Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 110




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tề Hồng Quân chắc chắn cũng đi theo, không chỉ hai người họ đi theo, mà còn có rất nhiều dân làng.

Vẫn có nhiều người nói muốn mượn, có người còn tiếc vì đã thu hoạch lương thực sớm, giá như thu hoạch chậm hai ngày thì tốt hơn, tiết kiệm được sức lực.

Tề Ngọc Liên ở giữa họ, nói rằng việc mượn hay không tùy thuộc vào ý của ba mẹ cô ấy, và đừng tưởng rằng có hai bánh xe có thể đẩy được thì cho rằng không cần động lực khác, thứ này hoạt động bằng dầu diesel, tốn kém, muốn sử dụng phải trả tiền dầu diesel.

Cô ấy đã nhấn mạnh nhiều lần rằng không thể dùng miễn phí chứđừng nghĩ đến việc mượn miễn phí, đừng mong mời một bữa trưa không có chút thịt nào có thể bù đắp tiền dầu diesel.

Dù không còn là thời đại lao động tập thể, ba cô ấy cũng không phải là đại đội trưởng, cũng không có nghĩa là gia đình họ hoàn toàn "thất thế".

Đừng quên mục đích chị của họ thi đại học điểm cao mà vẫn chọn học trường nông nghiệp.

Bây giờ có thể thấy chị gái có tầm nhìn xa đúng không?

Miễn là ba mẹ còn tiếp tục làm ruộng, chị gái sẽ luôn có thể hỗ trợ gia đình.

Đến khi thợ lái xe rời đi, mọi người vẫn vây quanh máy gặt.

Hai anh em chưa thử chán, mấy người dân khác cũng tranh nhau thử máy gặt.

Máy gặt này thực sự hiệu quả cao, điều quan trọng là không cần cúi người vì thu hoạch mệt nhất là phải cúi người liên tục.

Viên Tú Thải bảo hai con trai nhanh chóng gom lúa vào một chỗ, đừng chỉ nghĩ đến việc chơi.

"Giá như có máy cấy thì tốt." Có người đã thử nghiệm xong và cảm thán.

Cái này Tề Ngọc Liên biết:

“Máy cấy khó chế tạo hơn nhiều so với máy gặt, hơn nữa chúng ta cấy lúa trên ruộng nước, giống như máy gặt này, nếu ruộng có nước thì nó sẽ không di chuyển được còn dễ bị nước làm hỏng máy, vì vậy trước khi thu hoạch, nhất định phải được rút sạch nước trong ruộng."

Cô ấy không hiểu về máy nông nghiệp, không biết cách kiểm tra máy nông nghiệp, chị gái đã giải thích cho cô ấy, hướng dẫn cần kiểm tra những khía cạnh nào của máy nông nghiệp, lúc đó cô ấy cầm hướng dẫn do chị gái đưa để kiểm tra, người thợ phụ trách vận chuyển máy nông nghiệp khen cô ấy chuyên nghiệp, cô ấy vội vàng phủ nhận nói mình chỉ là người chạy vặt.

Trên đường đến thôn, cô ấy đã trò chuyện với người thợ về nhiều kiến thức máy nông nghiệp, cô cảm thấy mình như bước vào thế giới máy nông nghiệp.

Một người dân làng khác lên tiếng thẳng thắn nói rằng hãy biết đủ, cấy lúa không mệt bằng thu hoạch, máy gặt này thực sự đã tiết kiệm được không ít việc.

Trong huyện có thôn nào có thể sử dụng máy móc tiên tiến như vậy?

Có lẽ chỉ có thôn của họ thôi!

Có người đề nghị Tề Hồng Quân đi khắp huyện để xem có ai muốn bỏ ra một khoản tiền nhỏ để máy gặt giúp họ thu hoạch hay không.

Dù sao cũng không dùng hàng ngày, một năm chỉ dùng vào vụ hè và vụ thu, sẽ không bị hỏng vì sử dụng thường xuyên.

Tề Hồng Quân đã hỏi rất nhiều kiến thức về bảo dưỡng, giờ có thể áp dụng.

Bây giờ không còn là thời kì tập thể, một số gia đình nhận khoán ruộng đất không muốn chi tiền nhưng cũng có một số gia đình sẵn sàng chi một khoản tiền nhỏ để tiết kiệm sức lực cho bản thân.

Về việc này, Tề Hồng Quân nói sẽ xem xét thêm, tạm thời không thể thực hiện ở toàn huyện, cùng lắm là thử nghiệm ở thị trấn, xem có bao nhiêu nhà sẵn lòng.

Viên Tú Thải:

“Ai có nguyện vọng thì đến đây đăng ký với tôi, tính theo giá dầu diesel, giá cả hợp lý, nhưng chúng tôi phải thu hoạch lúa nhà mình trước đã."

Tề Ngọc Liên chú ý đến thái độ của ba mẹ, thầm cười, ngày mai đi làm về nhất định cô ấy phải viết thư cho chị gái, nói cho chị biết ba mẹ thích máy nông nghiệp như thế nào.

Bây giờ có lẽ ba còn oai hơn cả khi làm đại đội trưởng.

Tháng mười hai, Tề Ngọc Trân nhận được thư em gái gửi tới.

"Ngọc Trân, uống chút canh đi." Tống Tầm Chu nấu một bát canh nóng cho Ngọc Trân uống.

Tề Ngọc Trân định uống canh xong rồi mới đọc thư, cô tạm thời để thư sang một bên.

Uống hai ngụm canh, cô nói với chồng:

“Từ khi mang thai đến khi sinh, tốt nhất không nên tăng quá mười kg."

Cô đang mang thai, tính toán thời gian có thai, dự sinh vào tháng bảy năm sau.

Bây giờ là tháng thiếu, bụng không lộ rõ, hơn nữa còn mặc áo khoác bông to vào mùa đông càng khó nhận ra, có lẽ đến tháng tư hoặc tháng năm năm sau, khi có thể cởi bỏ áo khoác bông, học sinh mới nhận ra cô giáo mang thai.

Lý do cô đặc biệt nhắc đến cân nặng là vì cô thấy chồng có vẻ hơi lo lắng, khi mang thai, em bé cần bổ sung dinh dưỡng, và người mẹ cũng thực sự cần bồi bổ cơ thể.

Nhưng không phải theo cách này, bụng còn chưa lộ rõ mà mỗi ngày trừ ba bữa cơm, còn phải uống thêm máy bát canh.

Chồng bắt đầu tin rằng nước canh tốt cho sức khỏe từ bao giờ vậy?

Tống Tầm Chu:

“Anh không thấy béo lên, má không có nhiều thịt."

Tề Ngọc Trân suýt chút nữa cởi găng tay cho chồng xem mu bàn tay của mình:

“Mặt không béo rõ nhưng người béo lên rồi, mu bàn tay đã có bốn cục thịt rõ ràng rồi."

"Không phải em chưa nghén sao? Không nghén thì bổ sung nhiều hơn, để đến lúc nghén không ăn được gì, đến tháng năm thì ăn ít lại."

Tề Ngọc Trân tự nhiên lại nghe vào:

“Đúng vậy, mùa đông ở Hoa Đô quá lạnh, vẫn nên ăn nhiều uống nhiều, đợi trời ấm lên rồi kiểm soát chế độ ăn uống, đến lúc đó sẽ giảm cân."

Uống xong canh, Tề Ngọc Trân mới bắt đầu đọc thư.

Cô không đọc từng chữ từng câu trong thư cho chồng nghe, chỉ kể lại nội dung chính cho chồng.

Tống Tầm Chu nghe xong vẫn thấy vui mừng:

“Đó đều là công lao của em, may mắn là em đã kiên trì."

Ba mẹ vợ lúc đầu rất phản đối chuyện Tề Ngọc Trần mua máy nông nghiệp, còn khuyên anh thuyết phục Tề Ngọc Trân.

Người ủng hộ cô nhất lại khuyên cô, không cần nghĩ cũng biết kết quả thế nào.

Tề Ngọc Trân:

“Mấy năm rồi, cuối cùng cũng thực hiện được một ước mơ nhỏ, may mắn là bây giờ đã giao khoán đến hộ, nếu không như trước, dù em và Cường Thắng có quan hệ tốt đến đâu cũng không thể lấy được cái máy này."

Tống Tầm Chu không phủ nhận, gật đầu đồng ý, đúng là nhờ sự thay đổi chính sách hiện nay mà Tề Ngọc Trân mới có thể hoàn thành ước nguyện, nếu là thời kì tập thể thì không dám nghĩ đến.

Đọc xong một lượt, Tề Ngọc Trân lại cẩn thận đọc lần thứ hai, khi đọc không nhịn được mỉm cười.

Nội dung thư của em gái viết rất sinh động, cô cảm thấy như đã nhìn thấy biểu cảm của ba mẹ.

"Chị, chị ơi, chị có ở nhà không?" Có người bên ngoài gọi.

Người gọi chị Tề Ngọc Trân không phải ở quê sao?

Ai gọi chị nhỉ?

Tề Ngọc Trân biết ai gọi, nghe giọng đã nhận ra rồi.

Là em chồng cô, ồ, không đúng, bây giờ là em gái rồi.

Năm ngoái Lan Hinh bắt đầu gọi cô là chị, gọi anh trai ruột là anh rể.

Mối quan hệ thân thiết rõ ràng.

Trước mặt ông bà nội cũng gọi như vậy, ông bà nội không thấy có gì sai cả.

Hai người gần như quên mất Ngọc Trân là cháu dâu, không phải cháu ruột.

Không phải cháu ruột nhưng còn hơn cả cháu ruột.

Tống Tầm Chu mở cửa cho em gái.

Hiện anh đang học cao học, sau khi tốt nghiệp đại học vẫn giữ nguyên đơn vị, đã được phân nhà phúc lợi và mua lại, nhà anh rộng rãi hơn nhiều so với nhà Tề Ngọc Trân, nhưng họ không ở đó.

Trong thời gian Ngọc Trân mang thai, đều ưu tiên Ngọc Trân.

Ngọc Trân muốn lên lớp, nhà bây giờ gần trường hơn, anh đưa cô đến tòa nhà dạy học rồi đi xe đạp đến trường của mình.

Anh không có ý định đi du học nước ngoài, anh học liên thông thạc sĩ tại trường của mình, đơn vị công tác cho phép học nghiên cứu sinh toàn thời gian, dù sao cũng là đơn vị hợp tác với trường, khi có việc gì chỉ cần qua một chuyến là được.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.