(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phương Cường không chịu bỏ qua nên ông ấy lạnh lùng bảo Phương Cường tự đi điều tra.
Lúc trước khi Phương Cường đánh Đường Nữu, không hề thấy Đường Nữu đến tìm Kiều Cô hay ông ấy để đòi công bằng, y giờ anh ta bị đánh mấy lần thì lại ồn ào, đúng là không ra gì!
Hơn nữa nếu tìm ra người đã đánh anh ta thì sao? Họ bị chỉ trích rồi căm hận, lần sau đánh anh ta mạnh hơn, đánh anh ta đến chết.
Thay vì bắt người đã đánh mình thì không bằng tự suy ngẫm xem tại sao mình bị đánh, có tự biết lý do không?
Phương Cường còn dám phản bác hai chuyện không giống nhau, bị người khác đánh và đánh người phụ nữ của mình khác nhau mà?
“Lần sau bị đánh thì hãy hỏi người đánh cậu xem có khác nhau không nhé, mấy lần Kiều Cô đến nhà cậu làm công tác tư tưởng, ảo cậu đừng đánh Đường Nữu nữa, tốt với Đường Nữu chút, cậu xem như gió thoảng bên tai mà, ngựa quen đường cũ, thậm chí còn bắt đầu đánh Đại Thu, có ai mà cậu không dám đánh không?
Tôi phụ trách công tác lao động, chứ không phải phụ trách ai đánh cậu. Cậu tức quá thì đến gặp ủy viên công an xã để anh ta giúp cậu tìm ra hung thủ đi.
Nếu cậu không kiểm điểm lại bản thân thì chi bằng rèn luyện sức khỏe xương cốt, tranh thủ lần sau bị đánh thì chịu đòn lâu hơn được chút.”
Tề Hồng Quân nói chuyện không hề khách sáo.
Phương Cường nghe xong không dám mặt dày nói gì nữa.
Anh ta chỉ biết ức hiếp người nhà, không dám chọc giận đại đội trưởng.
Tề Hồng Quân vốn đã tức anh ta rồi, nếu không phải để ý thân phận đại đội trưởng thì đã mắng anh ta rồi.
Đại đội trưởng không thèm quan tâm Phương Cường, Phương Cường cũng không đến gặp ủy viên công an xã, dân đen không đấu với quan chức. Trong mắt anh ta, ủy viên công an xã là quan lớn, lợi hại hơn đội trưởng, nếu uỷ viên không bắt được kẻ đánh anh ta mà phát hiện ra anh ta đánh vợ con, bị bắt đi cải tạo lao động thì tiêu đời.
Đại khái là sợ bị đánh, Phương Cường không đi làm phiền Đường Nữu, cũng không ồn ào đòi cưới Tề Ngọc Trân nữa.
Tết Nguyên đán sắp đến, năm thanh niên đến đây vào tháng mười một, tạm thời chưa có phép thăm người thân, đợi có phép thăm người thân thì họ cũng khó mà về được. Đội sẽ không cho nghỉ phép dài, họ cả đi cả về mất vài ngày nên cũng thôi suy nghĩ.
Hôm nay đội làm bánh dày, các thành viên có thể trực tiếp dùng tiền mua bánh dày, không cần phiếu thực phẩm, đến trước được mua trước, bán hết thì thôi.
Tề Ngọc Trân cùng các em từ sáng sớm đã đến xem làm bánh dày, năm sáu người đàn ông vây quanh chiếc cối đá lớn, di chuyển thành vòng tròn nhồi bánh, nhồi bánh phải dùng kỹ năng, nếu không sẽ rất mệt.
Ngửi thấy mùi thơm của gạo, không chỉ có bọn trẻ mà cả Tề Ngọc Trân cũng hơi thèm.
Cô dẫn em trai và em gái ra đây, định mua nửa cân mang về để sáu người nếm thử là được, chứ không ăn để no.
Họ chỉ mua nửa cân nhưng vẫn đứng nhìn suốt nửa buổi sáng.
Người đứng xem có thể thử làm bánh dày, các em trai em gái đều đã thử làm.
“Bánh dày bán thế nào?”
Người phía sau lên tiến hỏi, Tề Ngọc Trân nhận ra đó là ai, chính là thanh niên Tống.
Cô đã quen với mùi hương nhẹ nhàng trên cơ thể anh.
Ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người Thanh niên Tống, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao em gái lại thích ôm cô, nói cô có mùi rất thơm, nhưng bản thân cô lại không biết cảm giác dễ ngửi là thế nào.
Anh chủ động lên tiếng, cô quay lại nhìn anh rồi trả lời giá bánh dày.
Thanh niên Tống hỏi giá xong không nói mua ngay mà đứng sau lưng cô xem cảnh làm bánh dày.
Anh đế rồi nên Tề Ngọc Trân không có ý định ở lại lâu, cô mua nửa cân bánh dày, định rời đi, đi lên phía trước gọi các em, nhưng bọn nhỏ đều không muốn về, muốn ở lại xem thêm nên cô về trước.
Cô rời đi không bao lâu, Tống Tầm Chu cũng rời đi.
Ngay cả những ngày như Tết Nguyên đán, mấy thanh niên vẫn không có ý định bắt tay nấu bữa ăn giao thừa.
An Lâm chán ngấy đồ ăn nhà Nhị Nha, cô ấy từng ăn đồ ăn ở một khách sạn nhà nước trong thành phố, cảm thấy rất tiếc tiền và phiếu thực phẩm, không muốn đi lần hai.
Sau khi loại trừ cơm nhà Nhị Nha và một số khách sạn nhà nước đã không ngon mà rất có thể đã nghỉ tết, An Lâm nảy ra ý tưởng, đến gặp Viên Tú Thải trước hai ngày muốn trả tiền để ăn cơm tất niên ở nhà bà ấy.
Cô ấy biết tìm Tề Ngọc Trân cũng vô ích, cô phải hỏi ý kiến ba mẹ mới có thể đưa ra quyết định, vì vậy cô ấy trực tiếp bỏ qua Tề Ngọc Trân mà đến gặp mẹ của Tề Ngọc Trân.
Viên Tú Thải nghĩ rằng thanh niên không thể về nhà vào dịp Tết nên không đành lòng từ chối, nói rằng sẽ bàn bạc trước rồi mới cho cô ấy câu trả lời.
Cuối cùng An Lâm cũng biết Tề Ngọc Trân học cách ứng xử với mọi người ở đâu, hóa ra là cô học từ mẹ mình, nhưng dù sao cô ấy cũng không để tâm, dù sao thì kết quả thảo luận cũng là đồng ý rồi.
Viên Tú Thải cũng nhờ An Lâm hỏi một số thanh niên khác xem họ có muốn đến ăn cơm tất niên không.
Cần lưu ý là họ phải tự mang theo lương thực và tiền khi đến đây.
Mỗi thanh niên phải trả năm xu, bởi vì cơm tất niên có thịt, còn lương thực thì chỉ cần mang theo một cân gạo hoặc một cân khoai lang là được.
Tổng cộng có ba thanh niên chọn đến đây là An Lâm, Tống Tầm Chu và Tiết Quốc Thụ, Canh Tuệ không đến vì cô ấy đã hẹn với Phí Phi Phi trước đó, không phải đến nhà Phí Phi Phi mà là nhận cơm ở địa điểm đã hẹn.
Cơm tất niên ở nhà Phí Phi Phi chắc chắn sẽ phong phú hơn ngày thường, Phí Phi Phi cố ý bảo Canh Tuệ mang thêm một hai hộp để múc đồ ăn cho cô ấy.
An Lâm nói với cô ấy chuyện đến nhà đại đội trưởng ăn tối, cô ấy không đi nhưng vẫn nhờ An Lâm giải thích lý do với Viên Tú Thải.
Viên Tú Thải nghe xong tỏ vẻ đã hiểu.
Về phần Sầm Vĩ sắp xếp như thế nào thì An Lâm không quan tâm.
Bữa tối có thêm ba thanh niên, Tề Ngọc Trân cùng các em trai và em gái của cô bắt đầu chuẩn bị vào lúc hai giờ chiều, rửa rau, vo gạo, cắt thịt.
Tề Ngọc Trân phụ trách mấy món rau trộn, còn những món nóng nóng khác thì chờ mẹ cô về làm.
Khoảng hơn hai giờ chiều, gần ba giờ thì có người tới.
Hôm nay cửa không khóa, đối phương cũng không trực tiếp đi vào mà đứng ở cửa.
Tề Ngọc Liên nhìn ra ngoài:
“Chị, là thanh niên Tống, chị ra ngoài chào một chút đi.”
Thanh niên Tống rất tốt tính, chưa bao giờ thấy anh cãi nhau với ai, nhưng Tề Ngọc Liên không biết nói gì với anh.
Cảm thấy thanh niên Tống có vẻ thích nghi với cuộc sống của đội sản xuất hơn bất kỳ thanh niên nào khác, nhưng trên thực tế thì anh còn khó hòa nhập vào thế giới của đội sản xuất hơn là thanh niên Canh sống nội tâm.
Hai em trai của Tề Ngọc Trân cũng tương tự, không biết phải ứng phó thế nào với những người như thanh niên Tống.
Tề Ngọc Trân đang cắt tàu hủ ky, nghe xong không thể không lau tay rời khỏi bếp.
Đi tới cửa, không đợi cô hỏi, Tống Tầm Chu nói thẳng cho cô biết mục đích anh đến đây.
Anh đến trước để giúp đỡ, tiện thể chuẩn bị một số thứ tặng cho nhà họ.
Để khách đứng ở cửa là không nên, Tề Ngọc Trân dẫn anh vào phòng bếp.
Bếp nhà là nơi nấu nướng và ăn uống, tương đối rộng rãi, bình thường khách đến sẽ ngồi trong bếp nói chuyện.
Ba đứa em ở trong bếp chào thanh niên Tống rồi như người câm, không nói lời nào, nhìn bộ dáng của mấy đứa em thì Tề Ngọc Trân quyết định dẫn thanh niên Tống đến một góc sân để nói chuyện.
Cô muốn từ chối món quà của thanh niên Tống.
Tống Tầm Chu: “Có phải em ghét anh không?”
Tề Ngọc Trân đưa ra một số lý do tại sao cô không thể nhận đồ của anh, thấy thanh niên Tống đang nghe, sợ anh nghĩ cô tỏ ra ghét anh. Cô trực tiếp lắc đầu:
“Em không ghét anh.”
“Vậy thì tốt, anh thấy em luôn tránh né anh, cho rằng em ghét anh, cho nên hôm nay cố ý tới đây để tặng quà và xin lỗi. Dù em không ghét anh thì em cũng nhận nhé, anh sẽ không nói ai đâu.”
Hôm nay anh quyết tâm tặng những đồ này cho cô.
“Anh đã đưa tiền với lương thực, em không thể nhận đồ của anh nữa. Gia đình em bình thường chưa bao giờ lo cho anh gì cả, muốn tặng thì anh tặng cho nhà kế toán đi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");