Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 63




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Du Niệm giúp cô đỡ vài người dò hỏi tin tức về cô, Tề Ngọc Trân cũng đã nói với chồng.

Giữa trưa mời Du Niệm ăn một bữa, thật sự là cần thiết.

“Không cần đâu, tình hình hôm nay khá đặc biệt, em vẫn thích ăn cơm ở nhà với anh hơn, ăn xong nằm trên giường một chút, ăn ngoài mệt lắm.” Giữa trưa tan học về nhà là cô có thể nấu cơm giúp chồng, hai vợ chồng cùng nấu cũng tiết kiệm thời gian hơn.

Các bạn học ở lại ký túc xá đều vì muốn được nằm nghỉ, cô cũng muốn nằm nghỉ ở nhà, không muốn từ sáng đến tối cứ ngồi mãi.

Tống Tầm Chu:

“Đúng vậy, ăn ngoài thật sự rất mệt.”

“Ăn xong thì anh đi trước đi, em sẽ rửa và cất bát đĩa, chiều mang về nhà.”

“Bây giờ vẫn còn sớm, ăn xong rồi anh cùng em dọn dẹp, anh sẽ mang bát đĩa về nhà.” Vẫn đủ thời gian, có thể về nhà một chuyến.

“Được.”

Khi Tề Ngọc Trân quay lại giảng đường, vài cố vấn đã có mặt, Du Niệm thì ngồi ở hàng ghế khán giả.

Ghế khán giả là băng ghế dài, mỗi băng ghế có thể ngồi hai đến ba người, có năm trăm băng ghế, đủ chỗ cho hơn một ngàn người ngồi.

Tề Ngọc Trân đi tìm cố vấn của mình, xác nhận không còn việc gì cho mình nữa thì mới ngồi cạnh Du Niệm.

Du Niệm có nhiều điều muốn nói, trong giảng đường không yên tĩnh, vài giáo viên đang nói chuyện, cô ấy cũng nói:

“Cậu đúng là không nói dối chút nào!”

Sợ giáo viên chú ý mà cô ấy đã giảm bớt âm lượng.

Tề Ngọc Trân:

“Cậu nói về chồng tôi à? Tôi thật sự không nói dối cậu, bọn tôi có tướng vợ chồng đúng không?”

“Tướng vợ chồng thì không dám nói nhưng tính cách khá giống nhau, hai người ở cùng nhau thật sự có những h.am m.uốn đời thường sao? Trước đây cậu nói bận học không muốn có con, không phải là vẫn chưa… Ngủ chứ?

Từ “ngủ” này Du Niệm chỉ diễn tả bằng khẩu hình.

Bảo hai người bọn họ là bạn thân khác giới còn đáng tin hơn là vợ chồng.

Nếu họ nói chỉ là bạn bè, cô chắc chắn sẽ tin!

Tề Ngọc Trân hiểu được khẩu hình:

“Bọn tôi là vợ chồng bình thường, không cần nghi ngờ điều này, có biện pháp bảo vệ, sau khi cậu kết hôn sẽ hiểu thôi.”

“Vậy sao, hai người đừng ly hôn nhé, giấy đăng ký kết hôn đã bị tôi ném xuống biển rồi, đừng mong nhặt lại.”

Vợ chồng thật sự có cuộc sống hạnh phúc!

Hóa ra Ngọc Trân cũng được ăn rất ngon, cô ấy yên tâm rồi!

“Ly hôn cần giấy đăng ký kết hôn sao? Trước đây bọn tôi đăng ký kết hôn ở quê, lấy một tờ giấy đăng ký kết hôn, lúc đó giấy kết hôn do tôi giữ.”

“Sau đó đến Hoa Đô, anh ấy lại dẫn tôi đi đăng ký lần nữa, Hoa Đô nói giấy kết hôn ở tỉnh khác không có giá trị ở Hoa Đô, bọn tôi lại đăng ký lần nữa, lấy giấy kết hôn thứ hai.”

“Hai tờ giấy kết hôn đều bị anh ấy khóa chặt trong chiếc hộp nhỏ, tôi không có chìa khóa dự phòng, anh ấy nói muốn xem giấy kết hôn thì bảo anh ấy mở.”

“Khóa hộp đựng giấy kết hôn thì khi mua đã có sẵn hai chìa khóa.”

Anh giữ một chìa khóa là được, sao không thể cho cô một chìa chứ?

Thì ra là muốn đề phòng cô à?

Du Niệm:

“Anh ta là khóa cứng, đúng là tấm gương mẫu mực! Trước đây tưởng cậu yêu anh ta, giờ cảm thấy anh ta yêu cậu hơn, không muốn ly hôn nên mới giấu giấy kết hôn.”

“Giấu cũng vô ích thôi, bây giờ đăng ký kết hôn không đồng bộ trên toàn quốc, kết hôn ở quê rồi, đến Hoa Đô vẫn có thể tái hôn. Nếu thật sự muốn ly hôn, giấu giấy kết hôn cũng vô dụng.”

“Cậu nói gì thế, anh ta mà nghe thấy thì cẩn thận anh ta giận đấy… Thật sự là mở ra lối suy nghĩ mới hả? Vậy là cậu định tái hôn sao?”

“Không, một người là đủ rồi, không muốn hai người đâu, tôi chỉ muốn nói về lỗ hổng trong đăng ký kết hôn mà thôi.”

Nếu là hai Tống Tầm Chu giống hệt nhau thì cô có thể xem xét.

Tống Tầm Chu số một không cần thay đổi gì, Tống Tầm Chu số hai sẽ cùng cô học hành, làm vườn và ghi chép dữ liệu.

Có Tầm Chu ở bên, cô có thể thoải mái lơ đãng ở trong lớp, về nhà thì có anh giúp cô học bù.

“Thực hiện thống nhất toàn quốc thật khó, dù sao thì nam thanh niên trí thức đi về nông thôn đều không đáng tin lắm, mười người thì có đến sáu người dính vào các cô gái trong đội sản xuất, có khi đã có ba bốn đứa con, lên đại học lại nói dối rằng mình độc thân, chưa từng yêu ai, lừa các nữ sinh viên.”

Trong mắt Du Niệm, nam thanh niên trí thức đi về nông thôn là không được, có người tốt thì cô ấy cũng không trông mong là mình gặp được.

Tề Ngọc Trân gật đầu:

“Đội sản xuất của chúng tôi vẫn còn tốt, nam thanh niên trí thức trong đội chưa làm việc gì quá đáng, ở trong đội vài năm mà vẫn độc thân nhưng trong công xã thì thật sự có nam thanh niên trí thức làm những việc này, biết người biết mặt không biết lòng.”

Năm đó An Lâm dùng câu này miêu tả Tạ Quốc Thụ và đã cứu được Đường Nữu, cô cảm thấy An Lâm nói không đúng lắm.

Bây giờ ngữ cảnh này đã bình thường hơn chút rồi.

Nam thanh niên trí thức trong đội họ không hãm hại nữ xã viên, không phải vì phong cách của đội mà chủ yếu là... Nhìn thấy Tầm Chu được yêu mến nhất chủ động rơi vào vòng tay cô, hai người còn lại, một người kiêu ngạo không xem trọng các cô gái trong đội, một người quá bẩn thỉu, các cô gái trong đội không xem trọng anh ta.

Nếu cô không may trở thành người vợ bị thanh niên trí thức bỏ rơi, cô sẽ buồn một thời gian rồi thôi.

Lý do cô có thể thôi buồn là vì cô có gia đình cho cô dũng khí và lòng tự tôn.

Nếu ba mẹ ruột ghét bỏ cô, vội vã “bán” cô đi, cô không thể nào mà nghĩ thoáng được, có khi nhà người mua lại tệ như nhà Phương Cường, cô sẽ như Đường Nữu là không thể hiểu ra được mà nhảy sông tự tử.

Du Niệm:

“Phụ nữ đều đáng thương, đáng hận nhất là những thằng đàn ông vô trách nhiệm, tôi mà có vài ngụm nước bọt sẽ nhổ chết bọn họ... Cậu đừng để ý tôi nói bậy, tôi không thường nói đâu, thật sự không nhịn được mới nói thôi.”

Nói lời bậy bạ trước mặt Ngọc Trân, thật sự là tội lỗi.

“Không sao, tôi cũng nhổ cho họ một bãi nước bọt.”

“Cậu đừng nhổ, có khi họ lại thích bị cậu nhổ nước bọt.”

Trên mặt Tề Ngọc Trân hiếm khi xuất hiện biểu cảm chán ghét:

“Cậu đừng nói nữa, cậu nói câu này còn khiến tôi sợ hơn nói bậy.”

“Không nói nữa không nói nữa, chúng ta ra ngoài xem đi, đến hai giờ phải có khán giả đến, không đến thì phải đi thúc giục.”

Buổi giảng bắt đầu lúc hai giờ rưỡi, hai giờ khán giả đã phải có mặt.

Tề Ngọc Trân không có ý kiến, cùng Du Niệm đứng chờ ngoài cửa.

Học sinh của vài lớp nối đuôi nhau từ ký túc xá hoặc từ thư viện đến, thông báo nói trước là tụ tập ngoài hội trường, Tề Ngọc Trân và Du Niệm nhìn thấy người của lớp mình, chủ động hoà vào lớp, không đứng ở nơi dễ thấy như cửa hội trường.

Có lẽ vì đã gặp Tống Tầm Chu, Du Niệm càng bảo vệ Tề Ngọc Trân hơn, ai đến tán tỉnh Ngọc Trân đều bị cô ấy trừng mắt.

Không ai được phá hoại hôn nhân của Ngọc Trân!

“Biểu cảm phấn khởi thế này, là do buổi tọa đàm chiều nay được lợi nhiều lắm hả?” Tống Tầm Chu vừa về nhà đã thấy mắt vợ long lanh, trên mặt hiện rõ ý cười.

“Đúng vậy nhưng không hẳn là thế, qua buổi giảng em có cơ hội tham quan nhà máy sản xuất máy móc nông nghiệp, điều làm mình vui nhất là hôm nay nhận được thư nhà! Suýt chút nữa em đã nghĩ em gái quên mất việc em nhờ rồi, anh đi rửa mặt trước đi, chúng ta lên giường nói chuyện.”

Hôm nay là ngày tốt lành nhân đôi!

Được cơ hội tham quan nhà máy sản xuất đã khiến Tề Ngọc Trân rất vui, về nhà mở hòm thư trước cửa, mỗi ngày đều mở một lần nhưng không ngờ hòm thư lại đột nhiên có thư, nhìn địa chỉ, cô thật sự suýt nhảy cẫng lên!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.