Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 58




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Nhóm ngô có năm nhóm, tổng cộng mười người, và tiêu chuẩn chấm điểm cũng xem xét đến hình dạng cây trồng. Dù trồng tệ, giáo viên cũng sẽ cân nhắc cho điểm bình thường, dù sao thì cũng ảnh hưởng đến điểm của một nhóm người, muốn công bằng thì cả lớp đều trồng ngô mới là công bằng, cá nhân tôi vẫn rất thích môn thực hành.”

Tề Ngọc Trân không phản đối việc ở ngoài đồng, ngồi trong lớp cả ngày nghe giảng mới làm cô khó chịu, không phải giáo viên nào cũng dạy hay như thầy Tống nhà cô.

Cô nghĩ mình sẽ rất thích cảm giác đi học nhưng sự thật lại là, tưởng tượng rất đẹp mà thực tế lại có phần tàn khốc.

Du Niệm:

“Đúng vậy, cậu nói có lý, nếu điểm kém thì không phải chỉ mỗi mình tôi mà là cả nhóm đều bị ảnh hưởng, mọi người như nhau thôi.”

Suy nghĩ như vậy cũng an ủi cô ấy khá nhiều, Tề Ngọc Trân không hoàn toàn đồng tình nhưng vẫn gật gù theo.

Mỗi ngày Tống Tầm Chu đều có lớp nhưng vẫn có một ngày nghỉ trong tuần, ngày nghỉ của anh là chủ nhật, trùng với ngày nghỉ của Ngọc Trân.

Mỗi tuần Ngọc Trân được nghỉ một ngày rưỡi, một ngày là chủ nhật, nửa ngày là chiều thứ bảy, chiều thứ bảy cô không có lớp.

Ngày nghỉ thứ hai sau khai giảng, hai vợ chồng đến nhà ba mẹ.

Tất nhiên là nhà ba mẹ ruột của Tống Tầm Chu.

Ba mẹ chưa về lại Hoa Đô mà vẫn đang làm việc tại nhà máy, hai vợ chồng phải ngồi xe hơn một tiếng mới đến.

Tống Hưng Hoa và Thường Mẫn Tuệ không có ngày nghỉ cố định mà nghỉ luân phiên, hôm nay vẫn phải đi làm, chỉ có hai anh em ở nhà.

Tống Tầm Kỳ đang làm bài tập, Tống Lan Hinh thì đang ngủ lười trong phòng riêng.

Nghe thấy anh chị đã đến, Tống Lan Hinh đầu tóc rối bù đứng trước cửa phòng của mình hỏi chị dâu đến là có chuyện gì sao?

Bỏ qua anh trai, trong mắt cô ấy chỉ có mỗi chị dâu.

Tề Ngọc Trân:

“Không có chuyện gì, chỉ đến ăn một bữa cơm thôi.”

Lời của vợ vừa dứt, Tống Tầm Chu suy nghĩ vài giây rồi nói với em gái bằng giọng vô cảm:

“Chị dâu em mua được loại gạo rất thơm ở căn tin trường, mỗi người mỗi ngày chỉ mua được hai lạng, chỉ có phiếu lương thực riêng của trường mới mua được. Phiếu lương thực trường phát cho sinh viên mỗi ngày cũng chỉ mua được hai lạng, cô ấy muốn ba mẹ và các em nếm thử nên hai tuần này không ăn ở trường, mỗi ngày đều dành gạo, gom lại được hơn nửa ký, hôm nay mang về cho mọi người thử.”

Không chỉ dành cho ba mẹ và em trai em gái anh, Ngọc Trân còn muốn dành cho ba mẹ và anh chị em ruột của mình nữa.

Dành cho ba mẹ ruột thì phải dành lâu hơn, vì gửi về quê sẽ tốn tiền, chỉ dành nửa ký mà gửi về là sẽ thấy rất phí.

Tề Ngọc Trân nghe lời chồng nói cũng hơi ngại ngùng:

“Tầm Chu...”

“Anh nói cũng không sai, anh vào xem trong bếp có món gì.”

Tống Tầm Kỳ đứng lên trả lời câu hỏi của anh trai, ở nhà chỉ có hai củ cải trắng, không có món khác.

Tống Tầm Chu quyết định đi mua rau ngay, Tống Tầm Kỳ theo anh ra ngoài, dẫn anh đi mua rau.

Hai anh em ra ngoài mua rau, Tống Lan Hinh đi rửa mặt, rửa mặt xong kéo tay chị dâu nói muốn dẫn chị dâu đi gặp ba mẹ, tiện thể báo ba mẹ trưa nay không cần ăn ở căn tin mà về nhà ăn.

Khi nhà không có khách, ba mẹ sẽ ăn ở căn tin, anh chị em bọn họ cũng ăn ở căn tin, rất ít khi nấu ăn ở nhà.

Hai chị em đến nhà máy, Tề Ngọc Trân thấy mẹ chồng đang vận hành máy. Mẹ chồng thấy họ cũng dừng máy nhìn về phía Ngọc Trân, ánh mắt hỏi Ngọc Trân có chuyện gì.

Tống Lan Hinh hoàn toàn không ngạc nhiên với phản ứng của mẹ, mẹ và cô ấy đều có suy nghĩ giống nhau, đều nghĩ anh trai chị dâu không có việc gì thì sẽ không đến.

Chị dâu muốn giấu giếm không nói ra, cô ấy lại không có ý định giấu.

Lúc trước anh trai giải thích thay chị dâu, cô ấy biết anh muốn ba mẹ biết chuyện chị dâu dành gạo.

Để cô ấy nói cho ba mẹ biết vậy!

Tề Ngọc Trân vừa định nói chỉ đến ăn cơm, Tống Lan Hinh đã lên tiếng trước, thuật lại lời của anh trai. Cô ấy nói có tình cảm hơn, Thường Mẫn Tuệ nghe mà cảm động:

“Ngọc Trân à, con học ở trường, phiếu lương thực cứ tự dùng đi, con ăn no là quan trọng nhất.”

“Mẹ, con ăn no mà, phiếu lương thực của Tầm Chu đủ cho hai vợ chồng ăn rồi nên con muốn dành ít gạo, mang về cho ba mẹ nếm thử.”

“Con ngoan.” Thường Mẫn Tuệ nắm tay Tề Ngọc Trân.

Sau khi nắm tay con dâu, bà mới nhớ ra tay mình không sạch, vội vàng buông ra.

Mẹ chồng buông tay, Tề Ngọc Trân chủ động nắm lại:

“Mẹ, con và Lan Hinh về trước, trưa nhớ về nhà ăn cơm đúng giờ.”

Mẹ chồng còn phải làm việc, họ không làm chậm tiến độ công việc của bà ấy nữa.

“Được, các con về trước đi.”

Tề Ngọc Trân và Tống Lan Hinh quay về, về đến nhà, Tống Lan Hinh dẫn chị dâu vào phòng riêng nói chuyện.

Hai người lần này không nói về chuyện chèn ép anh trai nữa, mà là nói về chuyện ở trường.

Là sinh viên nội trú, Tống Lan Hinh có không ít phiền muộn.

Tề Ngọc Trân không ở nội trú, cũng không thể nói sống cùng chồng ở nhà thoải mái thế nào, chỉ kể chuyện chồng khi ở ký túc xá của thanh niên trí thức.

Chồng cô ở chung phòng với người khác, đau khổ chẳng kém gì em gái ở phòng mười người.

Nghe chị dâu kể những chuyện anh trai chưa từng nhắc tới, Tống Lan Hinh thấy dễ chịu hơn nhiều:

“May mà anh ấy nhận ra muộn, nếu anh ấy nhận ra sớm, cưới chị sớm thì cả đời này anh ấy không thể trải nghiệm nỗi khổ ở ký túc xá rồi. Trước khi về quê, anh ấy vẫn luôn ở nhà.”

“Vậy thì xem ra, chỉ có một mình chị là chưa trải qua khổ sở ở ký túc xá.”

“Chị dâu, chị đừng trải nghiệm nhé, nhà vệ sinh cũng phải xếp hàng, cực kỳ khó chịu. Học kỳ sau em không ở nội trú nữa đâu, em thà ở một mình gần đại học Hoa Đô cũng không muốn ở ký túc xá!”

Cô ấy học ở Đại học Ngọc Hoa, chỗ ở gần Đại học Hoa Đô cũng không xa lắm nhưng vẫn khỏe hơn là ở lại trường.

Cô ấy muốn bớt việc nên mới ở nội trú, không ngờ cuộc sống nội trú lại khổ cực như vậy!

Hai chị em dâu nói chuyện về cuộc sống ở ký túc xá, gần một tiếng trôi qua, cả hai đều ngửi thấy mùi cơm thơm nồng nàn.

Tống Lan Hinh cảm thấy đói:

“Không biết khi nào được ăn cơm, sáng nay em chưa ăn gì, giờ đói quá.”

“Ba mẹ về là được ăn ngay, nếu đói quá không chịu nổi, chị vào bếp lấy cho em bát cơm ăn tạm.” Biết hai anh em không hợp nhau, việc lấy cơm cứ để cô làm là được.

“Thôi chờ ba mẹ về đi, ba mẹ cũng sắp về rồi.”

Mùi cơm chín tỏa ra nhanh chóng, mùi cá kho cũng bay tới.

Tề Ngọc Trân rất thích ăn cá kho, ngửi thấy mùi cá kho mà cô cũng thấy đói.

Ba mẹ chồng về nhà lúc mười hai giờ trưa, mang theo hai cây kẹo hồ lô, cả hai cây đều đưa cho Tề Ngọc Trân, cho cô mang về ăn.

Tề Ngọc Trân chỉ nhận một cây, còn lại cho em chồng ăn.

Tống Lan Hinh rất thèm kẹo hồ lô nhưng lúc này còn thèm bữa trưa do anh trai nấu hơn!

Vì bữa trưa do anh trai nấu, tạm thời cô không ghét anh nữa, ăn xong sẽ tiếp tục ghét.

Tống Tầm Chu đã nấu hết hơn nửa ký gạo, nhà không có trẻ con, em trai nhỏ nhất cũng học lớp mười một rồi, sáu người ăn hơn nửa ký gạo là khá xa xỉ, hiếm khi đến một lần nên ăn cho thỏa thích.

Lúc ăn cơm, mọi người đều tập trung ăn, ăn xong Tống Tầm Chu vào bếp rửa bát một mình, Tề Ngọc Trân ở lại phòng khách nói chuyện với ba mẹ chồng và em gái chồng.

Em trai chồng vẫn như thường lệ, không nói gì mà chỉ ngồi bên cạnh nghe.

Tề Ngọc Trân trước mặt ba mẹ chồng cũng chỉ nói những điều tốt đẹp, khi họ hỏi về việc học của mình, cô trả lời mọi thứ đều thuận lợi, học không khó khăn, giáo viên giảng bài dễ hiểu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.