Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 25




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghỉ ngơi nửa ngày, Tống Tầm Chu về nhà sớm nấu cơm.

Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua anh phụ trách nấu ăn.

Những món anh muốn nấu không quá khó nhưng khi được anh nấu sẽ rất đẹp mắt.

Bữa trưa bao gồm ba mặn và một canh, dưa chuột chấm đường, cà tím xào, đậu que xào, canh cà chua trứng.

Cà tím và đậu que xào có màu sắc rất đẹp mắt, dưa chuột xếp ngay ngắn, anh dùng tiền mua đường, không keo kiệt nên rắc rất nhiều đường, sau khi đường hóa thành nước đường, dưa chuột trở nên vừa ngọt vừa mát miệng, canh cà chua trứng có màu trong, Tề Ngọc Trân đã từng nếm thử, hương vị vừa đủ, ngon.

Ngoại trừ cà tím, những loại rau khác đều được trồng trong vườn rau nhỏ ở nhà, không tốn mấy đồng mà được anh chế biến thành những món giống món đắt tiền.

Nếu ba năm không nấu cơm lần nào mà cũng làm được thành như vậy thì có nghĩa là trước kia ở nhà anh thường xuyên nấu ăn.

Thích nấu ăn?

Cô chưa từng nghe nói chồng mình xuất thân từ gia đình đầu bếp nên có lẽ anh kiên trì muốn nấu ăn là vì cảm thấy đồ mình nấu sạch sẽ.

Hai em trai cùng anh rể về nhà, tận mắt chứng kiến quá trình nấu nướng, lúc sau Tề Ngọc Trân mới về, khi cô về nhà mang theo mấy quả cà tím do Đường Nữu đưa.

Tề Ngọc Liên về trước khi ba mẹ về, nhìn cơm nước, cô ấy biết không phải do chị làm, nếu không có gì bất ngờ thì là anh rể nấu.

Cô ấy lặng lẽ hỏi chị mình, chị gái cho cô ấy câu trả lời khẳng định.

Tề Ngọc Liên: “Ba mẹ nhanh về đi. Nếu không về sớm thì đồ ăn sẽ đổi màu.”

Dù ba mẹ thường nói đợi không được thì có thể ăn trước nhưng các con vẫn cam chịu đợi ba mẹ về rồi mới ăn.

Tề Ngọc Trân: “Chỉ cần không để nguội là được. Thời tiết bây giờ nóng nên đồ ăn sẽ không dễ bị nguội.”

Tề Ngọc Liên: “Nếu mười phút nữa ba mẹ chưa về thì em sẽ ra ngoài tìm họ.”

Chưa đến mười phút, năm phút sau ba mẹ đã về.

Tề Hồng Quân và Viên Tú Thải cũng phát hiện ra rằng bữa trưa không giống thường ngày, Tề Hồng Quân không nói gì, Viên Tú Thải hỏi con rể có phải anh nấu bữa trưa không?

Tống Tầm Chu: “Mẹ, không phải mình con nấu, hôm nay con có thời gian nên cùng Ngọc Trân và các em trai làm bữa trưa.”

Tề Đào Minh thay mặt anh rể nói:

“Chúng con và chị không giúp được gì, anh rể là người rửa rau và nấu nướng.”

Anh rể tốt bụng quá, rõ ràng là tự làm nhưng vẫn nhường công cho người khác.

Tề Ngọc Trân: “Con giúp rửa cà tím. Cà tím là Đường Nữu đưa cho con, lần sau con cũng sẽ đưa một ít đồ ăn qua đó… Mọi người đều đói rồi, ăn cơm trước đi.”

Bữa trưa rất ngon miệng, thoáng cái đã ăn xong.

Sau bữa trưa, ba mẹ ra ngoài, Tống Tầm Chu muốn rửa bát, lần này Tề Ngọc Trân không cho anh làm mà bảo anh về phòng nghỉ ngơi.

“Anh phải tin tưởng em, em sẽ rửa bát sạch sẽ.”

“Không phải là anh không tin, chỉ là rửa bát thôi, anh làm được. Mấy ngày nay không phải ngày nào anh cũng rửa sao?”

Tề Ngọc Liên ngượng ngùng:

“Em và các anh trai sẽ rửa. Chị và anh rể nên đi nghỉ ngơi đi. Chúng em sẽ rửa sạch sẽ.”

Chị gái và anh rể giặt quần áo riêng nhưng không ăn riêng, ngoài việc giặt giũ, các con vẫn thay phiên nhau làm việc nhà, chỉ cần có thời gian thì anh rể sẽ chủ động rửa bát.

Cho dù anh rể có tự nguyện rửa bát, thích rửa bát thì cũng không thể để anh ngày nào cũng làm việc đó..

Cũng may họ đều có lương tâm, nếu là một nhà vô liêm sỉ, người như anh rể tôi bị tra tấn đến không còn hình người.

“Anh về phòng trước đi, lát nữa em có việc muốn thương lượng với anh.”

Tề Ngọc Trân tiễn Tống Tầm Chu đi.

Tống Tầm Chu đành phải rời đi trước, Tề Ngọc Trân ở trong bếp, không rửa bát, ngược lại nhìn chằm chằm các em đang rửa bát:

“Trước khi anh rể chuyển vào thì chị không cảm thấy gì. Sau khi anh rể chuyển đến, chị cảm thấy không thể chiều các em, vì nếu chị chiều các em thì về sau các em sẽ trở thành những người lười biếng.”

Hóa ra “cô” trông như thế này từ một góc độ khác.

Chồng cô có lẽ siêng năng hơn cô trước đây.

“Chị ơi, chị sắp xếp đi, xếp em rửa bát buổi tối. Buổi tối em không cần phải vội quay lại trường học.”

Tề Ngọc Liên không ý kiến, lát nữa cô ấy còn phải quay lại trường học, để cho các anh trai làm nốt việc.

Chị gái “thay đổi” là chuyện bình thường, cô ấy nghe lời chị, chị nói gì cũng đúng.

Hai đứa em trai cũng không có ý kiến gì, được lười biếng thì tốt, nhưng không thể lúc nào cũng lười biếng, bằng không không cần chị gái mà mẹ sẽ nói họ.

Tề Ngọc Trân: “Buổi chiều chị sẽ sắp xếp, sau bữa tối sẽ hỏi ý kiến các em.”

Nói xong, cô nhìn các em rửa bát, lau chùi nhà bếp sạch sẽ rồi mới về phòng thương lượng với chồng.

Khi cô bước vào phòng, Tống Tầm Chu đang ngồi ở bàn làm việc, lật sổ tay.

Anh có trí nhớ tốt nhưng có thói quen viết mọi thứ vào vở.

Những thói quen tốt của chồng khiến Tề Ngọc Trân, người vốn cho rằng cô có trí nhớ tốt, cảm thấy mình đã sống quá mơ hồ.

Trước khi thương lượng, cô có chuyện muốn nói với chồng.

Lúc cô đang định nói thì Tống Tầm Chu đã đóng cuốn sổ lại, nhìn cô.

Tề Ngọc Trân ngồi cạnh chồng:

“Đồ ăn anh nấu rất ngon, ba mẹ và các em của em đều cảm thấy ngon, chỉ là nhà mình không giỏi diễn đạt nên em đại diện tới khen anh.”

“Không phải em mới là người đáng được khen sao? Ngày thường cơ bản đều do em nấu cơm. Vất vả cho em rồi, đồ ăn em nấu cũng rất ngon.”

Hai vợ chồng khen ngợi nhau, Tề Ngọc Trân tiếp tục:

“Trước đây em không có cảm giác gì, nhưng hôm nay đột nhiên cảm thấy mình không thể quá nuông chiều các em. Về sau nếu chúng ta có con, em sẽ trở thành một người mẹ nghiêm khắc.

Ba mẹ luôn phải có người làm người xấu, tính ba quá tốt, chỉ có thể để mẹ làm người xấu.”

Trong mắt Tống Tầm Chu hiện lên một cảm xúc phức tạp khó phát hiện:

“Tính anh tốt quá sao? Có lẽ không cần vội chuyện con cái đâu, đợi có rồi tính.”

“Đừng nói chuyện tương lai, nói chuyện trước mắt đã. Chiều nay em định phân công thứ tự rửa bát, anh không thể rửa mãi được, em không nỡ.”

“Được rồi, có cần anh giúp không?”

“Không cần, đợi em sắp xếp xong thì anh xem có vấn đề gì không. Chúng ta sẽ thương lượng chuyện này trước, bảng phân công thì để sau.”

“Còn gì cần thương lượng nữa không? Anh tưởng em muốn bàn với anh chuyện rửa bát.”

“Không phải, còn có chuyện khác.”

Tề Ngọc Trân chưa nói ngay, Tống Tầm Chu nhìn thấy kim giây trên đồng hồ của mình quay gần hai vòng:

“Có phải anh có một thói quen nào đó mà em không thể chấp nhận, nhưng lại không thể trực tiếp nói ra sợ làm anh buồn?”

Ý thức được mình đã khiến chồng mất kiên nhẫn chờ đợi, Tề Ngọc Trân nhanh chóng phủ nhận:

“Không phải, em có chuyện phiền đến anh, khả năng sẽ khiến anh vất vả, cho nên em đang suy nghĩ có nên nói cho anh biết hay không.”

“Không biết còn chuyện gì khác có thể khiến anh vất vả. Chẳng phải em vừa cảm thấy anh mệt nên muốn xếp lại việc rửa bát sao?”

Tề Ngọc Trân không do dự nữa:

“Hy vọng anh có thể dạy em đọc sách viết chữ.”

Dừng lại hai giây, cô nói tiếp:

“Em không thông minh lắm, dạy em đọc và viết sẽ làm thầy Tống thấy bực bội… Làm việc đã mệt lắm rồi mà còn phải dạy học sinh ngốc, sẽ còn mệt hơn nữa.”

Tống Tầm Chu không lập tức đồng ý dạy cô đọc viết, mà hỏi cô trước.

“Chúng ta giao tiếp không có trở ngại gì, em biết rất nhiều thứ, hơn nữa em không đi học tiếp, tại sao lại muốn anh dạy em đọc sách viết chữ, em cảm thấy anh hiểu nhiều hơn em à?”

“Em chưa học cấp ba, chắc chắn anh hiểu nhiều hơn em, chuyện này không cần nghi ngờ, cho dù em có học cấp ba thì chưa chắc học giỏi hơn anh, có quá nhiều thứ cần học hỏi anh.

Anh không thích khoe khoang rằng mình có văn hoá, không có nghĩa là anh biết ít.

Quan trọng nhất chính là người nhà anh đều là thành phần trí thức, khi vào nhà máy cũng có thể trở thành chiến sĩ thi đua, đến đâu cũng nổi bật, sau này em cũng sẽ gặp họ, em không muốn trở nên rụt rè vì không có văn hoá.

Nhắc mới nhớ, anh đã học phương ngữ chỗ em, em cũng muốn học phương ngữ chỗ anh, em sợ học nhiều quá, tự tin gặp ba mẹ nhưng lại kẹt ở phương ngữ.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.