(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ban đêm có tiếng động nhỏ khiến Tô Anh tỉnh lại, là Hàn Cảnh Viễn về.
Đêm nay lại cúp điện, cô bật đèn pin ra mở cửa cho Hàn Cảnh Viễn, nửa đêm mới trở về, xem ra nhớ việc ngủ.
Nhưng cô rất buồn ngủ, không có tâm trạng để ý đến anh.
Nhưng nghe nói đàn ông rất cố chấp đối với chuyện này, nếu Hàn Cảnh Viễn kiên nhẫn nói đi nói lại, cô từ chối có thể làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
Chờ một chút, người đàn ông này bị đồn là lãnh đạm, nói không chừng lo lắng của cô là dư thừa.
Tô Anh cũng rất rối rắm.
Hàn Cảnh Viễn khóa trái cửa lại, nói: "Em buồn ngủ đến mắt cũng không mở ra được, kệ anh, mau đi ngủ đi. "
Thật sự không cần chờ anh sao?
Trong đêm tối giọng của người đàn ông hơi khàn: "Anh tắm rửa xong sẽ đi ngủ, không cần chờ anh. "
Tô Anh nghĩ thầm anh còn rất chu đáo, vậy được rồi, nếu như anh không lãnh đạm, sau này có nhu cầu, cô nhất đinh sẽ phối hợp với anh.
Hàn Cảnh Viễn xoa gò má đang nóng lên, may mà Tô Anh không nhìn ra.
Lúc Hàn Cảnh Viễn lên giường, thật ra Tô Anh cũng biết, người đàn ông nhẹ nhẹ nhàng, cẩn thận nằm bên cạnh cô, đây là lần đầu tiên hai người ngủ chung giường chung gối. Đêm này, Hàn Cảnh Viễn cũng không làm phiền cô.
Tô Anh có hơi tiếc nuối, nhưng xin anh đừng mắc bệnh lãnh đạm, thời gian của hiệp nghị nuôi con còn rất dài, cô không thể ăn chay suốt được.
Cô nghe thấy hơi thở của Hàn Cảnh Viễn vẫn rối loạn.
Buổi sáng, lúc Hàn Cảnh Viễn lặng lẽ thức dậy, Tô Anh cũng tỉnh.
"Anh dậy sớm vậy? "Tô Anh dụi mắt hỏi.
Hàn Cảnh Viễn chống tay chuẩn bị xoay người, tư thế này vừa vặn có thể thấy rõ xương quai xanh trắng nõn trên cổ áo ngủ của Tô Anh. Huyết khí của anh đột ngột dâng lên, vội vàng quay đầu đi.
"Ừ, quen rồi, anh ra ngoài chạy bộ, tiện đường sẽ mua bữa sáng về. "
"Đừng mua bữa sáng, em tự làm, em muốn ăn bánh trứng gà và cháo khoai lang."
Trứng gà và bột mì đều rất quý giá, nếu mọi người ăn mỗi bánh trứng gà thì sẽ tốn rất nhiều, chắc chắn sẽ không đủ.
Sau khi anh cưới cô vợ nhỏ này có lẽ không đủ sống qua ngày.
Nhưng vấn đề không lớn, cùng lắm thì tiết kiệm tiền, tiền trợ cấp ăn cơm của anh vẫn dùng đủ.
"Vậy được, hôm nay anh đặt cách cho bản thân không chạy bộ, giúp em làm điểm tâm nhé."
"Cũng được." Tô Anh rất thích có người hỗ trợ.
Lúc nhào bột, Tô Anh nhớ lại chuyện vợ cũ của Hàn Cảnh Viễn tới tìm cô ngày hôm qua. Cô nghĩ, vẫn nên nói rõ ràng với người đàn ông này thì tốt hơn.
Nếu không lỡ giữa hai người xảy ra hiểu lầm, cái được không bù đắp đủ cho cái mất.
Cô nói: "Hôm qua lúc em mua thức ăn ở Cung Ứng Xã, thấy vợ cũ của anh, hình như cô ấy cố ý chờ em ở công ty cung cấp."
Người trong khu nhà đều qua bên kia mua thức ăn, một ngày không đợi được ngày hôm sau cũng sẽ đợi được.
"Cô ấy nói gì với em? "Hàn Cảnh Viễn khẩn trương.
Tối hôm qua anh đã muốn hỏi, nhưng thấy Tô Anh quá mệt, hơn nữa cô cũng không nhắc tới, anh chỉ nghĩ hôm nay nghỉ phép có cả một ngày, khi nào tìm được cơ hội sẽ nói với cô.
Nhưng anh không ngờ Tô Anh chủ động nói với anh.
"Nói mấy chuyện vô nghĩa."
"Em vẫn nên nói với anh."
Tô Anh kể lại cuộc nói chuyện ngày hôm qua với Hàn Cảnh Viễn.
Cô khách quan phân tích nói: "Có lẽ cô ta hối hận, muốn tới xem vợ mới cưới của anh rồi so sánh với cô ta thế nào. Mà lúc nhìn thấy em, sắc mặt cô ta trở nên rất khó coi."
Tô Anh muốn cười: "Cô ta bị em nói mấy câu đến sắp khóc rồi, em đoán kế tiếp cô ta còn muốn tìm anh."
Hàn Cảnh Viễn nghĩ thầm, cô ta đã đến tìm rồi, nhưng anh sẽ không đi gặp.
Tô Anh thản nhiên thẳng thắn làm cho trong lòng anh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại có chút mất mát, vì sao mất mát anh còn chưa biết rõ ràng.
Anh nói: "Cô ta đi tìm chủ nhiệm Kiều, muốn gặp anh, anh từ chối."
Tô Anh suy nghĩ một chút, cô bảo Cố Thành Phong cuối tuần tới đón con, Hàn Cảnh Viễn cũng không phản đối.
Nếu cô không cho đàn ông đi gặp vợ cũ, có vẻ keo kiệt.
Tô Anh cảm thấy thái độ vẫn phải làm, hào phóng nói: "Anh muốn gặp thì gặp, em không có ý kiến."
"Không gặp."
Hàn Cảnh Viễn rầu rĩ, rốt cục biết mất mát trong lòng từ đâu mà đến.
Chính ủy Quý còn nói anh phải ngủ trên băng ghế lạnh vài ngày, giường này cũng ngủ, nói cũng đã nói, điều này không giống với suy đoán của Quý chính ủy.
Cô vợ nhỏ rộng rãi thản nhiên như thế, nếu là nhà người khác anh còn cảm thấy rất rộng lượng, rơi xuống trên đầu mình, trong lòng sao lại chua xót chứ.
Hàn Cảnh Viễn ở dưới bếp lò nhóm lửa, buồn bực hỏi: "Vậy em ghen sao?"
Tô Anh buột miệng thốt ra: "Tại sao em phải ghen, dung mạo vợ cũ của anh không đẹp bằng em, tính tình không tốt bằng em, dáng người cũng không đẹp bằng, nếu anh mà ngựa quen đường cũ thì chứng tỏ anh mù."
Hàn Cảnh Viễn bị lời nói của Tô Anh khiếp sợ, sửng sốt vài giây, lập tức cúi đầu buồn cười, chua xót trong lòng bị quét sạch.
Bữa sáng là bánh trứng gà, trong bánh bỏ thêm chút hành hoa, kết hợp với cháo khoai lang, ăn rất ngon.
Tô Anh nướng sáu cái, mỗi người một cái, hai cô bé ăn sẽ đủ no, hai cậu bé Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam mới lớn, ăn một cái bánh trứng gà thơm mềm chắc chưa nếm ra mùi vị đã ăn xong.
Hàn Kinh Thần bưng cháo khoai lang: "Dì hai, con ăn không đủ no, dì nướng thêm mấy cái nữa được không?"
Tô Anh cho cậu xem giỏ trúc đựng trứng gà: "Ngày hôm qua mua hai mươi quả, tối hôm qua ăn năm quá, sáng nay ăn sáu quả, chỉ còn lại có chín quá. Bánh trứng gà ăn ít mới ngon. Con muốn no thì trưa ăn cơm sao được?"
Hàn Kinh Thần nghĩ cũng đúng, trước kia ở thành phố ăn trứng gà cũng không ăn xa xỉ như vậy.
"Nhưng con chưa ăn no mà."
Tô Anh chỉ nửa túi khoai lang ngày hôm qua mang về, nói ăn sống hay nướng chín đều rất ngon.
Cô bảo cậu nhóc rửa mấy củ khoai lang mà ăn, nếu không thì đến căn tin mua mấy cái bánh bao.
Hàn Kinh Thần ăn nhiều khoai lang rồi, không cảm thấy khoai lang ngon ở chỗ nào nên cầm tiền muốn đến căn tin mua bánh bao trắng.
Cậu hỏi những người khác: "Mấy đứa có ăn không?"
Cố Tri Nam nói muốn ăn thêm hai cái, Hàn Cảnh Viễn hỏi Tô Anh và hai cô con gái có ăn không. Buổi sáng ăn một cái bánh trứng gà, với thể trạng của anh sao có thể no được.
Tô Anh lắc đầu: "Em còn phải giữ bụng, buổi trưa ăn đồ ăn ngon."
Tinh Tinh và Xán Xán vốn đã ăn no, vừa nghe buổi trưa có đồ ăn ngon thì liên tục lắc đầu nói không ăn.
Hàn Cảnh Viễn bảo Hàn Kinh Thần mua sáu cái bánh bao trắng về.
Hàn Kinh Thần chạy một mạch đến căn tin, lúc này người xếp hàng mua đồ ăn sáng rất nhiều, thầy Bàng cười hỏi: "Sao, lại giận dỗi với dì hai của con à?"
Hàn Kinh Thần cất sáu cái bánh bao, lắc đầu nói: "Không phải, buổi sáng ăn bánh trứng gà chưa ăn no, mua thêm mấy cái bánh bao về."
"Thứ đó làm sao ăn thay cơm được?"
"Dì hai của con cũng nói như vậy, nhưng bánh trứng gà thật sự rất ngon."
Hàn Kinh Thần ôm bánh bao về nhà, cá nướng của Tô Anh cũng nướng xong.
Mùi thơm kia, người còn chưa vào sân đã thèm không chịu nổi.
Hàn Kinh Thần: “... Sáng sớm đã nướng cá, dì có nghĩ đến cảm nhận của hàng xóm không?"
"Dì chỉ nghĩ đến cái bụng của mình, tại sao lại phải nghĩ đến hàng xóm?"
Tô Anh xé một miếng cho Tinh Tinh và Xán Xán, con cá này là cô mua ngày hôm qua, ướp muối cả một đêm, bây giờ nướng ăn rất vừa miệng.
"Ăn ngon quá đi! "Tinh Tinh và Xán Xán liên tục khen.
Nhưng cá nướng này hơi mặn, ăn với cháo là vừa. Lúc này mấy bé gái không đói bụng nữa nên cũng không ăn nhiều.
Hàn Kinh Thần nuốt nước miếng một cái, cậu cũng muốn nếm thử, nhưng không muốn chủ động nói với Tô Anh.
Tô Anh vươn tay về phía cậu nhóc: "Cho dì cái bánh bao."
"Đổi cá với con?"
Tô Anh buồn cười, cắt bánh bao ra rồi xé mấy miếng thịt cá nướng, gắp vào trong bánh bao rồi trả lại cho cậu: "Con nếm thử, sẽ rất ngon."
Hàn Kinh Thần vội vàng cắn một miếng, thịt cá vốn rất ngon được kẹp trong bánh bao nên trung hòa vị mặn, bánh bao này còn ngon hơn bánh bao thịt.
Cậu cắn vài miếng đã ăn hết một cái bánh bao.
Tô Anh lấy thịt cá ra, kẹp vào năm cái bánh bao còn lại, đưa hai cái cho Hàn Cảnh Viễn, hai cái cho Cố Tri Nam, một cái cho Hàn Kinh Thần.
Hàn Cảnh Viễn cắn một miếng, quả thật rất ngon. Bánh bao ngon như vậy, ăn nhiều hơn hai cái cũng được.
Anh lúc này mới hiểu được, Tô Anh vừa rồi đốt than nướng cá, vì muốn bọn họ ăn cùng bánh bao.
Thật ra không cần phiền toái như vậy, có bánh bao ăn đã tốt lắm rồi.
Tô Anh nói: "Dì biết sáng nay dì lo lắng không chu toàn, để cả nhà đói bụng, đây là bồi thường, ngày mai các con đến căn tin mua đồ ăn sáng đi."
Hàn Kinh Thần ăn bánh bao kẹp cá nướng c xuống bụng, cảm thấy mình còn có thể ăn thêm hai cái nữa, nhưng dì Hai chắc chắn sẽ không làm nữa.
Cậu lẩm bẩm: "Vậy con tình nguyện mỗi ngày ăn để dì đều áy náy với chúng con."
Tô Anh: "Con nghĩ hay lắm, đúng rồi, hôm nay đến lượt con rửa bát, đúng không?"
Tối hôm qua cô dùng cách bốc thăm, sắp xếp thứ tự làm việc nhà.
Hàn Kinh Thần muốn chơi xấu, nhưng cậu không dám.
Nếu hôm nay cậu không rửa bát, buổi trưa dì hai có thể cho cậu đến căn tin mua đồ ăn.
"Nhưng con nói trước, trước kia con chưa rửa bát, nếu làm vỡ dì đừng trách con."
"Không trách con." Tô Anh nói: "Nhưng dì sẽ trừ tiền tiêu vặt của con."
Hàn Kinh Thần:......
Dì Hai này nói được làm được, thế nhưng, cậu hỏi: "Con có cơ hội lấy được tiền tiêu vặt sao?"
Tô Anh nói: "Đương nhiên, có phạt thì có thưởng, dì hào phóng như vậy, mấy đứa đều có cơ hội lấy tiền tiêu vặt."
Hàn Kinh Thần nghĩ lại chuyện ở Cung Ứng Xã, cậu không nghĩ Cố Tri Nam được mười lăm tệ tiền tiêu vặt, ngay cả Tinh Tinh và Xán Xán, mỗi đứa cũng được năm đồng.
Trước mắt chỉ có cậu nghèo nhất, cậu lo dì Hai là một người nói lời giữ lời, chưa bao giờ mềm lòng. Vì vậy, cậu không dám chơi xấu, nhanh nhẹn đi rửa bát.
Hàn Cảnh Viễn đứng ở cửa phòng bếp, tận mắt nhìn Hàn Kinh Thần rửa bát đũa sạch sẽ, nghe lời của Tô Anh xếp tất cả chúng vào trong tủ chén.
Anh khiếp sợ nửa ngày, nghĩ mãi không ra nói: "Trước kia, ở thành phố anh chưa từng nghĩ để cậu nhóc học làm việc nhà. Có lần nó không cẩn thận đập rơi mấy chục cái chén, bị đánh mấy trận cũng không chừa nên không bắt nó làm việc nhà nữa."
Tô Anh không dám tin nhìn Hàn Cảnh Viễn: "Chuyện mấy năm trước?
Hàn Cảnh Viễn nói: "Năm kia và năm ngoái đều đã thử và thất bại."
Tô Anh phân tích: "Thằng nhóc này rất khôn khéo, nhìn người ta ăn, em là người mới tới, ngay từ đầu định ra quy củ, nó sẽ tuân thủ. Tối qua nó còn không muốn làm việc nhà, sau khi ăn tôm nướng dứa thì đã thỏa hiệp. Anh xem đi, dưới tay em, nó không bật nổi đâu."
Hàn Cảnh Viễn cảm thấy chuyện như vậy rất tốt.
Hôm nay anh có một ngày nghỉ, đề nghị: "Lâu lâu mới được nghỉ phép, mọi người chưa ra biển, lúc thủy triều xuống có thể nhặt được nhiều đồ tốt, anh dẫn em và bọn nhỏ đi biển nhé."
Mấy đứa nhỏ đều muốn đi đuổi biển nên dùng ánh mắt chờ mong nhìn Tô Anh.
Tô Anh cũng muốn đi nên nói: "Vậy được, chúng ta ra biển thôi."
Mấy người đang muốn ra cửa thì nhân viên phục vụ và chủ nhiệm khu tới, thông báo cho mọi người, vải trên núi chín rồi. Bởi vì đỉnh núi này thuộc phạm vi quản lý của bộ đội. Tổ chức trong khu, xã phục vụ yêu cầu mỗi nhà một người lên núi hỗ trợ hái vải, lúc xuống núi một nhà được chia năm cân.
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Tô Anh đương nhiên phải đi, cô không đi biển cùng mọi người nữa mà bảo Hàn Cảnh dẫn bốn đứa nhỏ đi.
"Anh nhớ mang theo tiền, buổi trưa mua đồ ăn về, nếu không đợi được em về thì mọi người tự nấu cơm ăn đi."
Hàn Cảnh Viễn sợ Tô Anh ở trên núi gặp chuyện không may.
Anh nhắc nhở: "Em vừa tới nơi này còn chưa quen, trong núi có lợn rừng đấy. Chúng không giống lợn nhà đâu. Con nào cũng hung giữ. Mấy cái người trưởng thành cũng không thuần phục không được. Vì vậy em nhất định phải đi theo đại đội, không nên đi linh tinh."
Tô Anh nghĩ thầm, có lợn rừng càng tốt, đến lúc đó giết lợn rừng, rồi nói lợn rừng đâm vào cây là có thịt để ăn.
Cô đến từ dị thế nên bọn lợn rừng này cũng không thể làm gì được cô.
"Được, gặp lợn rừng em sẽ leo lên cây, lợn rừng sẽ không làm gì được em."
Hàn Cảnh Viễn không nghe lọt tai, cường điệu nói: "Trên núi còn có sói, anh không phải nói đùa, em đừng đi linh tinh."
Bầy sói thì hơi phiền, Tô Anh thầm nghĩ, chắc cô không đến mức xui xẻo như vậy. Cô nói: "Được được, em sẽ đi theo phía sau đại đội, không chạy linh tinh."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");