Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 66




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một đám bạn học nữ đều không có ý kiến gì, không tranh giành vị trí với ba người họ. Du Niệm đã được vị trí tốt bèn nằm xuống, hỏi Tề Ngọc Trân có nhớ nhà hay không. Vợ chồng hạnh phúc mỗi ngày đều phải ở cùng, bỗng nhiên chia cách hai ngày, chắc hẳn sẽ rất nhớ nhau.

Tề Ngọc Trân cũng nằm xuống:

“Có hơi nhớ ba mẹ tôi rồi, nghỉ hè nghỉ phép đều sẽ về quê, hè này em trai tôi sẽ kết hôn, sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè trở về Hoa Đô, tôi sẽ mang kẹo mừng cho hai cậu, hy vọng đến lúc đó trời đừng nóng quá, nếu không kẹo mừng sẽ chảy mất."

"Cái gì! Em trai cậu sắp kết hôn rồi! Em trai cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Du Niệm biết tuổi của Tề Ngọc Trân, nhưng mà đến giờ cô ấy vẫn cảm giác không thực tế.

Bởi vì hai người là bạn học cùng lớp, bộ dạng của Ngọc Trân cũng không chịu áp lực của thời gian, nhìn vào không hề kém người chưa đến hai mươi tuổi như các cô ấy, làm cô ấy luôn quên mất hai người chênh lệch sáu bảy tuổi.

"Tôi từng nói với cậu tôi có hai em trai một em gái, quên nói với cậu tuổi của bọn họ. Em trai thứ hai năm nay hai mươi ba tuổi, em trai thứ ba hai mươi mốt tuổi, chỉ có em gái nhỏ tuổi hơn cậu, năm nay em ấy mười bảy tuổi, đang học lớp 11, người sắp kết hôn là em trai thứ hai của tôi." Cô rất vui lòng khi được chia sẻ chuyện gia đình với Du Niệm.

Du Niệm:

“Trời ạ, tôi suýt chút cho rằng chúng ta không phải người cùng thế hệ."

"Là người cùng thế hệ không sai mà, tuổi tôi còn chưa lớn đến mức có thể đồng lứa với ba mẹ cậu, trừ phi tôi là họ hàng của nhà cậu, tuổi không lớn nhưng cách cậu một thế hệ."

Trong phòng, các bạn học nữ trò chuyện rôm rả, không có ai để ý đến đến ba người đang trò chuyện ở góc khuất. Chủ yếu là Tề Ngọc Trân và Du Niệm nói chuyện, Phạm Cường Thắng chỉ nằm bên cạnh nghe.

Du Niệm quan sát xung quanh, xác định không có người nghe thấy các cô nói chuyện:

“Cậu có bị họ hàng của chồng cậu làm khó không? Tôi nhìn dáng vẻ của chồng cậu, cảm thấy người nhà anh ta chắc không tệ lắm, nhưng nhân phẩm của đám họ hàng thì không thể nói chính xác được."

Tề Ngọc Trân:

“Trước mắt tôi vẫn chưa gặp phải họ hàng nào gây khó dễ, ba mẹ chồng cô dượng đều rất dễ ở chung, lần trước tôi đến nhà ba mẹ chồng, bọn họ còn mua kẹo hồ lô cho tôi ăn." Cô mang kẹo hồ lô về nhà, mỗi ngày ăn một hai viên, ăn ba bốn ngày mới hết.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, tôi thực sự lo tính tình cậu quá mềm yếu sẽ bị bắt nạt." Du Niệm không khác gì mấy bà tám trong đội, đều lo lắng Ngọc Trân bị ba mẹ chồng hoặc là họ hàng ác độc gây khó khăn.

Không đợi Tề Ngọc Trân trả lời, Phạm Cường Thắng vẫn luôn không hé răng chợt lên tiếng:

“Tôi cảm thấy tính cách của Ngọc Trân là kiểu gặp chuyện không để trong lòng, cho dù có để trong lòng thì cũng chỉ một lát rồi thôi."

Cô mang lại cho người ta cảm giác không dễ nổi giận, cảm xúc quá ổn định.

"Đúng vậy, tôi sẽ không để trong lòng quá lâu, tôi thích nhìn về phía trước." Gần đây điều khiến cô khá phiền muộn chính là làm việc giúp cố vấn, nhưng nghĩ đến việc học kỳ sau có thể "thoát khỏi biển khổ", nghỉ hè còn có thể về quê ăn tiệc mừng đám cưới của em trai, tâm trạng của cô cũng tốt hơn rất nhiều. Có thể học kỳ sau sẽ rơi từ hố này sang hố khác, nhưng không sao cả, cô sẽ tự an ủi bản thân bằng những chuyện tốt đẹp khác.

"Tôi hiểu rồi, ý là Ngọc Trân thuộc kiểu tính cách khá lạc quan, tôi nghĩ rằng còn ba ngày nữa mới đến ngày nghỉ, còn Ngọc Trân thì nghĩ rằng chỉ còn ba ngày là đến ngày nghỉ, chắc chắn từ nhỏ đến lớn Ngọc Trân đã sống trong một gia đình rất hạnh phúc, ba mẹ đều rất yêu cậu."

"Đúng vậy, tôi cũng rất yêu bọn họ."

Quay lại câu hỏi ban đầu, Du Niệm hỏi lại càng chi tiết hơn:

“Cậu có nhớ chồng cậu không?"

Nhớ nhà, cô trả lời là nhà trong quê nhà, lần này hỏi rõ ràng là chồng, cô tổng không thể trả lời sang chỗ khác được.

Tề Ngọc Trân:

“Tạm thời không nhớ lắm, buổi tối có thể đột nhiên sẽ rất nhớ anh ấy, tôi cảm giác hiện tại không khác gì lên lớp thường ngày."

Buổi sáng trước khi ra ngoài còn hôn hít ôm ấp, nào có thể sẽ nhớ anh nhanh như vậy.

"Đúng là vợ chồng già, không phải tôi nói hai người lớn tuổi, mà là nói hai người đã ở bên nhau nhiều năm rồi, không có tình cảm mãnh liệt bằng nam nữ vừa mới yêu đương." Du Niệm đã suy nghĩ thông suốt vấn đề bên trong rồi.

"Không phải cậu đã từng gặp anh ấy rồi sao? Hai chúng tôi thực sự không có tình cảm mãnh liệt bằng nam nữ vừa mới yêu đương, tôi tính thời gian, từ khi quen nhau đến giờ đã gần sáu năm rồi."

Nghĩ kỹ lại, có vẻ như giữa hai người bọn họ cho tới bây giờ chưa từng có loại tình cảm mãnh liệt này.

Du Niệm thở dài, nhóm vợ chồng già thật sự quá êm đềm:

“Trước tiên không nói về chuyện tình cảm của cậu nữa, tán gẫu sang những chủ đề khác thôi, Cường Thắng, cậu thích nam hay nữ thế?"

"Suỵt, Niệm Niệm, không thể hỏi vấn đề này, đừng hỏi, cho dù cả đời Cường Thắng không kết hôn, chúng ta cũng không nên hỏi cô ấy thích đàn ông hay phụ nữ, Cường Thắng có một tương lai tươi sáng, không thể vì cô ấy thích phụ nữ mà bị xem là tác phong có vấn đề ảnh hưởng đến tiền đồ của cô ấy... Phải nói là không thể vì bất kỳ ai mà ngốc đến tự hủy hoại tương lai của mình, bất kể là nam hay nữ." Tề Ngọc Trân bị câu hỏi này làm cho sợ hãi.

Du Niệm vội vàng che miệng mình, khi che miệng còn gật đầu.

Ngược lại Phạm Cường Thắng không ngại bị hỏi những câu có thể hơi xúc phạm này:

“Tôi thích đàn ông nhé, nhất là đàn ông cường tráng, tôi không thích loại ốm tong teo chưa được hai lạng thịt."

"Tôi không có cảm giác với đàn ông cường tráng, nhưng mà rất đồng ý với một điểm, không thích ốm tong teo, tôi thích gầy mà không còm, các cậu hiểu ý của tôi chứ, kiểu mảnh khảnh nhưng không hoàn toàn mảnh khảnh, có bờ vai rộng." Nghe nói Cương Thắng thích đàn ông, Du Niệm mới thả tay ra.

"Tôi hiểu ý cậu, giống kiểu nam sinh trung học phổ thông mười bảy mười tám tuổi, cao trên mét bảy, thể hình bình thường đúng không?" Tề Ngọc Trân miêu tả đại khái.

"Đúng thế, nói như vậy hình như tớ thích nam sinh trung học phổ thông."

"Cậu mới tốt nghiệp trung học phổ thông, sẽ thích kiểu nam sinh có vóc dáng này là điều bình thường." Tề Ngọc Trân không học cấp 3, nhưng là trong nhà có hai em trai, có bọn họ ở đây, cô có thể biết dáng người của nam sinh trung học phổ thông là như thế nào.

Cường độ làm việc đồng áng của hai em trai không lớn, trên người có thể có những đường cong cơ bắp rõ ràng do lao động thời gian dài để lại, mặc quần áo vào sẽ không nhìn thấy, chỉ cảm thấy gầy yếu.

Tầm Chu nhà cô bởi vì chiều cao, dáng người hơn mét tám, cho dù gầy cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy quá yếu ớt, anh làm việc trong đội năm năm, đã rắn rỏi và cường tráng hơn so với khi mới đến đội sản xuất.

Phạm Cường Thắng:

“Cậu ấy ở độ tuổi này, thích vóc dáng nam sinh trung học phổ thông là điều không thể thay đổi được, tôi vẫn luôn không thích vóc dáng gầy gò của bọn con trai mười mấy tuổi, tôi chắc chắn sẽ luôn chung thủy với kiểu đàn ông cường tráng, cậu ấy cũng sẽ thích nam sinh trung học phổ thông từ mười tám tuổi đến tám mươi tuổi."

"Không khoa trương như vậy chứ, mỗi độ tuổi có sở thích riêng của nó, phải không Ngọc Trân?" Du Niệm cảm thấy tám mươi tuổi đã sớm mất đi những h.am m.uốn trần t.ục rồi.

"Tôi không chắc chắn, tôi đã kết hôn, chỉ thích anh nhà tôi thôi, về sau cũng sẽ cố gắng thích anh ấy ở mọi độ tuổi. Có lẽ anh ấy đủ tốt, trước khi quen anh ấy, tôi chưa từng thích ai, một khi ai đó thể hiện ra thích tôi, tôi sẽ né tránh và cảm thấy phiền phức, sự phiền phức này dần dần sẽ biến thành chán ghét. Khi quen anh nhà tôi, từ khi anh ấy không thể hiện ra thích tôi, tôi đã bắt đầu né tránh anh ấy, có lẽ lúc đó chính tôi cũng chưa nhận ra, mình có tình cảm với anh ấy rồi..."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.