Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 47




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tề Ngọc Trân nhanh chóng đưa vé tàu và giấy giới thiệu của chồng và mình, nhân viên phục vụ xác nhận thông tin xong thì sắp xếp thay ga trải giường.

Nhân viên phục vụ thay xong hết thì rời đi. Tống Tầm Chu không ngại phiền phức, lấy ga trải giường, vỏ chăn và vỏ gối mang theo ra, bắt đầu phủ ga trải giường, bọc vỏ chăn và vỏ gối, Tề Ngọc Trân cũng ra giúp một tay.

Cặp vợ chồng trung niên lúc nãy ở giường dưới, giường giữa của Tề Ngọc Trân không bị ảnh hưởng, nhưng Tống Tầm Chu thích sạch sẽ, dù không có chuyện lúc nãy, anh vẫn sẽ dùng ga trải giường của mình phủ lên cả hai giường.

Xong xuôi, họ ngồi cạnh nhau ở giường dưới, Tống Tầm Chu đã không còn vẻ lạnh lùng ban nãy, dịu dàng nói với Tề Ngọc Trân trước khi cô kịp mở miệng:

“Sau này đi tàu có thể vẫn sẽ gặp những hành khách vô lý như vậy, em đừng cố nói lý với họ, đừng nhường chỗ mà phải tìm nhân viên phục vụ luôn.”

“Em biết rồi.” Tề Ngọc Trân đáp xong không nói thêm gì nữa.

Tống Tầm Chu cũng im lặng.

Hai vợ chồng im lặng một lúc.

Cuối cùng Tống Tầm Chu mở lời trước:

“Anh dọa em sợ rồi đúng không?”

“Không đâu, em làm sao mà bị anh dọa sợ được, em bị cặp vợ chồng lúc nãy dọa sợ, nếu không có anh, chắc giờ em đau đầu lắm rồi.” Tề Ngọc Trân nắm tay chồng để tỏ ra rằng mình thực sự sợ hãi.

Bây giờ người đi tàu đều là người có học thức nhất định, phần lớn là đi công tác, cặp vợ chồng trung niên lúc nãy nói tiếng phổ thông lưu loát không có giọng địa phương, chứng tỏ trình độ văn hóa không thấp.

Cô không ngờ người như vậy mà lại vô lý, xấu xa như vậy, còn cô nhìn mà còn thấy khó chịu hơn khi nhìn hai kẻ nanh nọc trong đội sản xuất gân cổ cãi nhau.

May mà trên tàu có người duy trì trật tự, nếu không lát nữa cặp vợ chồng trung niên kia lại chiếm chỗ người khác, sẽ không gặp người dễ tính như vợ chồng cô, để mọi chuyện êm ắng.

Tống Tầm Chu không phải người dễ tính bỏ qua, những lời anh nói lúc nãy cũng là nhắc nhở nhân viên phục vụ, có lẽ sau này có thể sẽ có người đến kiểm tra vé.

“Vậy nên em cũng phải học như anh, đừng lịch sự với những người như thế quá, em không phải nhân viên phục vụ, em là hành khách, mọi người đều là hành khách, tại sao người tuân thủ quy tắc phải nhường người không tuân thủ quy tắc?”

“Anh nói có lý.”

Họ đang nói chuyện, những hành khách trên giường trên và giường đối diện lần lượt đi đến.

May mà đều là những người bình thường không lôi thôi lếch thếch, cởi giày ra cũng không có mùi hôi.

Có hành khách khác đến, Tề Ngọc Trân nói nhỏ hơn, khẽ nói nơi này khá ấm áp.

Tống Tầm Chu:

“Là do mùa đông bật lò sưởi đấy.”

“Thế à?”

“Em có muốn nằm giường dưới không, giường dưới rộng rãi hơn chút.”

Giường cứng chia thành ba tầng, giường giữa trông có vẻ bí.

“Không cần đâu, em thấy cũng ổn, anh nằm giường giữa mới gọi là bí, chúng ta nằm một lát đã, hôm nay đi lâu, mệt lắm rồi.”

“Được.”

Tề Ngọc Trân trèo lên giường giữa, đắp chăn nhắm mắt nghỉ ngơi, vì ga trải giường, vỏ chăn, vỏ gối đều là hương thơm quen thuộc, cô không quá khó chịu, ngủ thiếp đi rất nhanh.

Lúc đến Hoa Đô đã là buổi sáng, nơi này nhiều xe khách hơn, họ không cần đi bộ một, hai tiếng nữa.

Hai vợ chồng đến nơi ở gần đại học Hoa Đô, Tống Tầm Chu thấy góc tường có chậu rửa mặt và hai miếng giẻ lau bẩn thỉu, có lẽ em trai, em gái đã đến dọn dẹp rồi.

Tề Ngọc Trân không chê bẩn, hỏi chồng nước ở đâu để cô lấy nước giặt giẻ lau.

Tống Tầm Chu chê giẻ lau quá bẩn, baor lấy một chiếc khăn của anh làm giẻ lau là được.

“Có sẵn giẻ lau, sao lại lấy khăn của anh làm giẻ lau, giặt sạch là được mà, anh bảo em lấy nước ở đâu đi.”

“Có nước máy, hai đứa đã đến dọn vệ sinh rồi, chắc là đã trả tiền nước, anh đi xem đã.” Tống Tầm Chu vào bếp mở vòi nước.

Vòi nước không có nước ngay lập tức, mà phát ra tiếng kỳ lạ, anh lùi lại hai bước rất nhanh.

Rất nhanh sau đó đã có nước chảy ra, là nước bùn vàng, chảy mấy giây mới trong.

Tề Ngọc Trân thấy vậy, quan sát mấy giây, chắc chắn nước không bắn lên người mới đi giặt giẻ lau.

Giẻ lau rất bẩn, lúc cô giặt, nước chảy ra đen ngòm, giặt mãi vẫn chưa thấy sạch.

Cô không định giặt giẻ lau trở lại màu ban đầu, chỉ cần không chảy n.ước đen thì coi như sạch rồi, mới lấy giẻ đi lau bàn ghế và giường.

Tống Tầm Chu vừa nãy không vượt qua được chướng ngại tâm lý cầm giẻ lau lên, thấy vợ giặt giẻ lau mới thấy bớt khó chịu, chủ động cầm giẻ lau lau bàn ghế.

Anh cầm một miếng, Tề Ngọc Trân giặt miếng giẻ bẩn còn lại.

Miếng còn lại không bẩn như vậy, chỉ trông bẩn, giặt không chảy ra nước đen ngòm.

Hai vợ chồng dành chút thời gian lau lại đồ đạc, đến trưa ăn bánh quy giải quyết bữa trưa.

Ăn trưa xong, hai vợ chồng đi lấy hành lý gửi ở nhà họ hàng của Tống Tầm Chu.

Chăn đệm dày mùa đông đều gửi ở nhà họ hàng hết, chủ yếu là vì gần.

Trước khi lấy hành lý, Tống Tầm Chu dẫn Tề Ngọc Trân đến đại học Hoa Đô, phòng tắm trong trường có nước nóng, anh trả tiền vào tắm nước nóng với tư cách là sinh viên tương lai của đại học Hoa Đô. Vợ không phải sinh viên đại học Hoa Đô, mà là sinh viên đại học Nông nghiệp Hoa Đô, quản lý phòng tắm cũng không làm khó cô, đưa phiếu tắm cho cô.

“Thường thì các trường đại học đều có phòng tắm, sau này em có thể tắm xong rồi về nhà, phòng tắm trường đông quá thì về nhà đun nước tắm, lát nữa anh sẽ đi mua than tổ ong.”

Tề Ngọc Trân:

“Phòng tắm trong trường có nước nóng, tiện hơn nhiều, không cần tự đun nước nữa.”

Cô rất thích cảm giác tắm nước nóng trong phòng tắm.

“Đúng vậy, nhà chúng ta không có bếp lò lớn, muốn nấu ăn, đun nước, sưởi ấm đều dựa vào lò than.”

“Lò than cũng được, ăn cơm ở nhà ăn trường, tắm ở phòng tắm trường, lò than ở nhà chỉ dùng để sưởi ấm vào mùa đông thôi.” Cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ thấp hơn khi đến Hoa Đô.

Mùa đông ở quê là rét ẩm, rét thấu xương, ở Hoa Đô là lạnh khô, khăn quàng cổ, mũ không phải là vật trang trí nữa.

Trước khi xuống tàu, chồng đã giúp cô quàng khăn, đội mũ, đeo găng tay, cho đến khi cô hoạt động khó khăn mới thôi.

May mà sáng có nắng, lạnh thì lạnh, vòi nước vẫn có nước, không bị đóng băng.

Hoa Đô đã qua mấy tháng lạnh nhất.

Chồng về Hoa Đô sau Tết là lựa chọn đúng đắn, nếu không thì người hai mươi năm không bị nẻ da như cô, có thể sẽ bị nẻ ở Hoa Đô.

Buổi chiều, hai vợ chồng mang theo kẹo và bánh quy đi lấy hành lý.

Hành lý được gửi tại nhà cô của Tống Tầm Chu, kẹo và bánh quy là để cảm ơn bà ấy đã giúp đỡ cất giữ hành lý.

Thấy dáng vẻ hiện tại của cháu trai, cô Tống có hơi ngạc nhiên, nhưng không nói gì với cháu mà lại trò chuyện vài câu với Tề Ngọc Trân.

Bà ấy giữ Tề Ngọc Trân ở lại nói chuyện, bảo con mình chuyển hành lý giúp anh họ.

Tống Tầm Chu gửi hành lý ở nhà cô là vì người cô này không thích dạy dỗ con cháu, chưa bao giờ nói gì trước mặt anh.

Một người mù chữ chỉ trỏ bạn, dạy bạn làm việc, bạn coi họ như trò cười. Nhưng một người bạn có thể không bao giờ vượt qua chỉ trỏ bạn, bạn thật sự sẽ không thể cười nổi.

Anh rất yên tâm, yên tâm rằng bà ấy sẽ không nói lung tung trước mặt Ngọc Trân.

Cô Tống không thích dạy dỗ con cháu nhưng không phải người không thích nói chuyện, tính cách bà ấy rất hòa nhã, Tề Ngọc Trân đã trò chuyện với cô Tống rất lâu.

Khi hành lý đã chuyển xong, Tống Tầm Chu muốn đưa Tề Ngọc Trân về, cô Tống vẫn giữ họ ở lại ăn cơm tối.

Tống Tầm Chu hỏi bà ấy đã nấu cơm chưa?

Cô và chú đều là giảng viên đại học Hoa Đô, sống trong nhà được phân phối của trường, ba mẹ bà ấy sống trong nhà được phân phối của viện nghiên cứu, chỉ khá gần đại học Hoa Đô.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.