Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 70




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tề Ngọc Trân cảm thấy kỳ thi cuối kỳ và những chuyện nhỏ nhặt này không có bất kỳ liên quan nào, Du Niệm chỉ muốn "ném nồi", cô không có ý kiến.

...

Buổi tối, chồng trở về nhà, Tề Ngọc Trân vẫn cứ ôm anh như mọi khi, nói những lời ngọt ngào, nói lời ngọt ngào xong cô bắt đầu nhìn chồng bằng biểu cảm mà mình đã luyện tập rất lâu mới có được.

Sau khi luyện tập trước gương một thời gian dài, cô tự thấy mình đã ổn, cho nên chờ đến buổi tối lấy chồng ra làm thí nghiệm.

Tống Tầm Chu nhìn biểu cảm của cô, suy nghĩ ý đồ khi cô biểu hiện ra loại biểu cảm này, suy đoán có thể là chuyện giữa trưa bị phát hiện?

"Chẳng lẽ là chuyện giữa trưa bị phát hiện rồi? Em không phải loại người không thể giữ bí mật."

Bọn họ hẹn hò được hai năm cũng chưa bị bất kỳ ai phát hiện ra, làm sao quần áo mặc đi ra ngoài vào buổi trưa không có dấu vết khả nghi nào, cơ thể cũng đã được làm sạch, mà vẫn bị phát hiện?

"A? Có chuyện gì xảy ra sao, à, anh nói chuyện giữa trưa hả, em bị Niệm Niệm phát hiện có vấn đề, cô ấy nói trông em có vẻ đang có tâm trạng tốt, em tùy tiện tìm lý do để lừa qua thôi... Anh không nhận ra cảm xúc tức giận lạnh lùng từ biểu cảm vừa rồi của em sao?"

"Tức giận lạnh lùng? Anh không nhìn ra, chỉ nhìn ra em đang làm nũng oán trách, anh cho rằng chuyện giữa trưa đã bị phát hiện."

Bọn họ là vợ chồng, chỉ là ân ái bình thường mà thôi, nhưng nếu bị người khác phát hiện, thật sự có chút xấu hổ.

Tống Tầm Chu muộn màng nhận ra:

“Tại sao em phải tức giận lạnh lùng? Có phải anh đã làm sai chỗ nào không?"

"Không phải vì anh." Tề Ngọc Trân giải thích rõ ràng tiền căn hậu quả.

Tống Tầm Chu nghe xong gật đầu:

“Về vấn đề này, anh rất đồng ý với quan điểm của Du Niệm, em không thể biểu hiện quá nhiều sự mềm mỏng và tốt bụng, trên thế giới không có nhiều người tốt như vậy, thêm nữa, chỉ có biểu cảm của em thôi không có tác dụng, bên trong em không thay đổi, em vẫn cảm thấy thuận tay giúp đỡ một chút không thành vấn đề."

"Thật sự không có gì mà, nếu không anh có thể dạy em về biểu cảm, em nhớ rõ lúc trên xe lửa anh nhìn hơi đáng sợ, em có thể học biểu cảm của anh lúc đó."

"Quả nhiên em vẫn rất sợ hãi anh của lúc đó phải không?"

"Không có, đổi lại thành người khác để lộ ra biểu cảm đó, em cũng sẽ bị dọa sợ, nhưng đó là anh, em sẽ không bị dọa sợ, em còn cảm thấy an toàn."

"Ngọc Trân, mặc dù anh không mong muốn em gặp phải chuyện phiền phức, nhưng cũng không mong muốn em trở nên không giống em nữa, nếu những việc này khiến em cảm thấy rất buồn rầu, em đã sớm từ chối khi có thể từ chối rồi, sẽ không giúp đỡ bọn họ, trên cương vị vừa học vừa làm là không thể tránh khỏi chỉ có thể căng da đầu làm mà thôi."

Anh biết rõ con người Ngọc Trân, cô là người tốt bụng mềm mại, đồng thời cũng rất kiên định quyết đoán.

Việc không muốn làm, dù người khác khuyên như thế nào cũng sẽ không làm.

Người ghi điểm không phải là một ví dụ điển hình sao?

Công việc của người ghi điểm nhẹ nhàng hơn làm ruộng nhiều, muốn làm biếng có thể làm biếng, các xã viên cũng đều muốn Ngọc Trân làm, tỷ lệ ủng hộ của cô cao hơn Tề Gia Lệ, nhưng cô đã từ chối nhiều lần, không bao giờ chịu nhượng bộ.

Người ghi điểm là một việc, còn có một việc nữa.

Lúc trước khi hai người hẹn hò, anh chủ động theo đuổi và cô đã đồng ý.

Là cô đồng ý, cũng là cô chủ động nói muốn chia tay.

Lúc đó ăn chỉ cảm thấy Ngọc Trân thật nhẫn tâm.

Người lo được lo mất trong mối quan hệ này luôn là anh, không phải do Ngọc Trân không mang lại cảm giác an toàn cho anh, mà do tính cách của Ngọc Trân quá quyết đoán.

Khi yêu cô yêu rất nhiều, nhưng khi không yêu thật sự giống như tất cả mọi thứ trước đây chưa từng tồn tại, có thể dễ dàng bị xóa bỏ.

Ở trước mặt Ngọc Trân, anh không thể chống lại một kích.

Tề Ngọc Trân không biết trong khoảng thời gian ngắn, tâm tư của chồng đã chuyển sang khi cô chủ động đề nghị chia tay:

“Anh nói đúng, nhưng vẫn phải kiểm tra nhân phẩm, em không muốn cầm cuốc cho bạn học có nhân phẩm không tốt."

Biểu cảm nghiêm túc của cô kéo suy nghĩ của Tống Tầm Chu trở lại, trong đầu anh nhanh chóng hiện lên hình ảnh Ngọc Trân cầm cuốc:

“Em phải cầm bao nhiêu cái cuốc?"

"Cuốc và xẻng cộng lại khoảng năm sáu cái, nói là cầm cũng không đúng, bình thường em đều dùng cánh tay kẹp lấy kéo đi." Tề Ngọc Trân làm động tác mẫu cho chồng xem.

Đối với thân hình mảnh khảnh như Ngọc Trân, kéo năm sáu cái dụng cụ nông nghiệp có chút vất vả, Tống Tầm Chu hỏi cô:

“Có phải có những bạn nam chủ động muốn cầm giúp em không?"

"Đúng vậy, em đã từ chối hết, em có thể tự mình làm được. Là một người phụ nữ đã kết hôn, em không thể có liên quan đến người khác phái căn bản không quen biết, người quen thuộc cũng không thể liên quan không rõ ràng, phải có ranh giới."

Tống Tầm Chu:

“Điều này anh hoàn toàn không nghi ngờ, khi còn ở quê, em đã tránh xa đàn ông như tránh xa rắn rết."

Anh chỉ mới tiếp cận một lần, cô đã trốn anh thật nhiều lần.

Nếu không phải ánh mắt của anh tốt, có lẽ còn chẳng phát hiện cô đã xuất hiện trong tầm nhìn của mình.

"Đúng vậy, về điều này em trước sau như một, anh đi rửa mặt đi, em không luyện tập biểu cảm nữa, em muốn nằm trên giường ngủ." Nói xong, cô che miệng ngáp một cái.

"Tập luyện đến mệt mỏi, xem ra đã cố gắng rất nhiều buổi tối, cố gắng rất tốt, lần sau không được cố gắng nữa."

Tề Ngọc Trân ngây ngốc hai giây, sau đó nhận ra chồng đang trêu ghẹo mình, khuôn mặt không nhịn được phồng lên, sau khi biểu đạt cảm xúc tức giận, cô xoay người về phòng, không để ý đến anh.

Tống Tầm Chu nhìn biểu cảm nhỏ nhặt sinh động của cô, không khỏi bật cười, thật muốn ôm cô vào lòng hôn hai cái.

...

"Đừng có mặt ủ mày ê, nhìn cái vườn rau xanh mượt này xem, có phải tâm trạng tốt hơn rất nhiều không? Không hổ là trường nông nghiệp, loại cây rau ở đây còn ngon hơn của những nhà bình thường, nhà tôi không thể trồng được rau tốt như thế này." Du Niệm an ủi Tề Ngọc Trân.

Vào tháng năm, bắp và khoai lang đã được cấy, tiết thực hành không khác gì trở thành tiết tự do hoạt động của bọn sinh viên, sau khi ghi lại dữ liệu tăng trưởng của mầm bắp, mọi người được tự do hoạt động, hai người Tề Ngọc Trân và Du Niệm đi dạo đến khu đất trồng của lớp Nghề làm vườn.

Lớp Nghề làm vườn chủ yếu trồng rau, cũng có trồng cây ăn quả và hoa, nhưng cây ăn quả và hoa không được trồng ở khu vực này, hoa được dùng để trang trí "mặt tiền" của trường, đều được trồng trong khuôn viên trường, về luật lệ, ruộng thí nghiệm không nằm trong trường học.

Ngày hôm qua, Tề Ngọc Trân cuối cùng cũng được đi tham quan nhà máy chế tạo máy móc nông nghiệp cùng giáo viên và bạn cùng lớp, sau khi hỏi thăm giá máy móc nông nghiệp, tâm trạng của cô không còn tốt đẹp như trước.

Giá của máy móc nông nghiệp loại nhỏ đều từ vài trăm đến vài nghìn xu, đắt hơn cả xe đạp, máy móc nông nghiệp loại lớn thì càng không cần phải nói, vài nghìn đến vài chục nghìn xu.

Đối với cô mà nói, đó toàn là giá trên trời.

Máy móc nông nghiệp đắt hơn xe đạp, phiếu máy móc nông nghiệp còn không phải ai cũng có thể nhận được thông qua các đơn vị liên quan, điều kiện đăng ký rất nghiêm ngặt.

So với phiếu máy móc nông nghiệp, phiếu xe đạp có vẻ lấy được dễ hơn, tâm trạng rất khó trở nên tốt đẹp.

Tề Ngọc Trân nhìn vào vườn rau xanh rờn, cảm thấy tâm trạng tốt hơn:

“Cây phát triển khá tốt, trông có vẻ ngon, giáo viên nói rằng bắp mà chúng ta tự trồng sẽ tự chia cho các thành viên nhóm, tôi chưa từng trồng bắp, nhưng tôi cảm thấy khoảng cách hàng và các cây trong nhóm chúng ta sẽ cho ra sản lương cao hơn, nếu không có sự cố xảy ra trong giai đoạn làm đòng, nó chắc chắn có thể phát triển thành bắp bình thường, đến lúc đó mỗi người được chia ba bốn quả bắp hẳn không thành vấn đề."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.