(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi tối khi Hàn Cảnh Viễn về nhà, anh thấy một nhà lớn nhỏ đều vây quanh ở nhà chính đang vùi đầu xem một xấp ảnh, hỏi: “Ảnh hôm đó chụp rửa rồi à?”
Hôm qua anh hỏi thì họ nói vẫn chưa xong.
“Vâng, chiều nay Kiều Lan Lan mang về giúp chúng ta.”
Cô đưa ảnh cho Hàn Cảnh Viễn xem, đắc ý khoe: “Nhìn đi, người nhà mình ai cũng đẹp hết. Bây giờ anh viết một bức thư, mai em chuẩn bị một ít đặc sản trên đảo, sau đó gửi cùng ảnh chụp nhà mình cho ông nội. Nếu ông ấy có thể nhìn thấy ảnh nhà mình chụp chung chắc canh sẽ rất vui.”
Mười mấy bức ảnh này phần lớn đều là ảnh của bọn nhỏ, chỉ có một tấm ảnh anh và Tô Anh chụp chung.
Khi chụp ảnh, Tô Anh ôm cánh tay của anh. Hai người đứng rất gần nhau, Hàn Cảnh Viễn còn nhớ lúc ấy, tim anh đã nhảy loạn trong lồng ng.ực như thế nào.
Sau sự cố lần đó, anh không thể nhớ được mặt của bất kỳ người phụ nữ nào mặc dù mới gặp mặt. Nhưng với Tô Anh lại khác.
Ngay từ lần đầu tiên anh gặp cô trên xe buýt, giúp cô thanh toán ba tệ vé xe, anh đã nhớ kỹ khuôn mặt xinh đẹp thích cười ấy.
Mỗi khi nhắm mắt anh đều có thể tưởng tượng trong đầu hình bóng của cô. Anh không ngờ cô là người ngoại lệ đối với một người bị chứng mù mặt phụ nữ như anh.
Có lẽ chứng mù mặt của anh đã được chữa khỏi.
Sau khi ngủ chung giường chung gối với Tô An, anh cũng không mơ phải ác mộng kia nữa.
Giá như cứ thế này mãi thì tốt.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Cảnh Viễn nói anh phải ra ngoài làm nhiệm vụ, có lẽ nửa tháng sau mới về. Chính anh cũng không biết phải đi đâu và làm nhiệm vụ gì nên Tô Anh cũng không hỏi kỹ.
……
Lần này Hàn Cảnh Viễn đi nửa tháng, Tô Anh sẽ dạy Cố Tri Nam và Hàn Kinh Thần nấu cơm.
Ở phương diện này, Hàn Kinh Thần có thiên phú hơn Cố Tri Nam nhiều.
Cậu nhóc cuối cùng cũng tìm được điểm nổi bật của mình: “Cố Tri Nam, cậu đọc sách giỏi hơn tôi, nhưng tôi học nấu cơm nhanh hơn cậu.”
Cố Tri Nam nói: “Ừ, anh giỏi lắm. Chị dâu nói bữa trưa sẽ nấu thịt gà trống, bảo hai chúng ta làm thịt gà trống. Nào, tôi chuẩn bị dao với mấy thứ, anh giết gà đi.”
Hàn Kinh Thần nhìn con gà trống hung ác trong lồng sắt thì nuốt nước bọt rồi cường điệu nói: “Tôi sẽ không giết gà.”
Tô Anh ở một bên nghe hai đứa nói chuyện thì buồn cười: “Vậy trưa nay con đừng ăn nữa, tự nấu món khác ăn đi.”
Hàn Kinh Thần: ……
Chuyện này không làm khó được cậu. Cậu và Cố Tri Nam bắt con gà trống trong lồng gà đem tới nhà ăn bộ đội nhờ Thầy Bàng giết hộ.
Hơn nửa tháng nữa là mấy đứa nhỏ đều khai giảng, Tô Anh cũng muốn tìm một công việc. Cô sang tìm Kiều Lan Lan ở nhà bên cạnh: “Nếu người nhà của quân nhân muốn tìm việc thì có thể tìm ở đâu?”
Kiều Lan Lan nói: “Việc của người trong khu này đều là dì tôi sắp xếp. Tôi nói cái này nhưng cô đừng giận nhé. Dì tôi không thích cô vì cô quá xinh đẹp, xinh đẹp đến mức người khác ghen tị. Có lẽ dì ấy sẽ không sắp xếp công việc cho cô đâu.”
Tô Anh hỏi: “Nếu nói như thế, chẳng lẽ hồi trẻ dì cô không được xinh đẹp nên bây giờ giận chó đánh mèo?”
Kiều Lan Lan gật đầu, nói: “Chuyện này có liên quan đến chú của tôi. Đừng nhìn tuổi của chú ấy bây giờ, hồi trẻ chú ấy cũng không kém Hàn Cảnh Viễn bây giờ đâu.”
Tô Anh đồng ý: “Cũng đúng. Bây giờ chú của cô cũng rất hấp dẫn.”
Kiều Lan Lan nói: “Từ trước đến nay chú tôi không bao giờ cảm thấy giữa vợ chồng có cái gì xứng hay không xứng cả. Nhưng dì tôi hay suy nghĩ vớ vẩn. Dì tôi cũng xinh đẹp, còn đảm đang. Lúc chú tôi đi bộ đội, những năm đó, đều là dì ở quê chăm sóc bố mẹ và anh chị em chồng. Cả nhà chồng và nhà mẹ đẻ đều khen dì ấy, đến chú tôi cũng vậy.”
“Khi dì tôi mang thai rồi đến lúc gần sinh, trong bệnh viện có cô ý tá cảm thấy dì tôi tầm thường, không xứng với chú tôi nên muốn giết dì ấy, một xác hai mạng và thay thế vào vị trí đó. Từ đấy dì luôn nghĩ về nó, tưởng tượng bị cô y tá kia giết một xác hai mạng, sau đó thay thế, tuy đã bị phát hiện, nhưng dì tôi bị chứng khó sinh, còn sinh đôi nên suýt nữa thì một xác ba mạng.”
Tô Anh ngạc nhiên nói: “Song thai? Nhưng không phải bây giờ dì cô chỉ có một đứa con thôi hay sao?”
Kiều Lan Lan buồn bã nói: “Cô y tá kia bị phạt đi cải tạo 5 năm rồi. Sau khi dì tôi đẻ thì một trong hai đứa đã biến mất. Dì tôi luôn nghĩ là do cô y tá kia trộm nhưng đối phương không nhận, không bao lâu cô ta sinh bệnh mà chết. Mọi người tìm kiếm đứa nhỏ kia nhiều năm nhưng không tìm được nên cả đời này, dì tôi đều hận những người phụ nữ đẹp mê hồn như cô ý ta ngày đó.”
Trong mắt Kiều Cửu Hương, Tô Anh chính là một thảm họa biến quyến rũ.
Tô Anh hừ một tiếng: “Cái này tôi có thể đồng cảm, nhưng nếu dì cô còn tiếp tục nhằm vào tôi, tôi nhất định sẽ đánh trả.”
Kiều Lan Lan nói: “Dì ấy vừa đáng thương, đôi khi lại đáng giận, chuyện công tác, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô. Tôi sẽ đi tìm chủ nhiệm khu, chính là chủ nhiệm Tha, người tổ chức lên núi hái vải lần trước. Lúc ấy cô cứu đứa nhỏ nên chắc canh chị ấy sẽ giúp cô sắp xếp một công việc. Chuyện của khu lớn hơn phố, dì tôi không thể can thiệp.”
Tô Anh cảm ơn: “Lỡ dì cô biết là cô giúp tôi, chắc canh cô sẽ bị mắng.”
Kiều Lan Lan không quan tâm: “Mắng thì cứ mắng, dù sao tôi cũng không mất miếng thịt nào.”
……
Ngày hôm sau, Kiều Lan Lan đi tìm chủ nhiệm Tha, nói Tô Anh muốn tìm một công việc, không cần việc chính thức mà việc làm tạm thời cũng được.
Chồng của Tha Huệ Quyên là phó sở trưởng của căn cứ, Cố Thành Phong là người mà chồng chị ấy cố gắng lắm mới mời về được nên ngay từ đầu, Tha Huệ Quyên đã nghe nói về Tô Anh.
Sau khi chồng tan làm, chị ấy nói với chồng vài câu rằng vợ cũ của Cố Thành Phong nhờ người trong khu tới tìm, nói cô ấy muốn tìm một công việc.
Tiêu Thiên Cần mới vừa đặt cặp sách xuống, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không đúng, một tháng Tiểu Cố chu cấp năm mươi tệ phí nuôi nấng, tiền trợ cấp của Hàn Cảnh Viễn cũng không thấp, nuôi bốn đứa nhỏ như vậy cũng dư dả. Tại sao Tiểu Tô vẫn muốn đi làm?”
Ngay từ đầu Tha Huệ Quyên cho rằng sau khi Tô Anh tái hôn thì trong gia đình có mâu thuẫn, nhưng Kiều Lan Lan chắc canh nói mối quan hệ vợ chồng của Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn rất tốt, Hàn Cảnh Viễn cũng đưa cho vợ toàn bộ tiền trợ cấp.
Tha Huệ Quyên nói: “Em cảm thấy chuyện này không liên quan đến vấn đề tiền nong. Tiểu Tô đơn giản chỉ muốn có một công việc, sau này rảnh rỗi có thể làm, không cần phải phụ thuộc vào chồng cũ, anh thấy em nói đúng không?”
Tiêu Thiên Cần nghĩ thầm, trong lòng Cố Thành Phong chỉ có vợ trước, còn đang chờ đồng chí Tô và mấy đứa nhỏ, sau khi Tô Anh không thể quay lại với anh ta.
“Đúng rồi, vậy em nói xem, chúng ta có nên nói với Tiểu Cố một tiếng không?”
Tha Huệ Quyên nói: “Anh có thể nói, nhưng em đã nghĩ được công việc cho Tiểu Tô rồi. Trước đây cô ấy có mấy năm cắt rau trong bếp của khách sạn, đúng lúc tiệm cơm quốc doanh dán thông báo tuyển người giúp việc bếp núc, chúng ta để Tiểu Tô đi thử xem sao.”
Tiêu Thiên Cần cảm thấy công việc cắt rau quá mệt mỏi, hỏi: “Anh nghe Tiểu Cố nói, trước kia Tô Anh theo ông ngoại và bố cô ấy học y, sau đó tại sao lại vào bếp làm việc cầm dao nhỉ?”
Tha Huệ Quyên cũng không rõ lắm: “Kiều Lan Lan nói, bố của Tô Anh đã chết, ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp của Tiểu Tô. Cô tức giận đã bỏ nghề y.”
Có lẽ ngay cả Cố Thành Phong cũng không biết rõ sự tình, mà Tô Anh lại mất trí nhớ.
Tha Huệ Quyên nói: “Chuyện này rốt cuộc như thế nào, chỉ có thể chờ Tô Anh khôi phục ký ức mới biết được.”
Tiêu Thiên Cần thở dài: “Vậy em cứ sắp xếp vậy đi.”
Ngày hôm sau, Kiều Lan Lan dẫn Tô Anh đi tìm Tha Huệ Quyên, hỏi thăm chuyện công việc.
Chủ nhiệm Tha nhiệt tình tiếp đón, nói tiệm cơm quốc doanh cần người giúp việc bếp núc, chỉ có thể làm tạm thời, tiền lương một tháng là ba mươi tệ, hỏi Tô Anh có muốn làm hay không.
Tô Anh đồng ý, nói với Tha Huệ Quyên sẽ chờ Hàn Cảnh Viễn về để thảo luận với anh một chút rồi mới trả lời.
……
Nhưng ngày Hàn Cảnh Viễn gọi điện nói sẽ về thì trong nhà xảy ra chút chuyện.
Đoạn Sở Hạ sau khi tới đảo Nam nhưng không gặp được Hàn Cảnh Viễn thì định tìm Hàn Kinh Thần. Cô ta nhờ người gửi lời nhắn muốn lừa Hàn Kinh Thần ra bên ngoài viện.
Tô Anh sau khi nghe được tin tức thì lập tức chạy tới phục vụ xã, chứng kiến cảnh Đoạn Sở Hạ đang lừa gạt Hàn Kinh Thần, muốn cậu bé dẫn em gái cùng cô ta quay về Bắc kinh.
Tô Anh tiến lên đẩy Đoạn Sở Hạ ra, trực tiếp cho cô ta một cái tát khiến cô ta lảo đảo, lùi về sau vài bước.
Đoạn Sở Hạ sững sờ, không tin bản thân sẽ bị vợ hiện tại của Hàn Cảnh Viễn tát.
Đoạn Sở Hạ tức giận, ôm mặt hét lên: “Tô Anh, cô có biết anh trai tôi là ai không? Hàn Cảnh Viễn các người chuẩn bị chết đi!”
Tô Anh nghĩ thầm, anh trai cô ta là ai chứ.
“Anh trai cô có đến thì tôi vẫn sẽ đánh cô.”
Tô Anh nói: “Cô tìm Hàn Cảnh Viễn, tôi không tức giận vì anh ấy là người trưởng thành, có khả năng phán đoán. Nhưng trẻ con thì không như thế. Nếu là người lớn mà đi lừa trẻ con thì đáng bị đánh. Bây giờ tôi là người giám hộ duy nhất của Hàn Kinh Thần. Nếu tôi phát hiện không được sự cho phép của tôi mà cô dám tới tìm nó nữa thì lúc đấy không còn là một cái tát nữa đâu.”
Đoạn Sở Hạ tức phát run, thấy mọi người vây xem thì thầm bàn tán thì cắn răng chạy đi.
Tô Anh nhìn quanh tìm Hàn Kinh Thần. Tên nhóc này chắc thấy cô tát cô ta nên bị dọa sợ, đã lẻn ra cửa, chuẩn bị chạy.
Tô Anh quát lớn: “Hàn Kinh Thần, con đứng lại.”
Lần đầu tiên Hàn Kinh Thần thấy Tô Anh đánh người, còn là dì hai trước của cậu, nhất định cô cũng dám đánh cậu.
Cậu vô cùng sợ hãi, xoay người bỏ chạy, nhanh như chớp đã biến mất.
Cô chạy đuổi theo đến một cây dâu tằm lớn, Hàn Kinh Thần đã leo lên cây trốn như một con khỉ.
Tô Anh xoa eo đứng ở dưới gốc cây ngửa đầu lên nói: “Hàn Kinh Thần, con xuống đây!”
Sau khi leo lên cây, Hàn Kinh Thần không hề sợ hãi mà còn vô cùng đắc ý nói: “Dì có bản lĩnh thì leo lên đi. Khi đó con sẽ nghe lời dì.”
Cây dâu tằm này cao hai mét, thân cây trơn bóng, mấy đứa nhỏ trong viện đều không trèo được, chỉ có mình cậu.
Dì hai là chắc chắn sẽ không thể leo lên.
Tô Anh cười lạnh một tiếng, nếu không trị được cậu thì cô không xứng đáng được gọi là người thuần thú.
Cô nhét vạt áo vào cạp quần, búi tóc ra sau đầu, chỉ vào Hàn Kinh Thần ở trên ngọn cây đã khiêu khích, nói: “Con chờ đấy. Dì lên rồi thì con ngoan ngoãn chịu đòn đi.”
Hàn Kinh Thần nhìn Tô Anh leo lên cây còn nhanh nhẹn hơn cậu thì không thể cười nổi.
……
Sau khi Hàn Cảnh Viễn hoàn thành nhiệm vụ, vốn dĩ buổi tối mới về đến nhà.
Nhiệm vụ vừa kết thúc, anh một lòng đều muốn về nhà, không thể đợi được mà về ngay giờ ăn trưa.
Vừa về đến cổng viện, Kiều Lan Lan đã lo lắng chạy tới, kêu anh chạy về thật nhanh.
Hàn Cảnh Viễn vội hỏi lại: “Nhà tôi xảy ra chuyện gì sao?”
Kiều Lan Lan hơi xấu hổ. Chính cô ta nó dì mình đừng liên quan gì đến vợ cũ của Hàn Cảnh Viễn nhưng hôm nay, dì cô ta lại giúp Đoạn Sở Hạ nhắn cho Hàn Kinh Thần.
Mặc dù khó mở lời nhưng Kiều Lan Lan lại không thể không nói: “Vợ cũ của anh lại tìm dì tôi nói muốn gặp Kinh Thần, sau đó không biết vì sao Tô Anh đánh Kinh Thần, hai người trên cây giằng co, tôi khuyên thế nào cũng không xuống.”
Nghiêm trọng đến mức phải leo lên cây sao?
Tim Hàn Cảnh Viễn đập loạn, nếu họ ngã thì không còn là chuyện vui đùa nữa.
Hàn Cảnh Viễn siết chặt nắm tay, chạy nhanh hơn. Kiều Lan Lan chỉ có thể cố gắng chạy theo sau.
Kiều Cửu Hương vẫn tức giận đứng dưới tán cây, người lớn trẻ nhỏ khuyên thế nào cũng không chịu xuống, cô ta thấy Hàn Cảnh Viễn như nhìn thấy cứu tinh, bảo Hàn Cảnh Viễn gọi hai người xuống.
“Cậu nhanh lên, gọi hai người họ xuống, tôi khuyên rồi nhưng chuyện này thật sự không liên quan đến tôi.”
Hàn Cảnh Viễn ngẩng đầu nhìn, Tô Anh vẫn bình tĩnh và thoải mái, cách Hàn Kinh Thần hơn một mét trong khi Hàn Kinh Thần gần như đã leo lên ngọn cây, vô cùng nguy hiểm.
Anh vừa lo lắng vừa bực mình, hỏi Kiều Cửu Hương: “Chủ nhiệm Kiều, chị có thù oán gì với nhà tôi sao?”
Kiều Cửu Hương ngạc nhiên: “Hàn Cảnh Viễn, cậu nói câu này là có ý gì? Vợ cũ của cậu nói có chuyện quan trọng cần gặp Hàn Kinh Thần, tôi giúp cô ta truyền lời thì là sai sao?”
Hàn Cảnh Viễn không chút do dự nói: “Đúng là sai mà. Trong viện có nhiều trẻ con như vậy, vốn không nên để người không liên quan vào. Chị biết rõ tâm tư Đoạn Sở Hạ kín đáo như thế nào mà còn giúp cô ta gặp anh em Kinh Thần. Nếu hai đứa vì chuyện này mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chẳng những chị mà ngay cả chính ủy Quý cũng bị liên lụy. Chị làm việc gì thì phải nghĩ đến chồng và con cái nhà mình chứ. sau này đừng xen vào chuyện của người khác nữa.”
Kiều Cửu Hương khó chịu nói: “Doanh trưởng Hàn có ý gì?”
“Tôi có ý gì chủ nhiệm Kiều nghe không hiểu sao?”
Hàn Cảnh Viễn nói: “Chuyện này tôi sẽ nói với chính ủy Quý, nếu chị không làm tốt chủ nhiệm xã thì để người khác làm tốt hơn làm đi.”
Kiều Cửu Hương còn muốn cãi lại vài câu nhưng bị Kiều Lan Lan lôi đi.
Hàn Cảnh Viễn nhìn hai người trên cây còn đánh nhau, gân xanh trên trán nổi lên.
Anh lớn tiếng nói: “Hai người tự xuống hay để anh trèo lên xách xuống?”
……
Tô Anh quá quen với bầu không khí nguy hiểm.
Hàn Cảnh Viễn tức giận rồi.
Tô Anh ngẩng đầu, tức giận nói với cậu bé phía trên: “Chú hai con đã trở lại, Hàn Kinh Thần, con chết chắc rồi.”
“Dì cũng không yên đâu.”
Hàn Kinh Thần cũng biết lần này chú hai thật sự đã tức giận rồi.
Chú hai không hẳn là tức giận mà gây ra áp lực vô cùng đáng sợ.
Cậu bé và Tô Anh liếc nhau, không hẹn mà cùng quyết định, đều chọn tự leo xuống.
Tô Anh ở trên cây che chở Hàn Kinh Thần, để cậu xuống trước.
Khi chỉ còn cách mặt đất hai mét, cậu bé nhảy xuống để Hàn Cảnh Viễn đỡ.
Hàn Kinh Thần lo lắng nói: “Chú hai, chúng ta phối hợp ăn ý như vậy, chú còn bắt được con.”
Mặc Hàn Cảnh Viễn không đổi sắc nói: “Về nhà nói sau.”
……
Về tới nhà, Cố Xán Xán chạy ra, thấy không khí giữa ba người vừa về nghiêm trọng thì run rẩy chào một tiếng: “Bố, bố đã về.”
Hàn Cảnh Viễn dịu lại, xoa đầu cô bé: “Con ra ngoài chơi với cậu một lát nhé.”
Hàn Hâm Tinh hỏi: “Vậy con thì sao.”
Hàn Cảnh Viễn: “Con muốn thế nào?”
Hàn Hâm Tinh như hiểu ra, nói: “Con biết rồi, chú hai muốn dạy dỗ anh nên không muốn chúng con xem. Con sẽ đi cùng họ.”
Cố Tri Nam vội dẫn hai đứa nhỏ đi, nhưng cứ đi một bước lại quay lại.
Hàn Cảnh Viễn đóng cửa viện lại rồi ngồi xuống trong gian nhà chính, nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, trong lòng thở dài.
“Nói đi, sao lại thế này?”
Tô Anh nói: “Anh hỏi Hàn Kinh Thần, thằng bé bị lừa chứ không phải em.”
Hàn Cảnh Viễn không biết nói gì, quay đầu hỏi Hàn Kinh Thần: “Nói đi, tại sao lại đi gặp dì hai cũ? Nếu con không nói, chú sẽ đưa con về Bắc Kinh để con sống cùng bà ngoại và cậu của con đấy.”
Hàn Kinh Thần không tin nói: “Chú hai, chú không biết cậu của con là ai phải không?”
“Biết, nhưng chú không dám lại mạo hiểm, không thể vì con hư mà khiến em gái con gặp nguy hiểm. Chú đã nói rồi, không cho phép con có quan hệ gì với dì hai cũ mà con lại nhanh quên như vậy. Bị bắt cóc, bị lừa còn chưa đủ sao? Làm sao chú có thể tin tưởng con nữa?”
Phòng tuyến tâm lý của Hàn Kinh Thần gần như suy sụp.
Cậu bé sợ hãi nói: “Dì Đoạn nói dì ấy có thư của bố con. Con đến gặp thì dì nói bố mẹ có để lại cho con và em vài món đồ, muốn con về Bắc Kinh với dì ấy. Sau đó dì sẽ đưa đồ. Con chỉ nhờ bố mẹ con quá con.”
“Con cũng không đồng ý, nói phải về bàn bạc với chú, nhưng dì hai đột nhiên đến.”
Thì ra là như vậy, Tô Anh nói: “Tại sao lúc dì hỏi, con không nói gì?”
Hàn Kinh Thần nghẹn lại: “Dì tát dì Đoạn một cái khiến mặt dì ấy sưng lên, lúc ấy con rất sợ.”
“Đó là vì cô ta xứng đáng.”
Tô Anh nói: “Con nghĩ lại đi, nếu bố mẹ con để lại đồ cho hai đứa thì gửi chỗ chú hay hoặc ông nội con chứ, không có chuyện gửi chỗ dì hai cũ. Con đã mười hai tuổi mà không hiểu rõ chuyện này sao?”
Hàn Kinh Thần:……
Hàn Cảnh Viễn bất lực trước chỉ số thông minh của Hàn Kinh Thần: “Người khác nói gì cũng tin. Hồi bé bố con cũng không ngốc như vậy.”
Hàn Kinh Thần phản bác: “Nhưng dì ấy thật sự có đưa cho con một bức thư, nếu không con cũng không nói nhiều với dì ấy như vậy.”
Tô Anh nhìn Hàn Cảnh Viễn, đúng lúc người đàn ông này cũng nhìn cô, trong mắt hai người đều là sự nghi hoặc.
Tô Anh nói: “Thư này chắc chắn là giả, Hàn Cảnh Viễn, anh gọi điện về nhà họ Đoạn, kêu người nhà quản lý cô ta thật tốt, nếu không lần sau rơi vào tay em thì không chỉ là một cái tát nữa đâu.”
Hàn Cảnh Viễn nói: “Được, anh sẽ liên lạc với nhà họ Đoạn.”
Anh hỏi Hàn Kinh Thần: “Thư đâu?”
Hàn Kinh Thần vì để chứng minh mình không nói dối nên lấy thư mà cậu giấu ở trong túi ra. Cậu bé còn chưa kịp xem.
Hàn Cảnh Viễn mở rồi đọc lướt qua, sau đó đặt lên bàn, tức giận nói:
“Bức thư này là giả. Cô ta có thể mạo danh chữ viết của người khác. Anh sẽ giữ lại bức thư này, em không cần đọc đâu.”
Tô Anh rùng mình, người đàn ông bình thường dịu dàng và tốt bụng đột nhiên nổi giận vô cùng đáng sợ. Có lẽ nội dung của bức thư kia đã chạm vào điểm mấu chốt của Hàn Cảnh Viễn.
Hàn Kinh Thần bị dọa đến mức bật khóc. Cậu bé cắn môi, cố gắng không để mình khóc thành tiếng.
“Tại sao dì nghĩ đây là thư giả?”
Cậu bé khịt mũi: “Con tưởng là của bố, con muốn đọc. Nếu là giả con cũng muốn đọc.”
……
Tô Anh đột nhiên không tức giận nữa, Hàn Kinh Thần chỉ nghĩ là của bố mẹ, biết rõ là giả mà cậu vẫn muốn nhìn. Cô đứng dậy đi qua chỗ cậu bé.
Hàn Kinh Thần bị dọa sợ lùi về phía sau: “Trước mặt chú hai mà dì dám đánh con sao?”
Tô Anh ôm cậu bé, nói: “Thế này nhé, dì và chú hai sẽ làm bố mẹ của con trong một ngày, được không?”
Hàn Kinh Thần mím môi, cố chấp nói: “Con không cần, bố chính là bố, chú hai chính là chú hai, sao có thể giống nhau được.”
Nhưng cậu bé cũng không lại giãy giụa nữa, cái ôm của mẹ cũng ấm áp như của dì hai. Thảo nào Tinh Tinh thích được dì hai ôm như vậy.
Tô Anh vò mái tóc như ổ gà của cậu bé: “Được rồi. Nhưng sau này con không được ngốc như vậy. Không cần lén chúng ta đi gặp cô ta nữa, được không?”
Cái ôm ấy đã làm cậu bé mềm lòng.
Hàn Kinh Thần gật đầu nói: “Con biết rồi, sau này con sẽ không đi gặp dì ấy nữa. Dì có thể tha thứ cho con không?”
Tô Anh nói: “Dì có thể, nhưng chú hai thì con tự hỏi đi.”
Hàn Kinh Thần nghĩ mình nghe lầm, không bị đánh đã là quá tốt, dì hai lại còn tha thứ cho cậu.
Cậu bé quay sang nhận sai với Hàn Cảnh Viễn: “Chú hai, con không nên đi gặp dì Đoạn. Con không đọc thư nữa, chú đừng tức giận, được không?”
Hàn Cảnh Viễn thở dài, gõ vào đầu cậu bé: “Đừng bảo giờ thử lòng dì hai của con. Nếu chọc giận thì dì ấy sẽ bỏ đi, đến lúc đó, chú chỉ có thể đưa con về nhà bà ngoại và cậu thôi.”
Hàn Kinh Thần nuốt nước bọt, không tin nói: “Chú có thể tái hôn mà.”
Tô Anh vẫn ở bên cạnh, Hàn Cảnh Viễn không nhìn Tô Anh mà kiên định nói: “Cho dù thế nào, chú hai cũng sẽ không bao giờ cưới người khác.”
……
Tô Anh nghĩ thầm, không đến mức thế chứ. nhưng cô cũng có nguyên tắc, sẽ không vì chuyện nhỏ này mà bỏ đi.
Nhưng Hàn Cảnh Viễn đang dạy dỗ trẻ con, cô không thể ở trước mặt nó phản bác lại nên đành cam chịu lời người đàn ông ấy nói.
Quả nhiên Hàn Kinh Thần bị dọa sợ, lập tức nhận tội.
“Không còn chuyện gì nữa thì con đi nấu cơm. Trưa nay dì hai muốn ăn gì?”
“Gì cũng được, con xem còn gì thì làm đi.”
Dạy dỗ thằng bé xong, Tô Anh muốn bàn chuyện công việc với Hàn Cảnh Viễn: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Tim Hàn Cảnh Viễn đập mạnh hơn, lần này thằng bé quá nghịch ngợm, làm hại Tô Anh phải trèo lên cây bắt nó.
Chẳng lẽ cô định nói sau này không quan tâm hay dạy dỗ Hàn Kinh Thần nữa?
Hàn Cảnh Viễn nói: “Em dạy dỗ bọn nhóc tốt hơn anh. Chuyện trèo cây hôm nay chúng ta không nói nữa. Anh thấy em cũng không làm gì sai, nhưng lần sau phải chú ý an toàn.”
Tô Anh:……
“Thật ra em…”
Bây giờ Hàn Cảnh Viễn không muốn bàn tiếp về chuyện của Hàn Kinh Thần nữa. Anh nói: “Anh về trước doanh trại tìm chính ủy Quý báo cáo công tác đã, lúc nào anh về chúng ta bàn tiếp.”
……
Sau khi báo cáo công tác với chính ủy Quý, Hàn Cảnh Viễn nói chuyện Đoạn Sở Hạ nhờ Kiều Cửu Hương để gặp bọn nhỏ ở phục vụ xã.
Quý Bình Lương tức đến mức đau bụng, quyết định sẽ bảo vợ mình từ bỏ chức chủ nhiệm phục vụ xã.
Anh ta nói: “Tôi nghe Lan Lan nói Tiểu Tô đang tìm việc. Lan Lan và cô ấy hợp tính nhau, nên chủ động tìm chủ nhiệm Tha hỏi. Chị ấy sắp xếp công việc cho vợ cậu, làm giúp việc bếp núc trong tiệm cơm quốc doanh cách căn cứ không xa lắm. Chỉ làm tạm thời nên một tháng được ba mươi tệ. Tiểu Tô nói muốn bàn bạc với cậu trước rồi mới quyết định.”
Quý Bình Lương ý tứ nói: “Nơi đó rất gần căn cứ, rất nhiều nhân viên làm việc ở căn cứ sẽ đến đó ăn cơm.”
Hàn Cảnh Viễn ngạc nhiên, có lẽ khi nãy Tô Anh muốn bàn với anh chuyệ đi làm.
Tiệm cơm quốc doanh gần căn cứ...
Hàn Cảnh Viễn đi từ nhà Quý Bình Lương ra nhưng không về nhà, mà đi đến tiệm cơm quốc doanh tìm đầu bếp Bàng.
Anh đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nghe nói chỗ này đang cần giúp việc bếp núc phải không?”
Đây là kiến nghị của phục vụ xã, vì muốn người nhà có thể làm việc nên lão Bàng cũng muốn tuyển một người.
Bàng Tại Minh nói: “Chủ nhiệm Kiều đề cử dì nhỏ của vợ phó doanh trưởng, Từ Phân Nguyệt.”
Hàn Cảnh Viễn nói: “Chị ta đâu phải là người nhà, Tô Tòng Nham không trả tiền bảo mẫu cho chị ta à?”
Bàng Tại Minh cũng đau đầu: “Thật ra tôi cũng không muốn nhận Từ Phân Nguyệt. Miệng của cô ta quá nát, hơn nữa giống cậu nói đấy, cô ta đâu phải người nhà. Đến việc chính thức cho người nhà còn chưa lo xong, giờ cho cô ta vào làm chẳng khác nào tạo mâu thuận giữa người trong nhà.”
Hàn Cảnh Viễn đồng ý nói: “Vợ tôi trước kia từng làm trong bếp của khách sạn Hữu Nghị mấy năm, nếu ông cầu xin, tôi sẽ cố về hỏi ý kiến cô ấy, xem cô ấy có muốn tới đây làm hay không.”
Bàng Tại Minh không khỏi bật cười, ông ấy đã nghe Từ Phân Nguyệt lắm mồm nói, Tô Anh không nhờ chủ nhiệm Kiều mà tự tìm một công việc tạm thời.
“Cậu nói thật đi, vợ cậu tự đi tìm việc, chẳng lẽ trong nhà có tranh chấp gì à?”
Hàn Cảnh Viễn ngượng ngùng nói: “Không phải, công làm cách căn cứ quá xa, đi làm hay đi về phải mất nửa giờ, hơn nữa nếu mưa to gió lớn, đi đường như vậy nguy hiểm.”
Bàng Tại Minh tức giận trừng mắt với anh: Đúng là người không có tiền đồ. Cậu sợ chồng trước của con bé tới cướp về đúng không?
Nhưng dù sao Hàn Cảnh Viễn xây dựng gia đình cũng không dễ dàng, chồng trước của Tô Anh thực sự là một đối thủ cạnh tranh tiềm tàng.
Ông ấy cười nói: “Được, vậy tôi cầu xin cậu khi nào về hỏi vợ mình có muốn tới nhà ăn giúp việc bếp núc không. Phục vụ xã đưa ra mức lương là ba mươi hai tệ.”
Hàn Cảnh Viễn nói: “Được, tôi về sẽ hỏi ý kiến cô ấy.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");