Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái

Chương 25




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trình Quế Chi bị dọa sợ, bà ấy còn định kết nghĩa chị em với người này mà đột nhiên bị rủa chết đi, bà ấy còn không biết mình đắc tội gì với bà ta nữa.

Bà ấy dọa lại: “Đại tỷ à, tôi và bà không oán không thù, tại sao lại làm vậy với tôi?”

Hoa Bà Tử bắt Trình Quế Chi làm con tin rồi đi về toa ghế ngồi cứng của xe, hành khách xung quanh sợ tới mức thét chói tai, chạy loạn bốn phía. Có vài nam hành khách muốn giúp nhân viên bảo vệ nhưng kết quả càng khiến con dao trên cổ Trình Quế Chi đâm sâu vào, xuất hiện một vết máu.

Vì an toàn của con tin, nhân viên bảo vệ trên xe chỉ có thể duy trì khoảng cách nhất định với hai người bọn họ.

Cửa sổ của toa xe màu xanh mà Tô Anh đang ngồi có thể mở được lên trên, lúc sắp vào trạm, tốc độ xe chậm dần, Hoa Bà Tử làm một việc khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng đó là, bà ta chuẩn bị nhảy ra ngoài cửa sổ.

Trước khi nhảy ra khỏi cửa sổ, bà ta nói với Trình Quế Chi: “Nếu bà bị thương, con trai bà sẽ không trách bà ngu xuẩn, vì vậy tôi sẽ không làm bà bị thương. Bà cứ chờ bị con trai oán hận cả đời đi.”

Nói xong đột nhiên đẩy Trình Quế Chi ra, nhảy xuống từ cửa sổ đang mở rồi theo đà lăn xuống đất. Lúc trưởng tàu và nhân viên bảo vệ đến thì Hoa Bà Tử đã bò dậy từ trên mặt đất, khập khiễng chạy đi xa rồirồi.

……

Xe lửa đến trạm sau, Tô Anh và bốn đứa trẻ lên xe cảnh sát về văn phòng thành phố để lấy lời khai, đi cùng các cô còn có nhân viên bảo vệ, Trình Quế Chi và cháu trai của bà ấy.

Trình Quế Chi muốn đến bệnh viện nhân dân thành phố để tìm con dâu trước, công an nói đã gọi điện thoại cho con dâu bà, đồng chí Tạ Phỉ Thúy đang trên đường đến đây.

Tô Anh dùng dị năng để chữa trị cho đứa trẻ bị bọn buôn người bắt cóc, bây giờ nó đã tỉnh lại, chỉ nhớ mang máng bố mẹ trước kia đều gọi mình là Tiểu Lộ, còn viết như thế nào thì không biết.

Cậu bé cũng quên luôn tên của bố mẹ. Cảnh sát sau khi cẩn thận tra hỏi mới phát hiện, thì ra đứa trẻ này vừa mới hơn ba tuổi đã bị bắt cóc rồi bán cho một gia đình sống trên núi, hơn một năm sau thì lại bị Hoa Bà Tử bắt cóc tiếp.

Thật phiền phức, tên này có khá nhiều cách viết, hơn nữa đứa trẻ này đã bị bắt cóc hơn một năm, giọng nói cũng thay đổi, không đoán được đứa trẻ này đến từ vùng nào.

Nhưng Trình Quế Chi nói, lúc bà ấy hỏi tên của đứa trẻ này, Hoa Bà Tử nói thằng bé họ Lộ, bà ấy vẫn nhớ điều đó.

Trước mắt cũng không có biện pháp nào tốt hơn, cảnh sát tạm thời đặt tên cho đứa trẻ này là Lộ Minh.

Tô Anh vẫn luôn dùng dị năng giúp bạn nhỏ Lộ Minh loại bỏ tác dụng phụ của thuốc trên cơ thể, đứa trẻ ở trong lòng ngực cô rất thoải mái nên lúc bị người khác bế đi, không được dị năng chữa trị thì tiếp tục khó chịu rồi bật khóc, theo bản năng mà hô: “Mẹ ơi, con muốn được ôm.”

Tô Anh chỉ có thể tiếp tục ôm đứa nhỏ vào trong ngực, nắm chặt thời gian tiếp tục dùng dị năng chữa trị cho cậu bé.

Đứa trẻ lại được an ủi thì nép vào trong ngực Tô Anh ngồi yên, không náo loạn nữa.

Hàn Hâm Tinh rất đồng cảm với em trai nhỏ, nhưng cô bé lại rất để ý Tô Anh, ôm chân Tô Anh không buông, còn định cạy tay của Lộ Minh, trong lòng ghen tị nói: “Đây là mẹ của chị.”

Cố Xán Xán học theo, ôm chân kia của Tô Anh: “Đây cũng là mẹ chị.”

Cảnh sát phá án nhìn cảnh tượng trước mặt thì dở khóc dở cười.

Tô Anh bất đắc dĩ đành bảo Cố Tri Nam và Hàn Kinh Thần đưa Tinh Tinh và Xán Xán qua một bên: “Hai đứa các con đừng làm phiền mẹ, mẹ phải phối hợp với các chú cảnh sát ghi lời khai.”

Ghi lời khai xong, cảnh sát bên cạnh nhận được một cuộc điện thoại, người ở đầu kia nói: “Đội trưởng Đoạn ra ngoài điều tra vẫn chưa trở về, anh hỏi có người phụ nữ nào dẫn theo bốn đứa trẻ không sao? Anh tên là gì? Anh là gì của cô ấy… Ừm, vậy anh đợi một chút.”

Cảnh sát nhân dân đưa điện thoại cho Tô Anh: “Đồng chí Tô, chồng của cô từ quân đội gọi đến, cô đến nghe điện thoại đi.”

Tô Anh vốn định xuống ga sẽ gọi điện thoại cho Hàn Cảnh Viễn, kết quả đụng phải bọn buôn người, cô đành phải dẫn bốn đứa trẻ tới Cục Công An ghi lời khai, chưa kịp gọi điện thoại báo cho Hàn Cảnh Viễn.

Trước khi lên xe, bạn của anh là Thịnh Kiến Nghiệp đã nói sẽ gọi điện thoại cho Hàn Cảnh Viễn, nói số tàu và thời gian xuống đến trạm, đã hơn một giờ, có lẽ Hàn Cảnh Viễn không thấy cô gọi điện báo bình an thì lo lắng muốn chết.

……

Đúng là Hàn Cảnh Viễn sắp điên rồi, anh thấy Tô Anh đã xuống trạm được một giờ mà vẫn chưa nhận được điện thoại thì gọi đến ga tàu hỏa Bắc Kinh hỏi có phải tàu đến muộn không?

Nhân viên quản lý nhà ga nói tàu đến đúng giờ nhưng trên tàu xuất hiện bọn buôn người, Cục Công An phái người tới, cụ thể là chuyện gì bọn họ cũng không rõ lắm.

Trong lòng Hàn Cảnh Viễn rất bất an. Mặc dù không muốn nhưng anh vẫn gọi điện thoại đến cục cảnh sát tìm Đoạn Quân, không nghĩ Tô Anh và bọn trẻ thật sự ở chỗ này.

Hàn Cảnh Viễn nôn nóng hỏi: “Em và bọn trẻ thế nào rồi?”

Tô Anh che ống nghe lại, nói: “Em và bọn trẻ đều không sao. Giờ chúng em đang ở Cục Cảnh sát phối hợp ghi lời khai, xong việc là có thể về.”

“Được rồi, sau khi đến thăm ông nội thì gọi lại cho anh.”

“Được.”

Tô Anh cảm thấy không nên chiếm dụng điện thoại đường bộ của Cục cảnh sát nên cô chỉ nói ngắn gọn vài câu báo bình an rồi cúp điện thoại.

Sau khi ghi chép lời khai xong thì Tô Anh đưa bạn nhỏ Lộ Minh đang ngủ say giao cho cảnh sát.

Hàn Kinh Thần thấy cậu bé ỷ lại vào Anh thì nói thầm: “Thật ra chúng ta có thể đem em trai Lộ Minh về nhà của ông nội.”

Tô Anh nói: “Sau đó thì sao, con có chịu trách nhiệm với em ấy cả đời không hay vẫn phải giao lại cho các chú cảnh sát. Bọn họ sẽ cố gắng giúp em ấy tìm được bố mẹ”

Nhưng mà trong lòng Tô Anh và cảnh sát đều rất rõ, khả năng đứa trẻ này tìm được bố mẹ rất khó. Có lẽ khả năng cao sẽ phải cho cậu bé đến viện phúc lợi chờ được nhận nuôi.

Sau khi Cố Tri Nam hỏi tình hình cũng lo lắng cho bạn nhỏ Lộ Minh, thương lượng nói: “Chị, gia đình chúng ta không thể nhận nuôi em ấy sao?”

Tô Anh chán nản, thêm một đứa thì phải thêm một phần trách nhiệm, bây giờ trên vai cô phải gánh vác bốn đứa trẻ.

“Nhà chúng ta đã có bốn đứa các em rồi, không thể nhận thêm cậu bé kia nữa.”

Cố Tri Nam vội vàng cúi đầu.

Tô Anh an ủi cậu bé: “Nghe nói trong thành phố có nhiều gia đình không có con, hy vọng có thể nhận nuôi một đứa trẻ khỏe mạnh. Chúng ta vẫn nên chúc em ấy được một gia đình tốt nhận nuôi đi.”

Lộ Minh vô cùng trắng trẻo, tuấn tú, cũng rất khỏe mạnh, không khó tìm được một gia đình có điều kiện tốt để được nhận nuôi.

……

“Cô chính là đồng chí Tô Anh phải không? Tôi nghe cảnh sát nói, cô đã cứu con trai tôi, cảm ơn, cảm ơn cô.”

Tô Anh mới vừa đi tới cửa, một người phụ nữ trẻ tuổi ôm Thịnh Thanh Hà, vô cùng cảm kích. Cô ấy là vợ của đồng chí Thịnh Kiến Nghiệp, tên là Tạ Phỉ Thúy.

Tô Anh vội nói: “Chị dâu quá khách sáo rồi, dưới tình huống này, cho dù là con cái nhà ai tôi cũng sẽ giúp.”

Trình Quế Chi đã xử lý vết thương ở trên cổ, quấn băng gạc. Bà ta hung hăng trừng mắt nhìn Tô Anh: “Cảm ơn cô ta làm gì, nếu như cô ta kêu mẹ đi ra ngoài trước thì kẻ buôn người kia không có cơ hội bắt mẹ làm con tin. Chính cô ta khiến bọn buôn người nhảy khỏi cửa sổ chạy trốn, cô ta phải chịu trách nhiệm rất lớn.”

Tô Anh không biết nói gì: “Nếu không phải bà cố tình đâm vào nhân viên bảo vệ, có lẽ chúng tôi đã bắt được bọn buôn người rồi. Với trí thông minh của bà, liệu có thể hiểu ám chỉ của tôi hay không?”

Lúc làm xong khẩu cung, nhân viên bảo vệ cũng đi ra, để bọn buôn người chạy trốn khiến anh ta buồn bực khó chịu.

Anh ta nói: “Đồng chí Tô có thể đưa bạn nhỏ Thịnh Thanh Hà ra ngoài, bảo đảm an toàn cho mấy đứa trẻ là việc không dễ dàng, nếu không phải bà của đứa trẻ đâm vào người của chúng tôi, làm chậm trễ thời điểm tốt nhất để bắt giữ thì đã có thể bắt được bọn buôn người rồi.”

Tạ Phỉ Thúy ôm con trai, chỉ nghĩ thôi cũng sợ, thấy Trình Quế Chi còn giảo biện, cả giận: “Mẹ, lúc này oán trách có ý nghĩa sao?”

Trình Quế Chi thở ngắn than dài: “Đều tại con, một hai bắt mẹ phải dẫn thằng bé đến, mẹ không tới thì sẽ không gặp phải bọn buôn người. Đi lại vất vả mấy ngày như vậy cũng không dễ dàng. Các con về nhà ăn tết không phải nhìn đến thằng bé là được rồi sao.”

Tạ Phỉ Thúy không muốn cãi nhau ở Cục Công An nên nói lời cảm ơn với Tô Anh một lần nữa: “Đồng chí Tô, tôi đang làm việc ở khoa phụ sản ở bệnh viện nhân dân thành phố, sau này cô đến Bắc Kinh có chuyện gì cần giúp, có thể đến tìm tôi.”

Tô Anh nói: “Lần này tôi đến Bắc Kinh đã được anh Thịnh và bạn của anh ấy đưa đón, chị dâu không cần khách khí.”

“Đúng vậy, là con trai tôi đã giúp đỡ cô trước.” Trình Quế Chi vẫn gân cổ nói.

“Mẹ, có thể đừng nói nữa không?”

Tạ Phỉ Thúy không muốn mất mặt nên sau khi chào tạm biệt Tô Anh thì dẫn theo bà ấy và đứa trẻ về.

……

Tô Anh cũng dẫn bốn đứa trẻ đi tìm trạm xe buýt, mới vừa xuống bậc thang, cửa xe cảnh sát thượng áp giải xuống dưới một vài phạm nhân, cô vội né sang một bên.

Cảnh sát ở cửa Cục Công An nhìn thấy đội trưởng bắt giữ nghi phạm thuận lợi thì vui vẻ nói: “Đội trưởng Đoạn giỏi quá, anh vừa ra ngoài điều tra đã bắt được nghi phạm.”

Đoạn Quân đã nằm vùng ở những nơi nghi phạm thường lui tới hơn hai mươi tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng bắt được nghi phạm.

Anh ta quay lại nhìn bốn đứa trẻ xinh đẹp, nổi bật hơn hẳn đang đứng ở trạm xe buýt trước cửa Cục Công An.

Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh thì không cần nhìn mà chỉ nghe giọng là biết hai cháu từng bị bắt cóc của nhà họ Hàn.

Bóng dáng mảnh khảnh, yểu điệu kia chắc hẳn là vợ mới của Hàn Cảnh Viễn sau khi ly hôn với em gái mình.

Gương mặt nhìn nghiêng của người phụ nữ có phần quen thuộc. Đây là trực giác và bản năng của những cảnh sát hình sự như bọn họ.

Anh ta cảm thấy như đã từng gặp cô ở đâu rồi nhưng bây giờ chưa thể nhớ ngay được.

……

Sau khi xem tuyến đường giao thông công cộng, Tô Anh hỏi Hàn Kinh Thần, “Không có tuyến nào đi thẳng đến đấy sao? Chúng ta đi nhiều tuyến, có biết chỗ nào thì xuống, chỗ nào thì đổi đây?”

Hàn Kinh Thần xem cũng cảm thấy rối, cậu gọi em gái lại đây: “Tinh Tinh, không phải em tự xưng là có thể nhớ kỹ toàn bộ lộ tuyến của hơn một nửa giao thông công cộng sao, lại đây nhìn xem chúng ta nên đổi xe như thế nào?”

Bạn nhỏ Hàn Hâm Tinh nhân lúc mọi người đang xem tuyến đường thì chạy đến thùng thư cách đó hai mươi mét. Sau khi quan sát xung quanh, thấy không ai chú ý mình, lúc này cô bé mới nhét bức thư giấu trong cặp sách vào.

Hàn Kinh Thần vừa quay đầu thấy em gái ngồi xổm bên cạnh thùng gửi thư cách đó không xa, cậu chạy tới kéo em gái đứng dậy nói: “Em ngồi ở đây làm gì vậy?”

“Em đang xem kiến chuyển nhà.”

Hàn Hâm Tinh đứng lên vỗ vỗ tay, nói: “Kiến chuyển nhà là vì biết trời sắp mưa, chúng ta phải lên xe nhanh thôi.”

Hàn Kinh Thần ngửa đầu nhìn mây đen giăng đầy trên bầu trời. Nhìn là biết trời sẽ mưa, đâu cần phải ngồi nhìn kiến?

Cậu bé cõng Hàn Hâm Tinh lên vai, nhìn tuyến đường của trạm phía trước, sau đó đưa mọi người lên xe buýt, bắt một chuyến xe, rồi tới bệnh viện đa khoa quân đội nơi ông nội đang nằm.

Sau khi tới bệnh viện, Tô Anh lấy ra thư giới thiệu gửi cho y tá ở quầy tiếp tân, nói là người nhà của Hàn Hoài Sơn đến đây thăm ông nội.

Cô mang theo đầy đủ giấy chứng nhận, còn có cả giấy đăng ký kết hôn với Hàn Cảnh Viễn.

Tuy nhiên y tá này là bạn tốt của Đoạn Sở Hạ, thấy có Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh, cháu nội nhà họ Hàn thì không cho đi.

Tô Anh nói: “Vị đồng chí này, tôi đến thăm ông nội nhà tôi, cô không cho tôi vào phòng bệnh, đây là quy định gì của bệnh viện các người vậy?”

Trác Vân Yến nói: “Với chức vị của ông nội Hàn, chúng tôi phải cần thận xác minh người đến thăm, bây giờ Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh có thể đi vào, còn cô thì tôi vẫn phải kiểm tra kỹ càng một chút.”

Tô Anh thấy hai đứa nhỏ không thể chờ được nữa, mà phòng bệnh ở tầng trên, cô nói: “Không thì hai người các con lên trước đi.”

Hàn Hâm Tinh lắc đầu: “Không, con muốn cùng dì hai đi thăm ông nội cơ.”

Bọn họ đã thống nhất với nhau rằng, lúc ở bên ngoài chỉ có thể kêu bằng dì hai.

Y tá Trác này là bạn của dì hai trước, cố ý làm khó mẹ, ghét thật đấy.

Hàn Kinh Thần lạnh lùng nói: “Người một nhà phải đi cùng nhau đi, chỉ có con và em gái vào cũng không tạo bất ngờ được.”

Trác Vân Yến nghe thì ngạc nhiên, bạn của cô ta ở cùng hai đứa trẻ này sáu năm, cũng không tình cảm như vậy.

Đúng là, sự thật là không phải là do bạn cô ta sai, mà do hai đứa trẻ Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh này quá đáng ghét, không hề ngoan ngoãn hay đáng yêu một chút nào, còn hay làm khó cô của mình.

Tô Anh lấy chồng mới được một tháng, không biết đã dùng cách gì mà thu phục được hai đứa trẻ cứng đầu này, bọn trẻ còn nói đỡ cho cô ta chứ?

Trác Vân Yến muốn thay bạn mình trút giận, nói: “Ông nội Hàn mới vào phòng cấp cứu hai lần, tôi cũng không dám tự ý để người lạ đến thăm ông ấy, xảy ra chuyện gì thì bệnh viện chúng tôi gánh không nổi trách nhiệm. Hay thế này đi, tôi gọi điện cho doanh trưởng Hàn, anh ấy đồng ý thì mọi người có thể lên thăm.”

……

Tô Anh nghĩ thầm vị y tá này đang thay Đoạn Sở Hạ trút giận, đúng là đồ ngốc.

Nếu như Hàn Cảnh Viễn không đồng ý, cô cũng không một mình dẫn bốn đứa trẻ về Bắc Kinh.

Cô báo số điện thoại ở chỗ làm của Hàn Cảnh Viễn, cười như không cười nói: “Cô gọi đi.”

Trác Vân Yến là bạn nhất của Đoạn Sở Hạ, từ nhỏ hai người đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau thực tập rồi công tác, chỉ cô ta biết Đoạn Sở Hạ phát hiện bản thân thích Hàn Cảnh Viễn trước khi anh tái hôn.

Nhưng họ đã ly hôn rồi, cô ta khuyên bạn mình nên từ bỏ, nhưng Đoạn Sở Hạ không chịu, còn muốn chuyển công tác đến đảo Nam.

Vừa đi được vài ngày lại phải quay về, mấy ngày hôm trước về bệnh viện thăm ông nội Hàn, không biết làm gì mà chọc ông ấy nổi trận lôi đình, lên cơn đau tim rồi lại phải vào phòng cấp cứu.

Sau khi ông ấy được cứu, bạn cô ta bị đưa đến bệnh viện tâm thần, nói là tiếp thu trị liệu, họ còn không cho người thân vào thăm.

Đến bây giờ vẫn còn đóng cửa.

Tuy cô ta không biết nguyên nhân là gì, nhưng cảm thấy chuyện này có liên quan đến người vợ mới của doanh trưởng Hàn.

Trác Vân Yến đang lo không có cớ để gọi điện thoại cho Hàn Cảnh Viễn, muốn nhờ anh nói với ông nội Hàn tha cho bạn mình, cho cô ấy ra khỏi bệnh viện tâm thần.

Bạn của cô ta không bị bệnh tâm thần, nhưng không biết tại sao nhà họ Hàn lại nhẫn tâm đến như vậy?

Cô ta muốn hỏi có phải lòng dạ Hàn Cảnh Viễn quá hẹp hòi hay không, ly hôn rồi mà vẫn muốn xử chết cả vợ trước?

……

Điện thoại được kết nối, phía bên kia là một giọng nói trầm thấp hồn hậu: “Xin hỏi ai vậy, tìm tôi có chuyện gì?”

Tim Trác Vân Yến đập nhanh hơn một chút, bạn cô ta cùng với doanh trưởng Hàn là hiệp nghị kết hôn sáu năm, cô ta cũng chỉ gặp Hàn Cảnh Viễn vài lần.

Đúng là người đàn ông xuất chúng, ưu tú đến nỗi làm người ta khó quên.

Cô ta lấy hơi nói: “Doanh trưởng Hàn à, tôi là y tá của khu cán bộ của tổng quân y viện, có người tự xưng là người nhà của anh là đồng chí Tô Anh, muốn tới thăm ông nội, xin hỏi……”

Lời nói còn chưa nói xong, không biết bên kia nói câu gì mà Trác Vân Yến cắn môi đưa điện thoại cho Tô Anh.

Bên tai là âm thanh của người đàn ông ôn nhuận trầm thấp, nghe thôi cũng khiến thể xác và tinh thần thoải mái.

Hàn Cảnh Viễn ở trong điện thoại hỏi: “Em và bọn trẻ vừa đến bệnh viện rồi sao?”

Tô Anh không chút để mọi người xung quanh, bắt đầu cáo trạng với Hàn Cảnh Viễn: “Em tới được mười phút rồi, y tá ở quầy lễ tân đang kiểm tra danh tính mà không cho em vào thăm bệnh.”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Em đưa điện thoại cho y tá, sau đó đưa bọn trẻ vào phòng bệnh, không cần quấy rầy ông, ông nội chắc chắn sẽ sắp xếp cho em và bọn trẻ về nhà vào buổi tối. Trong nhà có điện thoại, trước khi ngủ gọi điện thoại cho anh, dù muộn thế nào anh cũng chờ em. Buổi tối chúng ta lại nói chuyện, bây giờ không cần chiếm dụng điện thoại của bệnh viện.”

“Được.”

Sau cuộc trò chuyện ngắn gọn kia, Tô Anh đưa điện thoại cho y tá, cầm lấy giấy chứng nhận rồi dẫn theo bốn đứa trẻ đi về phía cầu thang.

Trác Vân Yến quát lớn: “Cô quay lại……”

Cô ta đột nhiên dừng lại, như thể bị giọng nói nghiêm khắc của Hàn Cảnh Viễn trong điện thoại dọa sợ.

……

Trong phòng bệnh, Hàn Hoài Sơn đang xem lại ảnh chụp, ánh mắt lưu luyến dừng trên bức ảnh gia đình mà con trai gửi về. Trên ảnh chụp, con trai thì khỏe khoắn, ưu tú, con dâu thì cười e lệ.

Đây là người vợ mà chính con trai ông chọn, ông có thể thấy được sự hạnh phúc trong mắt của nó.

Trong ảnh còn có bốn đứa trẻ, ngồi trên đùi con dâu chính là Tinh Tinh nghịch ngợm nhà ông, cô bé cười vui vẻ.

Còn cô bé mà con trai ôm trên đùi, có lẽ là giống bố vì ông thấy không giống con dâu lắm. Cô bé này thì hơi nhút nhát nhưng vẫn rất xinh đẹp.

Hai cháu trai thì đứng phía sau, Hàn Kinh Thần nhà ông khí phách hiên ngang, đứa trẻ kia lại điềm đạm, trầm ổn, nhất định là em chồng của con dâu.

Không biết bốn đứa trẻ này cùng chung sống thì thế nào?

Ngày nào ông cũng lấy mấy tấm ảnh này ra xem mấy lần.

Hàn Hoài Sơn gập tập ảnh lại, thở dài, nếu như bây giờ bọn trẻ ở đây thì tốt rồi.

Một đám trẻ lập tức xông ra, Hàn Hoài Sơn dụi mắt đôi mắt, không thể tin hai đứa cháu nhỏ nhà mình đã về, còn có con dâu mới mà ông chỉ nhìn thấy trên ảnh.

Hàn Hâm Tinh hưng phấn kêu to: “Ông nội, ông gặp chúng con có vui không, bất ngờ không?”

Hàn Hâm Tinh trở về nhà thì biến thành tiểu bá vương, bò lên giường bệnh ôm ông nội không buông tay.

Hàn Kinh Thần nói: “Hàn Hâm Tinh, em xuống đi cả ông nội không thở được.”

Tô Anh nhìn ra các cơ quan nội tạng của ông đang suy kiệt nghiêm trọng, những vết thương mà tuổi trẻ phải chịu cũng đang phát tác. Hơn nữa, ông phải chịu nhiều k.ích th.ích chỉ trong một tháng, nếu dựa theo điều kiện chữa bệnh của thế giới này, kết hợp với việc cơ thể và tinh thần vui vẻ, thoải mái thì có thể sống thêm một hai năm.

Cô nhân cơ hội ôm Hàn Hâm Tinh lên thì chạm vào người của ông, truyền đi một ít dị năng chữa trị nhằm nhuận dưỡng các cơ quan nội tạng.

Cô bé bị ôm xuống giường, Hàn Hoài Sơn đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, còn tưởng gặp được con dâu và bọn trẻ mà cảm thấy rất vui.

Tô Anh và bốn đứa trẻ đột nhiên xuất hiện, Hàn Hoài Sơn vô cùng bất ngờ và vui vẻ. Có vẻ như ông còn vui hơn lúc khi biết con trai tái hôn.

“Ông nội rất vui, con nhìn đi, ông có thể xuống giường đi lại được rồi.”

Ông nội Hàn bước xuống giường, vậy mà có thể đi hai bước, sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn nhiều.

Tô Anh đã dùng một tháng để thí nghiệm dị năng. Cô nhận ra rằng, dị năng đều có tác dụng trị liệu bảo dưỡng đối với cả người, động vật và thực vật ở thế giới này. Cô muốn ở lại Bắc Kinh thêm mấy ngày, tìm cơ hội dùng dị năng giúp ông nội Hàn bồi dưỡng cơ thể. Việc giúp ông sống qua Tết Âm Lịch sang năm cũng không thành vấn đề.

Tô Anh gọi một tiếng “ông nội” rồi giới thiệu hai đứa trẻ của cô.

“Ông nội, lúc trước viết thư con có giới thiệu qua hoàn cảnh của con, đây là Tri Nam, còn đây là Xán Xán, con bé hơi nhát.”

Hàn Hoài Sơn không giấu được vui vẻ, ông cảm thấy vợ mới của con trai tốt hơn vợ cũ nhiều.

Tô Anh nói với hai đứa trẻ đang rụt người: “Chào ông đi.”

Cố Tri Nam đang rụt người, đây là ông nội của Hàn Kinh Thần và Tinh Tinh, cậu cũng học tập chị dâu chào một tiếng: “Chào ông nội Hàn.”

Cố Xán Xán hỏi: “Mẹ, con gọi ông ấy là gì đây?”

Tô Anh cười nói: “Con gọi chú Hai của Tinh Tinh là bố thì cũng giống Tinh Tinh gọi là ông nội.”

Cố Xán Xán ngoan ngoãn nói: “Con chào ông nội.”

“Tốt tốt, hôm nay ông rất vui vẻ, đột nhiên trong nhà có thêm nhiều người như vậy, Xán Xán đến đây cho ông xem nào.”

Hàn Hoài Sơn là thật sự rất vui, tái hôn vốn là chuyện không dễ, rất ít nhà hòa thuận như vậy.

Hơn nữa, sau khi điều tra con dâu không phải đặc vụ, sẽ không còn làm ầm ĩ về thân phận của con bé nữa. Hàn Hoài Sơn cảm thấy mình bây giờ có thể yên tâm xuất viện được rồi.

“Các con chờ một lát, ông nội gọi người đi làm thủ tục xuất viện, lát nữa chúng ta cũng về nhà đi.”

Tô Anh vội khuyên: “Ông nội, ông vẫn nên ở bệnh viện thêm vài ngày quan sát một chút, bây giờ xuất viện, Hàn Cảnh Viễn cũng không yên tâm, con sẽ bị anh ấy trách đấy.”

Hàn Hoài Sơn cười nói: “Thằng bé dám sao? Tiểu Tô à, con không cần quá khách khí với thằng bé, ngay từ đầu con phải chèn ép nó mới đúng.”

Hàn Kinh Thần nghĩ nghĩ rồi nói: “Thế này đi, chúng ta nghe bác sĩ, bác sĩ nói ông nội có thể xuất viện thì chúng ta xuất viện, bác sĩ nói không được thì ông phải ở lại bệnh viện.”

……

Bác sĩ phụ trách đến đo nhịp tim và huyết áp cho Hàn Hoài Sơn, đều ở trong phạm vi bình thường, lại thấy tinh thần của ông lão không tồi, có lẽ do gặp được người nhân mà vui vẻ.

Nhưng bác sĩ không dám để Hàn Hoài Sơn xuất viện, thuyết phục ông nằm viện quan sát thêm mấy ngày.

Hàn Hoài Sơn thổi giận trừng mắt, vẫn là Hàn Hâm Tinh chỉ dùng một câu đã thuyết phục được ông: “Ông nội, nếu ông không nghe bác sĩ nói, buổi chiều chúng con về đấy.”

Hàn Kinh Thần vội vã khoe: “Ông nội, con về trước nấu cơm trưa cho ông.”

Hàn Hoài Sơn không tin: “Con biết nấu cơm à? Ông nằm mơ cũng phải cười tỉnh, đừng chọc ông cười nhiều quá.”

Hàn Kinh Thần đỏ mặt: “Vậy ông hỏi Tinh Tinh với Xán Xán đi, bây giờ con nấu cơm rất ngon.”

Hàn Hâm Tinh nói: “Là do có dì hai dạy đấy, tuy con không nấu cơm, nhưng con biết tự giặt quần áo, con có thể giúp ông nội giặt quần áo.”

Cố Xán Xán cũng nói: “Con giúp ông nội đấm lưng, con rất giỏi đấy. Hai bố của con đều rất thích.”

Hàn Hâm Tinh nhìn sắc mặt của ông nội thì giải thích: “Xán Xán còn có một người bố nữa, là một nhà nghiên cứu khoa học ở căn cứ, rất giỏi. Lúc nào về, con cũng muốn gặp chú ấy.”

Hàn Hoài Sơn cười ha ha, ông chưa bao giờ thấy một đứa trẻ xuất thân từ gia đình tái hôn mà lại hòa thuận với nhà chồng cũ như vậy.

Nhân phẩm người chồng cũ của con dâu quả thật không tệ, từ lúc anh ta chịu trách nhiệm với vợ cũ, Hàn Hoài Sơn đã có ấn tượng không tồi về Cố Thành Phong.

Lúc ông sốt ruột vì con trai mình thì anh ta cũng là một đối thủ cạnh tranh tiềm năng.

“Được được, ông nội sai bảo vệ đưa các con về nhà, chờ ăn cơm báo hiếu của cháu trai ông.”

Lúc bảo vệ đưa Tô Anh và mấy đứa trẻ về, Hàn Hoài Sơn vẫn luôn đứng bên cửa sổ nhìn chúng lên xe. Mãi đến khi bọn họ rời đi, ông ấy mới vui vẻ sang phòng bên cạnh khoe.

……

Lúc ông quay lại phòng bệnh, Đoạn Hoài Cẩn đã ở trong phòng chờ.

Đoạn Hoài Cẩn tiến lên một bước đỡ Hàn Hoài Sơn ngồi xuống, cung kính nói: “Sắc mặt bác Hàn hôm nay rất tốt, là có chuyện vui sao?”

Tâm tình đang tốt của Hàn Hoài Sơn đột nhiên bị phá hỏng một nửa, tức giận nói: “Lại đến cầu xin cho đứa con gái bảo bối sao, tôi nói rồi, để cô ta vào đó tịnh tâm, khi nào nhận sai sẽ được thả.”

Hàn Hoài Sơn cũng không phải người thích trách móc nặng nề nhưng lần này ông thật sự quá tức giận.

“Chuyện kết hôn của con trai tôi, vợ anh và vợ tôi lén lút định đoạt, chính con gái anh nói họ sẽ làm hiệp nghị hôn nhân. Giờ thì sao, lãng phí sáu năm của con trai tôi, tận sáu năm tuổi trẻ của nó. Tôi không hiểu nhà họ Đoạn các người còn muốn cái gì?”

Trong lòng Đoạn Hoài Cẩn có nỗi khổ không nói nên lời, tuy Đoạn Sở Hạ muốn lừa người lớn nên tìm Hàn Cảnh Viễn làm hiệp nghị hôn nhân, nhưng anh cũng đồng ý, muốn trách thì không thể chỉ trách một phía được.

Ông ta biết ông lão đang ph.át t.iết nên ngoan ngoãn ngồi im.

“Ly hôn cũng là nhà các người đề nghị, sau khi ly hôn con trai tôi tái hôn. Vậy mà nhà họ Đoạn các người đỏ mắt ghen ghét đúng không, còn gạt người thân bạn bè, dung túng giúp con gái anh chuyển công tác điều đến đảo Nam, tôi ghê tởm các người, đây là chuyện mà con người có thể làm ra sao?”

“May mắn con dâu tôi thông tình đạt lý, không làm loạn với con trai tôi. Hai đứa chúng nó tái hôn không dễ dàng, nếu bọn họ thật sự chia tay, lão già tôi sẽ không để yên cho nhà họ Đoạn các người đâu!”

Đoạn Hoài Cẩn càng oan uổng, chuyện điều công tác của con gái, lúc ông ta biết thì vợ ông ta đã tìm đến bạn học cũ giải quyết xong xuôi hết rồi.

Ông ta không còn mặt mũi giải thích, chỉ có thể thừa nhận.

Hàn Hoài Sơn nói: “Đoạn Quân nhà anh không tồi, tại sao tới Đoạn Sở Hạ lại giáo dục kém như. Trước khi cô ta rời khỏi đảo Nam còn tố cáo con dâu tôi là đặc vụ, uy hiếp chính ủy Quý, nếu không điều tra rõ ràng sẽ đưa đơn lên trên. Đây là một vấn đề nhạy cảm, vô cùng nghiêm trọng, nếu đã tố cáo thì nhất định phải điều tra.”

“Được, đơn vị của Hàn Cảnh Viễn đã tra xét, cũng xác minh con dâu tôi thân phận trong sạch, cô ta còn không ngừng nhân cơ hội lúc mấy lão chiến hữu đến thăm tôi mà chạy đến nói Hàn Cảnh Viễn được lãnh đạo bao che, làm trò trước mặt họ. Anh nói tôi nên làm thế nào bây giờ, tôi chỉ có thể lại cho người tra xét.”

“Lần thứ hai điều tra, lại càng chứng minh con dâu tôi là trong sạch, Đoạn gia các người còn có mặt mũi tới cầu xin?”

……

Đoạn Hoài Cẩn vừa hổ vừa thẹn.

Nhà họ Đoạn có bốn anh em trai, cộng thêm con cái sinh thêm bảy tám người cháu trai nữa. Nhà này chỉ có một đứa con gái, vậy mà lại không dạy được.

Cưng chiều con bé đến hư người, không sợ điều gì, cứ tác oai tác quái, cho rằng bất cứ chuyện gì thì nhà họ Đoạn cũng sẽ bao che cho cô ta.

Nhưng lần này thì không được nữa rồi.

Đơn vị của Hàn Cảnh Viễn đã điều tra và kết án, Đoạn Sở Hạ không đạt được kết quả như mong muốn, lại nghe nói chiến hữu của ông nội Hàn muốn tới thăm bệnh, đều là những nhà lãnh đạo cao cấp thì chạy tới. Cô ta nói không chớp mắt rằng Hàn Cảnh Viễn cố ý bao che, Tô Anh chính là đặc vụ, cầu xin tổ chức phái đồng chí bên ngoài đi đảo Nam điều tra.

Hàn Hoài Sơn tức đến mức phải vào phòng cấp cứu.

Đoạn Hoài Cẩn canh giữ ở bệnh viện, sau khi ông tỉnh lại thì lập tức nhận lỗi, nói sẽ đưa con gái về nghiêm túc dạy dỗ.

Nhưng ông không đồng ý.

Hàn Hoài Sơn bị xấu mặt trước mấy lão chiến hữu nên yêu cầu tổ chức phía trên phái người đi điều tra thật nghiêm túc.

“Nếu điều tra ra con dâu là đặc vụ, thì là do mắt con trai tôi bị mù, nhà họ Hàn chúng tôi sẽ cùng nhau vào ngục ngồi, nếu không phải thì……”

Ông lão lúc ấy cười lạnh vài tiếng: “Là do Đoạn Sở Hạ có ý định vu khống, để cô ta vào tù, hoặc nhà họ Đoạn các người tự nhận tinh thần cô ta thất thường, đưa cô ta đi bệnh viện tâm thần.”

Chuyện đã lớn như vậy, không phải nhà họ Đoạn nói không cần điều tra là có thể bỏ qua.

Tổ chức phía trên phái người điều tra rõ ràng ba đời nhà Tô Anh, còn tra ra mẹ của Tô Anh đã sinh non một đứa trẻ chết yểu khi đang làm nhiệm vụ.

Chồng bà ngày đó nhặt được một đứa bé bị vứt bỏ, đưa đi bệnh viện cấp cứu, bác sĩ nói đứa bé có bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng nhưng hai vợ chồng vẫn quyết định nhận nuôi.

Sau nhiều lần kiểm chứng, ngay cả mẹ chồng trước của Tô Anh cũng chứng thực vết bớt trên người Tô Anh là thật, chắc chắn không thể giả mạo.

Mà trong quá trình Tô Anh trưởng thành, cũng không có khả năng trở thành đặc vụ.

Nhận được bản báo cáo kết án, Hàn Hoài Sơn ném đến trước mặt nhà họ Đoạn, buộc bọn họ chọn một trong hai, nếu không muốn để Đoạn Sở Hạ bị cảnh sát bắt đi thì nhà họ Đoạn phải đưa cô ta đi bệnh viện tâm thần.

Nhà họ Đoạn chỉ có thể để Đoạn Sở Hạ vào bệnh viện tâm thần.

Hàn Hoài Sơn nói: “Ngay từ đầu Đoạn Sở Hạ đã hỏng rồi, cô ta không phải là một đứa trẻ nữa, anh lại dùng mấy từ như tuổi trẻ, không hiểu chuyện để cầu xin cho cô ta, anh cũng không phải người chính trực.”

“Nhà họ Đoạn các người có bốn anh em, bảy tám thanh niên trẻ không thể bởi vì một cái rễ hư mà làm liên lụy những cái rễ khác.”

“Hơn nữa, bọn trẻ rất thích vợ mới của Cảnh Viễn, lão già tôi cũng vừa lòng, về sau ai bắt nạt con bé, tôi còn sống ngày nào sẽ chống lưng cho con bé ngày đó. Nếu thằng Hàn Cảnh Viễn cũng bắt nạt con bé, tôi cũng không ngại đánh nó, huống chi nhà họ Đoạn các người.”

Đoạn Hoài Cẩn bị giáo huấn thì mặt đỏ tới mang tai, đành nuốt những lời cầu xin vào lòng. Nếu không phải vợ ông ta nhất mực muốn ông ta tới cầu xin thì ông ta cũng không định đi.

……

Sau khi Đoạn Hoài Cẩn về đến nhà, Văn Tâm Trúc hỏi ông lão nguôi giận chưa, có đồng ý để nhà họ Đoạn đón Đoạn Sở Hạ về hay không?

Bà ta cũng nghe Tiểu Trác ở bệnh viện gọi điện thoại tới, nói vợ mới của Hàn Cảnh Viễn đến, còn mang theo Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh trở về.

Hôm nay tâm tình của Hàn Hoài Sơn rất tốt, bà ta muốn để chồng qua cầu xin thêm lần nữa.

“Buổi sáng em đến thăm Hạ Hạ, tinh thần con bé không tốt lắm, nếu không đón về, có lẽ con bé bị tâm thần thật đấy.”

“Hơn nữa Tiểu Trác vừa gọi điện tới, nói rằng con bé gọi điện cho Hàn Cảnh Viễn, muốn cậu ta khuyên ông lão tha cho Hạ Hạ, nhưng vừa nói ra đã bị Hàn Cảnh Viễn quát im lặng, nói cậu ta sẽ không bỏ qua chuyện lần này.”

Văn Tâm Trúc lau khóe mắt đang đỏ lên, oán trách Hàn Cảnh Viễn bạc tình bạc nghĩa.

“Dù sao cũng là hiệp nghị kết hôn, cậu ta cũng làm con rể nhà ta sáu năm, có cần phải tuyệt tình như vậy không?”

Đoạn Hoài Cẩn nghĩ thầm, hỏng rồi, Hạ Hạ đi bệnh viện làm loạn khiến ông nội Hàn phải vào phòng cấp cứu hai lần, nhà họ Hàn cũng không nói cho Hàn Cảnh Viễn ở xa biết.

Đây là ông lão đã để cho nhà họ Đoạn bọn họ chút mặt mũi rồi.

Chỉ là đưa vào bệnh viện tâm thần, chờ ông lão nguôi giận có lẽ còn có cơ hội đưa con gái về.

Nhưng Hàn Cảnh Viễn lại không giống vậy, anh không có cảm tình với Hạ Hạ.

Tô Anh lại là người mà chính anh chọn, nếu không thể bảo vệ vợ mình thì không gọi là đàn ông?

Việc này mà để Hàn Cảnh Viễn biết, Hạ Hạ càng khó rời khỏi bệnh viện tâm thần.

Ông ta cũng không biết Hàn Cảnh Viễn sẽ dùng cách gì để nhà họ Đoạn nhớ kỹ lần này.

Vợ ông ta có bệnh tim bẩm sinh, Đoạn Hoài Cẩn không muốn k.ích th.ích bà nên cũng không nói:

“Ông ấy tuổi đã cao, tâm địa không xấu, muốn nhà chúng ta nhớ kỹ việc lần này. Cứ để việc này qua đi, mọi người càng làm loạn đến Hàn Cảnh Viễn, cậu ta sẽ không cho chúng ta mặt mũi nữa đâu. Lúc đó, nhà họ Đoạn chúng ta sẽ lỗ nặng.”

“Chúng ta nhìn thằng bé lớn lên từ nhỏ, lại còn làm con rể nhà ta 6 năm, cậu ta không thể tuyệt tình như vậy?”

Đoạn Hoài Cẩn lắc đầu, hỏi lại vợ: “Năm ấy dì của anh nhằm vào em, lúc đoa anh làm thế nào, em quên rồi sao?”

Văn Tâm Trúc không nói.

Lúc còn trẻ, dì của Đoạn Hoài Cẩn muốn gả con gái của bạn cho ông ta nhưng ông ta không muốn. Lúc đo, dì trực tiếp làm nhiều chuyện k.ích th.ích khiến bệnh tim của Văn Tâm Trúc tái phát.

Đoạn Hoài Cẩn tố cáo dì, đoạn tuyệt quan hệ với dì khiến bà ta phải ngồi tù nửa năm, đến bây giờ hai nhà cũng không qua lại nữa.

Đoạn Hoài Cẩn nói, đàn ông nếu không thể bảo vệ vợ mình, không xứng làm đàn ông. Khi đó bà ta vô cùng cảm động, bất chấp sự phản đối mà gả cho ông ta, người xác thật sẽ bảo vệ bà ta nửa đời người.

Hiện tại Hạ Hạ động vào vợ mà Hàn Cảnh Viễn chọn, chỉ sợ anh sẽ không hạ thủ lưu tình nữa.

Văn Tâm Trúc hối hận rồi.

……

Tô Anh mang theo bốn đứa trẻ, đi theo chú Nghĩa bảo vệ về nhà, phòng bếp của nhà họ Hàn lớn, bốn đứa trẻ ở bên trong phân công phối hợp rửa rau xắt rau, vo gạo nấu cơm.

Bảo mẫu vui vẻ khi gặp bọn trẻ. Một tháng gần đây, Hàn Kinh Thần đều sẽ xuống bếp nấu cơm.

“Dì giúp các con.” Bảo mẫu sợ Hàn Hâm Tinh xắt rau sẽ làm đứt tay.

“Dì Trân, chúng con ở đảo Nam đã cùng nhau nấu ăn rất nhiều lần. Dì giúp sẽ ảnh hưởng chúng con phối hợp. Dì nghỉ ngơi đi, đến trưa nếm thử tay nghề của chúng con là được.”

Hàn Kinh Thần nhanh nhẹn cho gừng và tỏi mà Cố Tri Nam đã cắt xong vào chảo dầu phi cho thơm, quay đầu nhìn Hàn Hâm Tinh đang cắt ớt, ghét bỏ nói to.

“Hàn Hâm Tinh, em cắt to quá, em đi vo gạo đi, em không hợp với chuyện nấu ăn đâu.”

Hàn Hâm Tinh tức giận không quan tâm mà tiếp tục xắt rau: “Không được, hôm nay em phải tham gia, nếu không lúc ông nội ăn cơm chỉ khen một mình anh thôi.”

Cố Tri Nam và Cố Xán Xán vừa làm việc vừa phải khuyên can.

Cố Tri Nam khuyên: “Ớt lớn nhỏ không ảnh hưởng mùi vị, Hàn Kinh Thần, cá này hấp hay làm cá viên?”

Nếu hấp cá sợ lúc đưa đến bệnh viện thì nguội mất. Nhưng làm cá viên sẽ rất lâu, Hàn Kinh Thần sợ ông nội bị đói nên nhờ Tô Anh băm cá.

Tô Anh giúp cậu xử lý hết bảy tám cân cá trích.

Phó Ngọc Trân ở bên ngoài xem mà mắt nóng lên, mới một tháng mà Hàn Kinh Thần và Tinh Tinh đã thay đổi nhiều như vậy. Lúc trước mỗi lần hai anh em về nhà đều sẽ cãi nhau, nếu không thì oán giận chú hai không trở về, chán ghét dì hai, ông nội vì vậy mà ngày nào cũng ở trong bệnh viện.

Lúc ấy, trong nhà không bao giờ có một giây phút nghỉ ngơi yên tĩnh như thế này.

Bây giờ, hai đứa nhỏ cũng cãi nhau, vì cãi nhau trong lúc nấu ăn, ồn ào nhưng lại khiến dì vui mừng.

Phó Ngọc Trân lặng lẽ hỏi Hàn Tùy Nghĩa: “Vợ của Cảnh Viễn đúng là giỏi quá. Mắt nhìn của thằng bé không tồi. À, ông lão muốn tôi sắp xếp cho Tiểu Tô ở phòng của Cảnh Viễn, anh xem có được không?”

Hàn Tùy Nghĩa nhớ lại cuộc hôn nhân trước của Hàn Cảnh Viễn, có rất nhiều vấn đề.

Ví dụ như Đoạn Sở Hạ chưa bao giờ ngủ lại ở nhà họ Hàn, cũng chưa từng vào phòng của Hàn Cảnh Viễn, sau lại mới biết là bọn họ thống nhất trong hiệp nghị hôn nhân, không được can thiệp quá nhiều về chuyện riêng tư của đối phương.

Sau khi Hàn Cảnh Viễn ly hôn rồi tái hôn cũng chỉ được nửa tháng, ông lão đã sắp xếp như vậy, chắc chắn là sợ cuộc hôn nhân này lại là hiệp nghị nên muốn thăm dò thử.

Hàn Tùy Nghĩa nói: “Tôi nghe Kinh Thần nói, chú hai và dì hai cậu ở đảo Nam cũng ngủ chung một phòng, ông lão chắc muốn kêu cô quan sát một chút, lúc vợ của Cảnh Viễn ăn cơm cũng không có biểu hiện gì đáng nói, có khả năng mang thai hay không?”

Phó Ngọc Trân tức giận: “Giờ họ mới được cưới được một tháng, nếu có biểu hiện nôn nghén cũng phải hai đến ba tháng, đàn ông các anh cái gì cũng không hiểu, ông lão quá nóng vội.”

Phó Ngọc Trân không nói gì, ông lão không vội không được bởi bác sĩ điều trị cũng uyển chuyển nhắc nhở người nhà, ông lão sợ là không qua được cuối năm.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.