mức không nhịn được hỏi Hàn Kinh Thần.

Ông ấy hỏi: “Con học nấu ăn từ ai vậy?”

“Ông còn phải hỏi sao, đương nhiên là học từ dì hai rồi.”

Đồng Cẩm Quốc cũng nhìn ra, mấy đứa trẻ này lấy lễ phép với đồng chí Tiểu Tô. Cô nói gì thì nghe nấy, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện.

Ông ấy lại hỏi: “Sao các con lại nghe lời của dì hai đến vậy?”

Hàn Kinh Thần thở dài: “Dì ấy rất giỏi ạ. Chúng con đấu cũng không lại, ông biết không, dì ấy còn có thể leo cây đấy. Có một lần con chọc giận dì ấy rồi trèo lên cây trốn. Vậy mà dì ấy trèo cây còn giỏi hơn cả con, hai người bọn con giằng co ở trên cây gần nửa ngày khiến mấy thím trong đại viện đứng ở dưới gốc cây chỉ chỏ suốt.”

“Sau đó thì sao?” Đồng Cẩm Quốc buồn cười nói.

Hàn Kinh Thần ngẫm lại còn vui sướng khi người gặp họa: “Sau đó thì chú hai đến, khoanh tay uy hiếp bọn con, chúng con đành phải trèo xuống.”

Hàn Hoài Sơn thoải mái cười to: “Lão Đồng, vợ mà Cảnh Viễn chọn thật không tồi đi.”

Cười xong thì trong lòng nặng trĩu, mong lần này không phải là hiệp nghị hôn nhân.

……

Tô Anh ngồi xe buýt tới bệnh viện nhân dân, vừa lúc gặp Tạ Phỉ Thúy đang đưa con trai đến khám bệnh. Mẹ chồng cô ấy đi bên cạnh, nhìn thấy Tô Anh cũng không dám lên tiếng.

Tạ Phỉ Thúy làm bác sĩ ở khoa phụ sản của bệnh viện, nghe nói Tô Anh muốn thăm bạn nhỏ Lộ Minh thì đưa con trai cho mẹ chồng giữ, rồi đích thân đưa Tô Anh đến khoa điều trị nội trú.

“Đội trưởng Đoạn ở Thị Cục đã hỏi cậu bé một ít vấn đề, vừa mới rời đi. Bây giờ chắc bạn nhỏ đã ngủ rồi.”

Trong phòng bệnh của Lộ Minh còn có cảnh sát nhân dân, lúc nào cũng có người thay phiên trông chừng, phòng ngừa trường hợp bọn buôn người đã chạy trốn quay lại vẫn muốn xuống tay với đứa trẻ này.

Tô Anh sờ trán thằng bé, tác dụng phụ của thuốc đã giảm đi, không còn sốt nữa.

Y tá đến thay đồ cho đứa trẻ, Tô Anh nhìn thấy trên ngực Lộ Minh có một vết bớt hình hoa mai, thực sự rất đặc biệt.

Cô nhớ trên eo của nguyên chủ cũng có vết bớt đặc biệt như vậy.

Cũng may nhờ có vết bớt này, cô mới thoát khỏi nghi ngờ là đặc vụ.

Sau khi thăm Tiểu Lộ Minh, Tô Anh còn muốn thay Hàn Cảnh Viễn đi thăm chị gái sinh đôi của Tô Tòng Nham.

Hàn Cảnh Viễn nói anh từ nhỏ đã lớn lên cùng Tô Tòng Nham và Tô Tân Ý. Chỉ số thông minh và nhận thức của Tô Tân Ý vẫn luôn dừng lại ở đứa trẻ vài tuổi, nhưng mỗi lần Hàn Cảnh Viễn về nhà, Tô Tân Ý đều muốn bọn họ cùng đi chơi.

Cô cũng coi như là chị gái của Hàn Cảnh Viễn.

Một tháng trước Tô Tân Ý trượt chân từ trên cầu thang lăn xuống dưới rồi trở thành người thực vật, cũng đang chữa trị ở bệnh viện này.

Tô Anh muốn đi thăm, xem có thể dùng dị năng giúp cô ấy tỉnh lại hay không.

Tô Anh nói với Tạ Phỉ Thúy còn muốn đi thăm một người bệnh nữa: “Trước khi tới đây, chồng tôi muốn tôi giúp anh ấy đi thăm một người bạn, cũng đang ở trong bệnh viện này, tên là Tô Tân Ý.”

“Cô ấy à…”

Tạ Phỉ Thúy có chút tiếc nuối, cô gái đó và Tô Anh như một chín một mười. Tô Anh là quyến rũ kiều mị, Tô Tân Ý thì không dính chút khói lửa phàm tục nào.

Đáng tiếc, nhận thức của cô gái ấy chỉ như một đứa trẻ, hơn nữa bây giờ còn là người thực vật. Người trong nhà vẫn cố chấp nhưng bọn họ không biết cô ấy còn có thể tỉnh lại hay không.

Tạ Phỉ Thúy đưa Tô Anh tới phòng bệnh của Tô Tân Ý thì thấy một người đàn ông ở bên trong. Người này vừa mới hỏi thông tin từ Lộ Minh đây mà, là Đoạn Quân.

Tạ Phỉ Thúy nói với Tô Anh: “Người này chính là đội trưởng Đoạn, cũng có quen biết với nhà họ Tô, cô vào thăm đi, không sao đâu.”

……

Đoạn Quân đưa mắt đánh giá vợ mới của Hàn Cảnh Viễn, cái cảm giác quen thuộc này lại tới nữa.

Anh ta cố đè nén nghi hoặc trong lòng xuống, nói: “Chào đồng chí Tô, tôi có chút chuyện nói hỏi về bọn buôn người, hiện tại cô có rảnh không?”

Tô Anh ngửa đầu lên quan sát một vòng phòng bệnh từ trái sang phải, nơi này có khí tràng tỏa ra từ bốn người. Ngoài của Tô Anh và Đoạn Quân, trong thân thể của Tô Tân Ý trên giường bệnh lại có tận hai loại khí tràng.

Cô thất thần nói: “Bây giờ tôi không rảnh.”

Đoạn Quân bị câu trả lời kia làm cho nghẹn họng, đành phải hỏi: “Vậy, lúc thăm bệnh xong cô có rảnh không?”

“Để xem tâm trạng của tôi đã.”

Tô Anh đi đến trước giường bệnh, cầm lấy tay của Tô Tân Ý đang hôn mê. Cô khẽ nhắm mặt lại nhưng chỉ một lát sau đột nhiên buông tay ra rồi lùi về sau mấy bước.

Đoạn Quân thấy cô muốn rời đi thì cũng chưa từ bỏ ý định, khẩn cầu một lần nữa: “Đồng chí Tô, chúng ta ra bên ngoài nói chuyện được không?”

Tô Anh nhìn anh ta một cái, giọng điệu không tốt: “Anh nhìn mặt tôi đi, rõ ràng tâm trạng tôi không tốt, hôm khác nói chuyện sau đi.”

Đoạn Quân:……

Anh ta và đồng chí Tô Anh là lần đầu tiên gặp mặt, tại sao đồng chí Tô Anh lại không kiên nhẫn với anh ta?

Có lẽ cô biết anh ta là anh rể cũ của Hàn Cảnh Viễn, hơn nữa em gái mình lại đến đảo Nam quấy rối vợ chồng Tô Anh, bởi vậy mà có địch ý với người nhà họ Đoạn.

Điều này cũng bình thường, anh ta cũng có thể hiểu.

Nhưng vì để bắt được bọn buôn người, anh ta cần phải tìm Tô Anh hỏi thêm vài chi tiết của vấn đề.

Có lẽ hôm nay không được rồi, vậy ngày mai đi.

Buổi tối anh ta còn phải về Thị Cục tăng ca. Lúc về đến nơi, bảo vệ trực đêm đưa cho anh ta một lá thư, xem dấu bưu kiện thì nó được gửi từ một nơi gần đây, chẳng trách mới một ngày đã đến.

Anh ta là đội trưởng, thường xuyên nhận được thư nặc danh, tập mãi thành thói quen.

Lúc trở lại văn phòng, Đoạn Quân mở phong thư ra đọc, bí mật bên trong làm anh ta cau mày.

Anh ta không ngờ lại có một ngày, mật báo lại là chuyện liên quan đến chính gia đình mình.

Trong thư nặc danh nói, Đoạn Sở Hạ không phải là em gái anh ta, còn nói người nhà họ Đoạn bọn họ đừng bị hàng giả làm vấy bẩn.

……

Tô Anh đi dạo trên phố từ chiều đến khi màn đêm buông xuống. Mãi đến tối cô mới trở về.

Mấy đứa trẻ đều ngủ, chỉ có Cố Tri Nam vẫn ngồi trên sô pha, mở ra một ngọn đèn bàn đọc sách chờ cô.

Nghe được tiếng đập cửa, cậu bé lập tức buông sách trong tay ra, chạy ra mở cửa. Lúc nhìn thấy Tô Anh không bị tổn thương gì, cậu mới nhẹ nhàng thở ra.

Cố Tri Nam vẫn luôn an ủi mọi người là chị mình đi đến khu nhà cũ một chút rồi về ngay. Trí nhớ của chị dâu rất tốt, sẽ nhớ được đường về nhà, không cần lo lắng.

Nhưng thực tế, trong lòng cậu lại lo lắng muốn phát bệnh.

“Sao bây giờ chị mới về?”

Tô Anh có chút hối lỗi, an ủi cậu nói: “Lúc chị về muộn, em nói mọi người là chị về khu nhà ở cũ đúng không.”

Hóa ra cậu đoán trúng, chị quả nhiên đi đến chỗ nhà ở trước kia, Cố Tri Nam yên tâm hơn một chút.

“Vậy chị nhớ ra cái gì không?”

Tô Anh lắc đầu: “Tuy rằng quen thuộc, nhưng vẫn không có thể nhớ ra.”

Tuy có chút đáng tiếc, nhưng chị bình an trở về là đã tốt rồi.

Hàn Kinh Thần nghe được tiếng động cũng từ phòng ra ngoài, nhìn thấy Tô Anh, trong lòng như trút bỏ được một cục đá, chú hai buổi tối gọi đến vài cuộc hỏi dì hai khiến cậu cũng hồi hộp muốn chết.

Cậu nói: “Dì hai, dì đừng không quên gọi điện thoại cho chú hai trước khi ngủ đấy. Chú ấy vẫn chờ dì.”

“Được, dì gọi ngay, hai đứa mau ngủ đi.”

……

Tô Anh không quên được, buổi chiều lúc đi thăm Tô Tân Ý, lại phát hiện trong thân thể của Tô Tân Ý có đến hai khí tràng.

Một loại là của Tô Tân Ý, tuy rằng chỉ có chỉ số thông minh của đứa trẻ, nhưng linh hồn Tô Anh vẫn rất thuần tịnh.

Còn khí tràng kia lại giống với Đoạn Quân. Chẳng lẽ, cô ấy là em gái của Đoạn Quân.

Tinh thần lực của Tô Tân Ý tan rất nhanh. Hóa ra Tô Anh cũng muốn nó chiếm cứ thân thể của Tô Tân Ý nên dùng khí tràng của mình duy trì khí tràng của cô ấy để nó không bị tiêu tan.

Hai khí tràng không chịu nhường nhịn mà muốn độc chiếm thân thể, khiến cô ấy luôn trong trạng thái hôn mê chưa thể tỉnh lại.

Nhưng nếu không can thiệp, tinh thần lực của cả hai người đều sẽ biến mất, cơ thể kia cũng sẽ tử vong.

Lúc Tô Anh nắm tay của họ, có thể cảm nhận được, ý thức của Tô Tân Ý mãnh liệt cầu xin Tô Anh giúp đỡ, nhường thân thể của mình cho người đàn bà kia.

Sau khi cầu xin xong khí tràng của Tô Tân Ý lập tức tan biến, ý thức của cô ấy cũng biến mất. Một cô gái lương thiện thuần khiết, cam tâm tình nguyện nhường thân thể của mình cho nguyên chủ của Tô Anh.

Tô Anh dùng dị năng của mình tạm thời trấn an tinh thần lực của nguyên chủ muốn tiến vào thân thể, đồng thời cô cũng cho nguyên chủ cơ hội lựa chọn.

Cơ thể cô đang dùng bây giờ vốn dĩ là của nguyên chủ.

Nhưng nguyên chủ lại chọn thân thể của Tô Tân Ý để tỉnh lại. Cô muốn biết nguyên chủ của mình nghĩ như thế nào.

……

Tô Anh hết cách, nhưng ít nhất cô có thể cho nguyên chủ được quyền lựa chọn.

Lúc ra quyết định này, nội tâm của Tô Anh đã đấu tranh rất dữ dội, cô luyến tiếc thế giới này, luyến tiếc Hàn Cảnh Viễn và bốn đứa trẻ.

Nhưng cuối cùng cô vẫn làm vậy.

Lúc quyết định như vậy, trong lòng cô ngược lại cảm thấy nhẹ nhàng.

Điều duy nhất khiến cô tiếc nuối là, hiệp nghị nuôi con vừa ổn định, nếu nguyên chủ lựa chọn thân thể của mình, sau khi cô tỉnh lại chắc chắn sẽ giống Tô Anh trước kìa mà ly hôn với Hàn Cảnh Viễn.

Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy Hàn Cảnh Viễn và bốn đứa trẻ thật đáng thương.

Chúng vừa thân thiết được một thời gian đã phải tách ra.

Hàn Cảnh Viễn có lẽ sẽ trách cô không giữ chữ tìn, nhưng khi đó cô không còn nữa, không còn quan tâm tới cái nhìn của người khác.

Nếu nguyên chủ lựa chọn thân thể của mình, Tô Anh sẽ biến mất.

Nhưng nếu nguyên chủ lựa chọn tỉnh lại trong thân thể Tô Tân Ý, lúc ấy, cô ấy cũng không còn cách nào trở lại thân thể của mình.

Tuy Tô Anh rất muốn sống ở thế giới này, nhưng nếu phải sống trong thân thể người khác rồi khiến họ phải chết thì cô không muốn.

Vì vậy, cô để cho nguyên chủ lựa chọn.

May mắn là cô chỉ mới sống cùng Hàn Cảnh Viễn và bọn nhỏ một tháng. Tô Anh nghĩ, nếu nguyên chủ lựa chọn trở về rồi ly hôn với Hàn Cảnh Viễn, có lẽ anh và mấy đứa trẻ có thể thích ứng nhanh thôi?

……

Lúc đang nghĩ vu vơ như vậy, điện thoại trong nhà vang lên, Tô Anh nghe máy, là Hàn Cảnh Viễn gọi tới.

“Tô Anh?” Trực giác của Hàn Cảnh Viễn mách bảo, lần này đầu bên kia điện thoại chính là cô.

Tô Anh vội vàng xin lỗi: “Hôm nay em đi đến chỗ ở cũ, ở hơi xa về muộn, lỡ chuyến xe buýt. Ngại quá, để anh chờ lâu.”

“Vậy em đã nhớ ra gì chưa?”

“Không có, cái gì cũng chưa nhớ ra, nhưng buổi chiều em có đi thăm Tô Tân Ý.”

Hôm nay Hàn Cảnh Viễn nói cho Tô Anh một việc rất nghiêm trọng, có vụ báo cáo về Đoạn Sở Hạ.

“Bên anh đang xử lý vụ của Đoạn Sở Hạ, nếu không ngồi tù hay thừa nhận cô ta bị bệnh tâm thần, anh sợ người nhà Đoạn sẽ giận chó đánh mèo em. Mấy ngày này em ở Bắc Kinh, cố gắng đừng tiếp xúc với người nhà Đoạn.”

Tô Anh sợ Hàn Cảnh Viễn phản đối việc Đoạn Quân muốn hỏi cô thông tin về vụ án nên nói: “Đoạn Quân muốn tìm em hỏi về vụ án, còn muốn gặp lại lần sau.”

“Được, chỉ nói chuyện về vụ án, nếu anh ta nói đến chuyện khác, em không cần để ý đến anh ta.”

Tô Anh nghe được điện thoại bên kia chiến hữu của Hàn Cảnh Viễn cười mắng: “Hàn Cảnh Viễn, anh có thể gọi điện nhanh lên không, chúng tôi cũng có vợ, cũng muốn gọi điện thoại đấy.”

Tô Anh chủ động nói: “Phí điện thoại rất cao, em cúp máy nhé.”

Hàn Cảnh Viễn còn có rất nhiều lời muốn nói: “Đã trễ thế này, không ai chờ gọi điện thoại đâu, bạn của anh trêu thôi.”

“Ừm.”

Hai người nói thêm vài câu, Tô Anh đắm chìm vào chất giọng trầm thấp dễ nghe kia của anh nên không nhìn được mà đột nhiên nói: “Hàn Cảnh Viễn, em có chút nhớ anh.”

Hàn Cảnh Viễn cảm giác trái tim đập mạnh hơn một chút. Anh nắm chặt ống nghe đến nỗi ngón tay cũng trở nên trắng.

Quan hệ của bọn họ là hiệp nghị nuôi con, điều kiện của cuộc hôn nhân này không phải trên cơ sở cảm tình, trong lòng hai người đều hiểu rõ.

Nhưng Tô Anh nói nhớ anh, đó có ý nghĩa gì hay không…… Anh có thể nghĩ là chuyện đó không?

Hàn Cảnh Viễn hung hăng véo bạn mình đang nấn ná bên cạnh. Sau khi nghe thấy đối phương kêu đau rồi vừa xin tha vừa chửi mắng thì mới xác định, đây không phải là nằm mơ!

Anh run rẩy nói: “Ừm, vậy em và bọn trẻ về sớm một chút.”

……

Hàn Cảnh Viễn bị mất ngủ. Lúc Tô Anh nói nhớ anh, quả thực khiến trái tim anh nảy lên như một quả bóng.

Ngoài anh còn có một người cũng đang mất ngủ, là Đoạn Quân.

Lá thư kia vẫn nằm trên bàn làm việc của anh ta, anh ta đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần.

Mẹ của Đoạn Quân bị bệnh tim bẩm sinh, bệnh này là di truyền, lúc anh ta sinh ra rất khỏe mạnh, bố mẹ anh ta cũng quyết định không mạo hiểm sinh thêm nữa.

Nhưng Đoạn Quân rất muốn có em gái, hơn nữa vào thời của bố mẹ anh ta, hầu như mỗi nhà đều có rất nhiều con. Trong một lần mang thai ngoài ý muốn, mẹ anh không quan tâm việc bố phản đối mà quyết định sinh ra đứa trẻ này.

Đoạn Quân vô cùng mong chờ em gái chuẩn bị đến, lúc mẹ đang lâm bồn, anh ta vẫn luôn ở bên ngoài phòng sinh. Anh ta nhìn thấy em gái nhỏ được đưa ra khỏi phòng bệnh, nhỏ xíu, còn đỏ hỏn, chỉ là hơi thở hơi yếu.

Lúc anh ta từ nhà mang canh cá đến, phát hiện em gái nhỏ ở trong lòng mẹ không giống với em bé khi nãy. Lúc ấy Đoạn Quân còn khóc lớn nói em gái không phải như thế, đây không phải là em gái của anh ta.

Bố anh kéo anh ta đi ra ngoài đánh một trận, còn nói đứa trẻ vừa sinh ra có ngoại hình là như vậy, dần dần lớn lên sẽ khác, nó vẫn là em gái anh ta.

Năm ấy Đoạn Quân mới năm tuổi nên lập tức tin lời bố nói.

Càng lớn, Đoạn Quân càng hoài nghi. Khi học sơ trung anh ta ở trọ gần trường. Sau khi tốt nghiệp học viện cảnh sát, anh ta được phân công tác, cũng sống luôn ở ký túc xá của đơn vị. Bởi vậy mấy năm nay mối quan hệ của anh ta và Đoạn Sở Hạ thực sự rất lạ.

Bức thư báo mật trước mặt này lại gợi dậy nghi ngờ trong lòng Đoạn Quân.

Anh ta phân tích một chút, người viết lá thư này chắc chắn là người biết rất rõ hoàn cảnh nhà họ Đoạn mới lựa chọn gửi lá thư này cho anh ta.

Nếu Đoạn Sở Hạ không phải là em gái anh ta, người duy nhất có thể thay thế đứa bé, chỉ có thể là bố anh ta!

Sau khi suy đoán rồi đưa ra kết luận Đoạn Quân đứng ngồi không yên, đánh xe về nhà bố mẹ.

……

Mấy ngày nay thần kinh của Văn Tâm Trúc bị suy nhược, ban đêm ngủ không được, nhìn thấy con trai đột nhiên về nhà thì hỏi: “Sao về muộn như vậy, là vì chuyện của em gái con sao? Hóa ra con vẫn còn lương tâm của người làm anh trai.”

Hôm nay Văn Tâm Trúc đi thăm con gái ở bệnh viện tâm thần, cô ta vẫn luôn khóc lóc nói muốn về nhà, nhưng vì Hàn Cảnh Viễn mà chuyện ngày càng tồi tệ.

Hàn Cảnh Viễn yêu cầu tổ chức trả lại công bằng cho vợ mình, không thể vô duyên vô cớ bị điều tra oan uổng như vậy.

Nếu đã chứng minh Tô Anh không phải đặc vụ, vậy thì Đoạn Sở Hạ đang tố cáo chuyện sai sự thật, cô ta phải gánh chịu mọi hậu quả.

Văn Tâm Trúc kiên trì một chút: “Không thể thừa nhận em gái con có bệnh tâm thần, một người phụ nữ từng ly hôn lại có bệnh tâm thần, sau này sao có thể tìm được nhà chồng tốt đây?”

Đoạn Quân đang có tâm sự, hiện tại cũng không tâm tình lo lắng về chuyện của Đoạn Sở Hạ, hơn nữa, nếu Đoạn Sở Hạ là em ruột của mình, anh ta cũng không bao che cho những điều ngu xuẩn như vậy.

Đoạn Quân tức giận: “Nếu mẹ không thừa nhận con bé bị bệnh tâm thần, vậy cho nó ngồi tù đi.”

“Con bé là em gái con đấy, con nói bậy cái gì vậy?” Văn Tâm Trúc tức giận đánh con trai vài cái.

Đoạn Quân bình tĩnh nói: “Mẹ, nếu có người tố cáo nói con trai mẹ là tội phạm giết người, sau khi chứng minh con bị vu oan, mẹ sẽ bỏ qua cho người đó sao?”

“Mẹ, chúng ta chắc chắn không thể tha thứ cho người tố cáo sai sự thật.”

Văn Tâm Trúc hiểu đạo lý này, nhưng nếu là đặt trên người con gái yêu của mình, bà ta không khống chế được.

Bà ta đang rất hối hận, lúc trước không nên đồng ý kiến nghị của mẹ Hàn Cảnh Viễn. Chỉ vì không muốn con gái xuống nông thôn mà ngay lập tức gả con bé cho Hàn Cảnh Viễn.

Ai ngờ, hai đứa chúng nó gạt mọi người làm hiệp nghị hôn nhân chứ. Đây chính là phản kháng trong yên lặng.

Hiệp nghị cũng được, nhưng sau khi ly hôn, Hạ Hạ lại hối hận, oán trách Hàn Cảnh Viễn không nên tái hôn nhanh như vậy.

Văn Tâm Trúc muốn đi cầu xin vợ mới của Hàn Cảnh Viễn: “Chúng ta đi gặp Tô Anh nhận lỗi đi, cô ấy muốn bồi thường cái gì đều được hết, cầu xin cô ấy buông tha cho Hạ Hạ, mọi người xem có được không?”

Đoạn Quân nói: “Mẹ, mẹ đi ngủ trước đi, con tìm bố nói chuyện một chút.”

Vấn đề mà anh ta muốn thương lượng còn nghiêm trọng hơn.

Văn Tâm Trúc vội nói: “Được rồi được rồi, con và bố con vào thư phòng đi, mẹ không quấy rầy hai người.”

……

Đoạn Hoài Cẩn hôm nay đã chịu mấy đòn đả kích nặng, ông nội Hàn bên kia không buông tha, thủ đoạn của Hàn Cảnh Viễn càng lợi hại hơn, không sợ làm chuyện trở nên lớn hơn, buộc nhà họ Đoạn phải đưa ra lựa chọn một trong hai.

Đi vào thư phòng, ông ta đang muốn hỏi con trai một chút là có ý kiến gì.

“Chuyện của em gái con, chúng ta vẫn phải có điều kiện, lần này không cho nhà họ Hàn một công đạo, làm không tốt sẽ khiến con bé phải vào tù, nếu không chúng ta cứ nói với mọi người con bé có bệnh tâm thần, đưa người trở về trước, con thấy thế nào?”

Đoạn Quân tức giận, căn bản không để tâm tư vào chuyện Đoạn Sở Hạ bị nhốt ở bệnh viện tâm thần.

Anh ta nói: “Bố, con trai của bố năm nay đã gần bốn mươi tuổi rồi, không còn là một đứa trẻ năm tuổi nữa, ngày mai con sẽ đi điều tra xem Đoạn Sở Hạ rốt cuộc có phải là em gái con hay không. Hơn nữa, cô ta làm sai thì phải chịu trừng phạt, con là cảnh sát, bố sẽ không bắt con vì việc tư mà trái pháp luật chứ?”

Đoạn Cẩm Quốc nhìn thấy ánh mắt kiên định của con trai, nửa ngày mới tỉnh táo lại: “Tại sao con lại nghi ngờ em gái của mình như thế?”

Đoạn Quân càng thêm chắc chắn, nghi ngờ hơn hai mươi năm trước của anh ta đã đúng.

Đoạn Quân lấy lá thư mật báo kia ra, trong lòng nặng trĩu: “Bố, đã đến lúc này rồi, bố muốn tự mình nói hay để tự con điều tra?”

Đoạn Cẩm Quốc nhìn thấy nội dung của lá thư, sợ tới mức giật mình.

Năm đó chủ yếu là sợ vợ mình không chấp nhận được, ông ta mới dùng đứa trẻ bị vứt bỏ thay thế cho đứa con gái vừa sinh đã chết yểu. Mặc dù qua tay vài người nhưng họ đều nói sẽ giữ bí mật. Nhưng con trai là đội trưởng đội điều tra hình sự, nếu thằng bé muốn thì có thể dễ dàng điều tra.

Mấy năm nay, vào ngày sinh nhật của Đoạn Sở Hạ, một mình ông ta lại lén lút đi thăm mộ con gái ruột của mình, bí mật này khiến ông ta gần như suy sụp.

Giờ con trai đã lớn rồi, cũng không cần phải lừa gạt nữa.

……

Vợ của Đoạn Hoài Cẩn đã trải qua một ca sinh nở vô cùng khó khăn, đứa bé lại tắt thở ngay khi vừa ra khỏi phòng sinh.

Ông ta rất yêu vợ, sợ vợ tỉnh lại biết được đứa bé chết rồi, bệnh tim sẽ phát tác mà đi theo luôn.

“Bố sợ mẹ con tỉnh lại không chấp nhận được, vừa lúc ở bệnh viện nhặt được một đứa trẻ bị vứt bỏ nên mới ôm về nói là em gái con.”

“Đứa trẻ bị vứt bỏ kia chính là Hạ Hạ, lúc bố nhặt được cũng rất gầy yếu, không khác trẻ con mới sinh nhiều lắm. Sau khi kiểm tra toàn diện thì sức khỏe của đứa nhỏ này thật sự khỏe mạnh, lúc ấy mẹ con còn thấy may mắn vì nó không di truyền bệnh tim của bà ấy.”

Đoạn Quân biết được chân tướng về đứa bé thay thế, cảm thấy lạnh lẽo, chất vấn: “Lúc ấy bố chắc chắn em gái con đã không còn thở nữa sao?”

Đoạn Hoài Cẩn bị con trai hỏi thì càng thêm khó chịu.

Lúc ấy ông ta không thể bỏ đi, con trai khóc nháo không thôi, tình huống của sản phụ lại chuyển nguy, nếu không tự tay ông ta đã chôn cất con gái mình.

“Đó là con gái ruột của bố, nếu không chắc chắn thì làm sao bố dám để bảo mẫu ôm đi.”

Đoạn Quân nói châm biếm: “Bố có chắc là họ đã sơ cứu không, có thể cứu được người sau vài phút hô hấp nhân tạo, vợ của Hàn Cảnh Viễn lúc trước bị chôn trong đất, cuối cùng cũng tỉnh, bố có cứu em gái con hay không?”

Đoạn Hoài Cẩn có chút hoảng loạn: “Bố để cho bác sĩ trông, bác sĩ nói không nghe thấy nhịp tim đập hay hô hấp, bố mới để bảo mẫu ôm đi, bố……”

Đoạn Quân trầm giọng nói: “Các người chôn em gái con ở chỗ nào rồi?”

“Con muốn làm gì?” Đoạn Hoài Cẩn mơ hồ đoán được ý định của con trai, run rẩy hỏi.

Đoạn Quân không nói gì, anh ta vẫn cảm thấy em gái chưa chết, anh ta muốn đích thân đào mộ lên nhìn một cái.

Nửa đêm, hai cha con ra vùng ngoại thành đến một chỗ bãi tha ma, hơn hai mươi năm trước nơi này mới vừa giải phóng nên chưa có hoả táng nên mọi người đều đi chôn.

Đoạn Quân đi theo bố tới một chỗ phần mộ nhỏ, không có cả bia mộ.

Sau khi xác nhận, Đoạn Quân cầm xẻng bắt đầu đào xuống.

Anh ta muốn đến đây để tận mắt nhìn thấy thi thể. Nếu không có, vậy em gái anh ta có lẽ không chết. Hơn nữa, cho dù có thi thể, anh ta biết nước ngoài đã có thể xét nghiệm DNA, sau này có điều kiện, anh ta muốn xét nghiệm.

Đoạn Hoài Cẩn một mình tế bái phần mộ nhỏ hơn hai mươi năm bị đào lên, trong lòng ông ta đang rỉ máu.

Đào sâu một chút là thấy chiếc quan tài nhỏ làm bằng gỗ mỏng. Bên trong chỉ có những vụn gỗ, những mảnh quần áo bị rách, do ngấm nước mưa mà hư thối mà không hề có thi thể đứa trẻ nào.

Đoạn Hoài Cẩn đứng không vững, lảo đảo vài bước rồi ngã trên mặt đất.

……

Hai bố con ngồi bên phần mộ đến hừng đông, lúc ánh nắng xuất hiện, quần áo hai người đều đã bị sương sớm làm ướt.

Đoạn Hoài Cẩn bị ánh nắng chiếu vào đôi mắt, lúc này mới khôi phục lý trí, muốn lập tức quay về chất vấn bảo mẫu trong nhà.

Nếu không có trong mộ, vậy thi thể con gái ông ta đang ở đâu?

“Nếu em gái con lúc bị ôm ra ngoài không chết, vậy vì sao bảo mẫu lại không nói mà làm cái mộ giả lừa bố, không được, bố phải đi về hỏi rõ mới được.”

Đoạn Quân sớm đã lấy lại được lý trí, anh ta làm nhất hư tính toán.

“Bố, bố biết chim tu hú bay đến tổ chim khác, đẩy trứng của chim khác ra rồi đẻ trứng của mình vào để chim khác giúp nó nuôi con không. Con nghĩ nhà của chúng ta khả năng cũng như vậy. Bây giờ bố bình tĩnh trước, đừng rút dây động rừng.”

“Con muốn đích thân đi điều tra rõ, sau khi em gái con bị ôm đi, đã trải qua những gì, con muốn tìm con bé trở về.”

……

Anh ta lấp phần mộ lại một lần nữa, trở lại đơn vị tìm cục trưởng xin nghỉ phép, nói trong nhà có việc muốn đi xử lý.

Nhưng cục trưởng lại không đồng ý mà giao cho anh ta một kiện án tử rất khó giải quyết.

“Lần trước, bọn buôn người chạy trốn ở trên xe lửa thì quay lại ẩn núp ở Bắc Kinh, nơi bọn chúng bắt cóc con trai của đồng chí Thịnh, người sắp xuất ngũ chuẩn bị đến với cục chúng ta.”

Cục trưởng ấn huyệt thái dương, đầu đau không chịu nổi, chỉ có thể uống hai viên thuốc giảm đau giảm bớt căng thẳng.

“Chúng không chỉ bắt cóc mà còn để lại thư tín khiêu khích cảnh sát, nói trong vòng bốn ngày không phá án được, bà ta sẽ bán đứa trẻ lên núi, nơi mà không ai có thể tìm thấy.”

Đoạn Quân: “Chính là tên ngồi cùng toa xe với mẹ và con trai của Thịnh Kiến Nghiệp sao?”

“Đúng vậy, sáng sớm hôm nay, bà nội của đứa trẻ dẫn Thịnh Thanh Hà ra ngoài mua cơm sáng, quay đi quay lại đã không thấy đứa trẻ đâu, sau đó phát hiện một lá thư phía dưới cửa tủ giày. Chính là lá thư này.”

Cục trưởng đưa lá thư khiêu khích cảnh sát cho Đoạn Quân, nói: “Có lẽ nó được gửi đến trong tối hôm qua, bọn buôn người đã theo dõi, biết buổi sáng bà nội đứa trẻ sẽ dẫn nó đi mua đồ ăn sáng nên chọn thời điểm này để ra tay bắt cậu bé đi. Chúng quá kiêu ngạo nên mới gửi thư khiêu khích.”

Đoạn Quân bắt được không ít bọn buôn người nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy có người dám khiêu khích cảnh sát.

Rốt cuộc người đàn bà kia họ Hoa thông minh như thế nào, bây giờ anh ta không thể nghĩ ra.

Nhưng thời gian không đợi người, bọn buôn người nói là trong 4 ngày, ai biết có phải thủ đoạn làm khó cảnh sát hay không, nhưng họ cần phá án ngay lập tức.

Đoạn Quân chỉ có thể phụ trách chuyện này mà tạm gác việc điều tra em gái mình sang một bên.

Ngoại trừ dò hỏi người nhà của đương sự, anh ta còn phải đi tìm Tô Anh để hỏi một lần nữa.

……

Tối hôm qua Tô Anh có quá nhiều suy nghĩ nhưng sáng nay la khôi phục dáng vẻ đầy sức sống.

Dù sao sống ở thế giới này ngày nào thì vui ngày đấy, cô càng phải sống thật vui vẻ.

Hơn nữa lần này có cơ hội tới thủ đô, cô gửi bốn đứa trẻ ở bệnh viện, nói với ông nội Hàn Cảnh Viễn là mình muốn ra ngoài đi dạo. Cô lấy lý do là muốn nhìn đường phố thân quen xem có thể nhớ lại cái gì không?

Nhưng thật ra cô muốn đơn phương hành động, cô muốn nhìn ngắm phong cảnh của thế giới này nhiều hơn.

Cô sợ sau này không thể nhìn thấy nữa.

Ông nội Hàn mặt ngoài thì vui vẻ đồng ý nhưng trong lòng vô cùng buồn phiền. Nếu như con dâu nhớ ra những chuyện trước kia, nhớ lại chồng trước tốt thế nào, vậy cháu trai ông làm sao bây giờ?

Nhưng ông lão vẫn tỏ ra không có việc gì nói: “Buổi tối về sớm một chút, mấy đứa trẻ không thấy con về đều không ngủ được.”

Tô Anh chắc chắn hôm nay mình sẽ không về muộn như vậy nữa, nói: “Buổi chiều con sẽ về sớm.”

Hôm nay cô chỉ đi một mình. Cô nghe người ta nói Vạn Lý Trường Thành rất đẹp nên cố ý chạy tới xem thử.

Lúc quay lại thành phố thì đã hơn một giờ, bụng rất đói. Cô cũng không keo kiệt với bản thân mà chạy tới nhà hàng quốc doanh, gọi một bữa ăn thật thịnh soạn.

Tô Anh hào phóng chi tiêu như vậy làm người phục vụ trợn trắng mắt, cảm thấy người phụ nữ này sống quá tùy tiện, chỉ biết hưởng thụ một mình.

Tô Anh đâu quan tâm người khác nghĩ gì. Bây giờ cô cảm thấy thời gian của mình ngày càng ít đi nên muốn tranh thủ hưởng thụ một chút.

……

Lúc này kỳ thật còn chưa tới giờ ăn cơm, nhà hàng quốc doanh chỉ có hai bàn khách, một bàn là Tô Anh vừa mới gọi đồ ăn lên, còn bàn bên cạnh là hai người phụ nữ.

Trong đó có một người tay bó bằng thạch cao, chỉ có thể gắp đồ ăn bằng tay trái, ăn uống như vậy thật sự rất bất tiện.

Hai người phụ nữ ăn xong rồi vẫn chưa đi, còn ở lại tiếp tục nói chuyện phiếm.

Người bị bó bột khoảng hơn bốn mươi tuổi, hôm nay được người kia mời cơm nên có chút đắc ý.

Chị ta nói: “Người nhà chủ tôi đều rất dễ nói chuyện, chỉ có cô con gái duy nhất trong nhà tính cách không tốt lắm. Nhưng bây giờ cô ta bị đưa đến bệnh viện tâm thần rồi, cô giúp tôi mấy ngày nay, đúng là một ơn lớn.”

Người đàn bà giúp cô ta thay ca tên là Hạ Liên Phương, hỏi thăm nói: “Nhà họ Đoạn kia cứ mặc kệ con gái, tùy ý để cô ta ở bệnh viện tâm thần sao?”

Tề Hồng Ngọc nói: “Ly hôn rồi còn chạy tới quấy rầy vợ mới của chồng trước, cô ta quá đê tiện. Bây giờ nhà họ Hàn đưa ra điều kiện, một là thừa nhận cô ta bị bệnh tâm thần thì sẽ có thể được thả về, bằng không thì phải ngồi tù. Tôi cảm thấy nên để cô ta ngồi tù cho nhớ, đừng cho cô ta ra ngoài rồi lại làm phiền người khác.”

Hạ Liên Phương không đành lòng: “Có lẽ cô gái ấy nhất thời nghĩ quẩn nên mới phạm sai lầm, hẳn là nên cho cô ta một cơ hội để sửa đổi, nếu không rất đáng thương.”

Tề Hồng Ngọc cười nói: “Cô tốt bụng quá, nhưng những chuyện này không tới lượt bảo mẫu chúng ta nói là được. Tối nay cô đến sớm một chút, để chủ nhà thử tài nấu nướng của cô, nếu bọn họ thấy vừa lòng, cô giúp tôi thay ca nhé, tiền lương thay ca đều là của cô.”

“Cảm ơn chị Hồng, em có nhiều chị em nhưng chỉ có chị là chị đối xử với em tốt nhất.”

“Ha ha, mọi người đều là bảo mẫu, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên. À, đúng rồi, lần này cô đi ra ngoài có tìm được manh mối gì về con trai không?”

Hạ Liên Phương lắc đầu: “Chỉ sợ là không tìm thấy được. Em định từ bỏ, sau khi làm giúp chị xong thì em tìm nhà nào thuê lâu dài rồi làm ở đấy đến lúc về hưu luôn.”

Tề Hồng Ngọc liên tục gật đầu: “Cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt rồi. Cô và tôi lại giống nhau, nhận nuôi một cô bé ở nông thôn không rõ xuất thân, dựa vào gia đình nhà chủ để dạy dỗ con bé. Sau này nó đảm bảo sẽ hiếu thuận với cô, cho cô tiền lúc về già, còn chăm sóc chu đáo hơn cả con trai.”

Hạ Liên Phương hâm mộ nói: “Bây giờ em nhận nuôi cũng không kịp rồi, con gái nuôi của chị sao còn chưa tìm đối tượng, cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi. Hay là, con bé nhớ thương cậu chủ? Em nghĩ bọn họ sẽ không ly hôn đâu, chị vẫn nên khuyên con bé từ bỏ đi.”

Tề Hồng Ngọc thở dài: “Khuyên rồi, con bé cũng không nghe, Đoạn Quân cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, con dâu nhà này đến giờ vẫn chưa có thai, nhà họ Đoạn không thể để tuyệt hậu, tôi thấy sớm hay muộn gì vẫn sẽ ly hôn. Thôi cứ chờ thêm một vài năm nữa xem sao.”

Hai người nói xong thì rời đi.

Đồ ăn của bàn Tô Anh bên này cũng bắt đầu được đưa lên, cô không muốn ăn nữa, quyết định đuổi theo hai người kia.

Người phục vụ giữ Tô Anh lại: “Cô làm sao vậy?”

Tô Anh có chút gấp gáp: “Tôi sẽ trả tiền và phiếu ăn.”

Người phục vụ dậm chân: “Tôi biết cô sẽ trả tiền, cô gọi món giá bốn tệ, không ăn cũng nên đóng gói chứ.”

Tô Anh nói: “Đột nhiên nhớ ra có việc gấp, không kịp đóng gói, cô giúp tôi gói lại, tý nữa đến lấy có được không?”

Nói xong thì chạy đi, người phục vụ ở phía sau mắng cô là đồ lãng phí.

Tô Anh vô cùng đau lòng, cô cũng tiếc thịt kho tàu và cá hấp của cô chứ. May mắn là hai người đàn bà kia mới vừa đi đến giao lộ, sau đó tách ra, một người rẽ trái một người rẽ phải.

Tô Anh không chần chờ mà quẹo trái ở giao lộ, tiếp tục đi theo bảo mẫu tên Hạ Liên Phương tới nơi chị ta ở, nơi có bảy tám hộ dân chen chúc sống với nhau.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.