Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 30




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nước giếng rất đục, có màu bùn vàng, nhìn không sạch nên trước khi đun phải để trong chậu hoặc lu một thời gian để bùn

lắng xuống đáy.

Tống Tầm Chu cầm theo một chiếc đèn dầu đi tắm, phát hiện lu nước đã đầy một nửa, nhưng nước nhìn không sạch lắm, anh đi tới ngửi thử, không có mùi hôi.

Nếu không có mùi hôi thì cũng không sao, khi còn ở quê, anh chưa từng trải qua một cơn bão lớn nào, anh ở trong đội sản xuất hai năm và lĩnh hội sức tàn phá của bão, không chỉ mang lại thiệt hại kinh tế cho địa phương mà còn ảnh hưởng lớn đến sinh hoạt cá nhân.

Trong hai năm qua, mùa hè nào cũng có bão, kỳ thực cũng không cần có bão, chỉ cần mưa vài ngày là trong nhà sẽ bị dột.

Vị trí dột trong phòng nam thanh niên lại là ngay phía trên giường của Tống Tầm Chu, nước mưa dột thẳng xuống giường khiến anh không thể ngủ được.

Phòng của nam thanh niên lớn hơn phòng của nữ thanh niên, nhưng lại không có nhiều chỗ để chuyển giường, trong đó một chiếc giường phải chịu lực, chỉ có thể là giường Tống Tầm Chu ngủ.

Đêm đó Tống Tầm Chu dọn giường, để tất cả hành lý dưới gầm giường để khỏi bị mưa ướt, anh thức suốt đêm, giữa trưa ngày hôm sau thì đi tìm đại đội trưởng.

Lúc đó anh và Tề Ngọc Trân đang quen nhau, ba của Tề Ngọc Trân không biết họ đang quen nhau, không cần biết có đang quen hay không thì ông ấy đều dẫn hai đứa con trai đến ký túc xá thanh niên để sửa chỗ bị dột.

Tống Tầm Chu biết chuyện này nếu tìm nhờ kế toán thì có thể anh sẽ phải bỏ tiền túi để sửa chữa, nhưng tìm đại đội trưởng thì không cần.

Tề Ngọc Trân nhân cơ hội túc xá nữ thanh niên cũng bị dột, đi cùng ba và em trai, gặp anh thì nói với anh vài câu.

Không phải chỉ là hỏi xem anh có sao không mà là bảo anh đến thẳng chỗ ba cô xin nghỉ nửa ngày, sau khi sửa mái nhà không bị dột nữa thì anh ngủ một giấc.

Ngày mưa cũng thì phải làm việc, trời mưa nhẹ thì tiếp tục làm việc ngoài trời, trời mưa to thì ở trong nhà, hôm đó trời mưa rất to nên mọi người đều làm việc trong nhà. Tề Ngọc Trân biết Tống Tầm Chu làm việc cả buổi sáng, có thể thấy việc việc thức suốt đêm đã ảnh hưởng đến anh, khiến anh có chút xuất thần.

Công việc trong nhà không căng thẳng như công việc ngoài trời, Tống Tầm Chu vốn không có ý định xin nghỉ phép, nhưng Tề Trân nhất quyết bảo anh xin nghỉ, anh thực sự cảm thấy tinh thần mình không vững nên xin đại đội trưởng nghỉ phép.

Sau khi đại đội trưởng ký, anh vẫn cần tìm tiểu đội trưởng và người ghi điểm Tề Gia Lệ ký tên.

An Lâm rất quen thuộc với quy trình xin nghỉ phép, không dùng lý do tương tự để xin nghỉ phép, cô ấy biết Tống Tầm Chu có thể dùng lý do này, nhưng cô ấy không thể, cô ấy đã “có lịch sử” xin phép nghỉ mấy lần, lần này chắc chắn không được duyệt.

Bình thường Tống Tầm Chu biểu hiện tốt, chỉ cần giải thích lý do nghỉ phép với đội trưởng và người ghi điểm là có thể dễ dàng lấy được chữ ký.

Tắm rửa xong, Tống Tầm Chu cũng không nhớ lại nữa, đi vào phòng bếp ăn cơm tối.

Anh không ăn quá nhiều, ăn một bát cháo đặc có rau muối thì ngừng ăn.

Tối ăn nhiều dễ bị mất ngủ.

Sau khi chồng ăn xong, Tề Ngọc Trân dặn dò hai đứa em trai còn đang ở trong bếp:

“Hai đứa đừng tắm quá muộn, nếu không muốn tắm rửa thì cứ thay đồ bẩn và lau người.”

Trên người hai em trai cũng có mùi bùn mương hôi hám, không mấy dễ chịu.

Sau khi hai em đồng ý, Tề Ngọc Trân cùng Tống Tầm Chu trở về phòng.

Trở lại phòng, Tề Ngọc Trân thay vải lót mới rồi đi vào trong.

Tống Tầm Chu ngồi trên giường:

“Đỡ hơn chút nào chưa?”

“Đỡ hơn rồi. Ban ngày Ngọc Liên đưa em một túi chườm nóng, em đặt nó lên bụng thì đỡ hơn rất nhiều. Còn anh thì sao, ngày mai còn ai cần giúp sửa chỗ bị dột không?”

Đương nhiên, khi thảm họa xảy ra, xã viên phải giúp đỡ nhau vượt qua khó khăn.

“Ngày mai không cần, phó đội trưởng nói với bọn anh có thể nghỉ ngơi một ngày, không cần chạy khắp nơi. Hôm nay không chỉ sửa chữa chỗ bị đột mà còn xuống đất đào mương. Thời tiết này thì phải đảm bảo thoát nước thông, nếu không nước sẽ ngập toàn bộ đội sản xuất”.

“Anh không bị thương chứ? Nếu đào đất đá nước bùn không cẩn thận bị thương thì phải nói cho em, ngày mai em sẽ xử lý vết thương cho anh.”

Cô thắc mắc sao chồng cô có mùi như bùn mương, bình thường giúp dân sửa mái nhà hoặc sửa hàng rào thì trên người sẽ chỉ có mùi bùn hoà lẫn với nước mưa.

“Không bị thương, chỉ là người đầy bùn.”

“Được rồi, chúng ta nhanh chóng đi ngủ, để quần áo ngày mai giặt.”

Thực sự quá mệt mỏi, quần áo bẩn thì để ngày mai giặt.

Tống Tầm Chu thực sự mệt đến mức không thể giặt đồ nên đồng ý lời của cô, sờ soạng hôn lên má cô một cái.

Hôn xong anh cũng không rời đi, đợi cô hôn mình rồi mới nằm xuống.

Hai vợ chồng ăn ý, hôn một cái trước khi đi ngủ, Ngọc Trân không cần phải sờ soạng trong bóng tối để hôn đáp lại anh, anh đợi cô hôn xong rồi lại nằm xuống là được.

Tiếng gió bên ngoài càng lúc càng lớn, nhưng hai vợ chồng lại không bị ảnh hưởng bởi tiếng gió mưa, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Khi Tống Tầm Chu thức dậy, căn phòng tối om, không thấy vợ anh đâu cả.

Anh không lên tiếng, lại nhắm mắt lại, gần hai phút sau anh mới xoay người cầm chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường.

Đồng hồ là một trong những sính lễ, hai vợ chồng sẽ không mang ra ngoài mà chỉ để trong phòng xem giờ.

Âm thanh kim đồng hồ chuyển động sẽ khiến những người khó ngủ vào ban đêm càng khó ngủ hơn.

Sự mệt mỏi do lao động khiến Tống Tầm Chu có thể ngủ trong tiếng ngáy lớn của Tiết Quốc Thụ, âm thanh nhỏ bé của kim đồng hồ không ảnh hưởng gì đến anh.

Khi nhìn thời gian trên đồng hồ, anh tưởng đồng hồ của mình hết pin.

Nhưng chiếc kim xoay trên đồng hồ cho anh biết rằng chưa hết pin.

Chín giờ năm mươi, vợ không ở bên cạnh, không phải là buổi tốt.

Chẳng lẽ là chín giờ năm mươi sáng?

Nghĩ đến khả năng này, Tống Tầm Chu nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, không để ý đến thân thể đau nhức, thay quần áo rồi đi rửa mặt.

Đồ vệ sinh cá nhân của hai vợ chồng đều ở trong phòng, trong phòng có hai bình nước, luôn có một bình chứa nước nóng, nước giếng bây giờ thật sự không sạch nên anh dùng nước nóng đánh răng rửa mặt trong sân.

Ngoài trời vẫn gió và mưa nhưng đã đỡ hơn hôm qua rất nhiều.

Tề Ngọc Trân ngồi một mình trong bếp, không thắp đèn dầu, trong bếp cũng không có ánh lửa yếu ớt chiếu vào mặt, khó có thể tìm thấy cô ngồi ở đó. Tống Tầm Chu đi đến cửa bếp, liếc mắt một cái đã thấy cô:

“Bây giờ đã là mười giờ sáng rồi phải không?”

“Cũng tầm đó, trong nồi đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho anh rồi, anh ăn sáng xong em sẽ bắt đầu làm bữa trưa.”

Cô thấy chồng mình lúc này đã rửa mặt xong.

Anh luôn dậy sớm hơn cô, khi cô thức dậy, tất cả những gì cô thấy là anh đã rửa mặt xong.

Chồng cô để ý hình tượng cá nhân, đối với cô là chuyện tốt.

Đoán chừng mấy ngày nay anh làm việc mệt mỏi, hôm nay không có việc gì làm nên ngủ dậy muộn, Tề Ngọc Trân thấy anh ngủ sâu nên cũng không quấy rầy anh, rời giường làm việc nhà trước.

Hôm nay không cần tham gia lao động, bữa sáng chỉ là canh cơm đơn giản và dưa chua xào, Tống Tầm Chu tự bưng một bát canh, trộn chút dưa chua xào rồi ngồi vào bàn ăn dùng bữa sáng.

Khi ăn anh hầu như không phát ra động tĩnh, cũng không phát ra xùm xụp khi húp canh.

Sau khi lặng lẽ ăn xong bữa sáng và súc miệng, Tống Tầm Chu rửa hết bát đũa rồi nói:

“Để anh làm bữa trưa.”

“Được rồi, giao cho anh, em sẽ giúp anh. Rau trong nhà có rất nhiều, em sẽ tìm rau gần héo, ăn những rau đã gần héo trước.”

Những ngày giông bão, phải thu hoạch lúa ngoài đồng, rau trong vườn rau nhỏ đương nhiên cũng phải nhanh chóng hái, những ngày này đúng là trong nhà không thiếu rau, khi cô đi hái rau, cô không muốn vứt rau héo, dùng cho lợn gà ăn.

Tống Tầm Chu lựa rau cùng cô, hỏi cô vì sao sáng sớm không đánh thức anh:

“Anh thấy em đã giặt hết quần áo bẩn hôm qua của anh, hiện tại cơ thể em không thoải mái, việc nhà cứ giao cho anh là được.”

Trời mưa gió nên quần áo đôi vợ chồng trẻ giặt đều treo ở phòng ngoài, khi anh rời giường đi qua phòng ngoài, anh nhanh chóng phát hiện quần áo hôm qua của mình đã được giặt sạch.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.