Edit: Sweetie
Có kinh nghiệm làm việc một ngày, công việc hôm nay của Lý Thanh Lê càng thuận buồm xuôi gió, tối hôm qua cô vừa ăn dưa hấu vừa phác thảo sơ đồ, buổi sáng ra ruộng dạo một vòng, xoá xoá sửa sửa những chỗ không đúng, cuối cùng cũng chọn ra được mấy địa điểm tầm nhìn trống trải tiện giám sát, nhưng vẫn có bóng cây che nắng, nối thành các con đường là có thể bao quát toàn bộ khu vực.
Lý Thanh Lê đứng gác chỗ này một lúc, sau đó lại chuyển sang địa điểm giám sát khác, ngoài lúc đi đường hoặc xuống ruộng nhặt thóc, những thời gian còn lại cô không lo bị phơi dưới mặt trời.
Lý Thanh Lê làm theo kế hoạch “đứng gác” đã đặt ra, khác với hôm qua đầm đìa mồ hôi, mặt đỏ phừng phừng, hôm nay cả người cô đều thoải mái sạch sẽ, không khỏi tự khen mình 180 lần.
Dù lười biếng cũng phải có trí tuệ, có kỹ thuật, có cách điệu!
Mặt trời lên cao, nhiệt độ tăng lên, cách thời gian tan làm cũng ngày càng gần.
Lý Thanh Lê tuần tra một buổi sáng, cuối cùng cũng bắt được quả tang mấy người lười biếng tán gẫu ở góc chết cạnh bờ ruộng.
“… Tôi không nói điêu đâu, Lý Thanh Lê thật sự chia tay với thanh niên trí thức Vương Húc Đông rồi! Cô không để ý hai ngày nay cô ấy đều ra ruộng, không thèm nhìn Vương Húc Đông lấy một cái à? Còn chuyện ở trước văn phòng đại đội tối qua nữa, bao nhiêu thấy bọn họ cãi nhau mà!”
“Không thể nào, lỡ cãi nhau nhưng không chia tay thì sao? Biết đâu mấy ngày nữa lại làm lành đấy.”
“Chắc chắn là không làm lành! Trước mặt mọi người Lý Thanh Lê mắng Vương Húc Đông không bằng heo chó, đến mức ấy rồi ai còn muốn làm lành? Là đàn ông đều không chịu nổi! Mà tôi nghe nói Vương Húc Đông kia căn bản không thích cô ấy, thấy nhà cô ấy khá giả mới lừa cô ấy vậy thôi! Còn cả thanh niên trí thức Hoàng Quảng Linh kia cũng vậy, không phải thiệt tình kết bạn gì đâu!”
“Tự nhiên lại thấy hơi đồng tình là sao nhỉ? Nhưng mà sao Hiểu Hà biết nhiều thế? Chính Quế là cháu họ của Lý Thanh Lê cũng không biết nhiều bằng cô!”
“Đó là do buổi sáng các cô không ra bờ sông giặt quần áo, giờ chắc cả đại đội đều biết rồi! Tôi còn biết tối hôm trước Lý Thanh Lê mở đại hội cải tạo gì đó, nói muốn cả nhà thay đổi trở thành đồng chí tốt cơ, đúng là buồn cười.”
“Đúng là biết đầu thai, nếu tôi dám nói với cha mẹ anh chị như vậy, không bị tẩn cho một trận mới là lạ!”
“Các cô nói chuyện vui vẻ quá ha, không bằng cho tôi tham gia nhé?” Một giọng nói thanh thanh thúy thúy vang lên sau lưng.
Ba người Chu Hiểu Hà theo bản năng quay đầu lại nhìn, kết quả lại thấy giữa đám cỏ là một khuôn mặt trắng nõn mượt mà đang tươi cười.
Ba cô gái đang tán gẫu hăng say bỗng “Á” một tiếng, nhấc chân muốn bỏ chạy, không may trơn trượt khiến một cô ngã úp mặt xuống ruộng biến thành tượng đất.
Lý Thanh Lê tức giận: Tôi khó coi lắm sao? Cứ như trông thấy quỷ ấy.
Mà điều khiển cô tức nhất chính là, chuyện cô bị hai kẻ lừa đảo quay như chóng chóng đã bị mọi người biết hết rồi! Cô biết giấu khuôn mặt xinh đẹp này vào đâu đây?
Mà chuyện này do ai truyền ra hả? Còn phải hỏi sao?
Tiếng đại đội trưởng thông báo tan làm vang lên, Lý Thanh Lê nện bước trên con đường lục thân không nhận trở về nhà.
(*lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con)
Vào sân Lý Thanh Lê thấy bà Điêu đang đứng ở cửa bếp, tay cầm quạt chỉ huy Lý tam tẩu nhặt rau rửa rau, cho gà cho heo ăn...
Lý tam tẩu có thể nói là người làm việc nhanh nhẹn nhất trong bốn chị em dâu, nấu cơm cũng ngon nhất, dù bà Điêu có một bụng muốn gây khó dễ, gặp phải Lý tam tẩu cũng chỉ phát huy được mấy phần.
Lý Thanh Lê nhấc chân đi vào bếp, “Mẹ, trời nóng thế này mẹ đừng đứng ở đây nữa, để con làm cho!”
Bà Điêu cười híp mắt, đổi hướng quạt hương bồ sang chỗ Lý Thanh Lê, “Con gái mẹ đúng là hiếu thuận! Nhưng mà trong bếp nóng lắm, con đi làm cả buổi sáng rồi, mau vào nhà chính uống miếng nước đi, mẹ để lạnh cho con rồi đấy.”
Lý Thanh Lê dậm chân, “Con muốn trộm học nấu cơm xào rau với chị dâu mà, mẹ cứ ép con phải nói ra làm gì!”
“Àaa... Mẹ không biết, không nghe cũng không hiểu gì hết, mẹ đi ngay đây.” Điêu bà uốn éo cơ thể, chân cẳng nhanh nhẹn đi ra ngoài, chớp mắt đã không thấy đâu.
Lý tam tẩu sinh được ba đứa con trai, không có con gái, nhưng lại không nỡ sai con trai nhặt rau nhóm lò nên việc nấu cơm một mình chị ta bao hết.
Lý tam tẩu ngồi trên ghế gỗ, tay chân lanh lẹ cắt rau dưa, nhiệt tình nói chuyện cùng Lý Thanh Lê:
“Tiểu Lục, những chuyện khác không cần em làm, giúp chị nhặt đậu que là được, non thì để trưa xào, già thì cho vào nồi cơm hấp, cái này đơn giản thôi.”
Mắt Lý Thanh Lê xẹt qua ý xấu, nhấc chân kéo ghế ở góc tường, ngồi đối diện Lý tam tẩu, một bên nhặt đậu, một bên tán gẫu việc trong nhà.
“Chị dâu, chị và anh trai em kết hôn cũng được mười mấy năm rồi nhỉ?”
Lý tam tẩu liếc cô một cái, “Còn không phải sao, Nhị Bảo cũng 12 rồi đấy! Em cũng coi như lớn lên dưới mắt chị!”
Khoé miệng Lý Thanh Lê hơi cong lên, lại nói tiếp: “Em nghe nói, để gả được cho anh trai em, chị phải chịu không ít khổ, cũng bị cự tuyệt rất nhiều lần, cũng may trời không phụ người có tâm, anh ba đẹp trai nhà em cuối cùng vẫn bị chị theo đuổi tới tay! Chị dâu thật lợi hại!”
Nụ cười của Lý tam tẩu cứng đờ trên mặt, sau đó mất tự nhiên mà vén tóc ra sau tai, biểu tình khoa trương:
“Em nghe ai linh tinh thế! Chị và anh trai em là đôi bên tình nguyện!”
“Thật không? Lúc đó tuổi còn nhỏ, nhưng em nhớ là anh ba em hình như hẹn hò với chị Ngọc Thu nhà bác Tống mà nhỉ? Mẹ em còn bảo em gọi chị ấy là chị dâu nữa cơ, thật đúng là tuổi nhỏ không hiểu chuyện, ha ha ha. Lại nói chị Ngọc Thu vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, còn là thanh mai trúc mã với anh ba em, thế mà hai người cuối cùng lại không thành, duyên phận đúng là thứ khó nói!”
“Đúng vậy, đúng vậy...” Lý tam tẩu thả rau vào chậu gỗ, xoay người đến góc tường lấy chổi quét sàn.
Lý Thanh Lê vẫn nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau, “Chị dâu sao thế? Bình thường chị có ít nói như vậy đâu?”
Cô lắp bắp kinh hãi đột nhiên che miệng lại, “Chẳng lẽ mấy tin đồn đó đều là thật? Năm đó chị thật sự hoành đao đoạt ái, cướp người yêu của chị Ngọc Thu, cũng chính là anh ba? Do cha mẹ em không đồng ý cho hai người ở bên nhau nên chị ngày nào cũng tới nhà em giặt quần áo nấu cơm, xuống ruộng làm việc, cuối cùng khiến cha mẹ em đổi ý?”
Tứ chi Lý tam tẩu cứng đờ.
Lý Thanh Lê há có thể buông tha, “Nhưng việc này một cây làm chẳng nên non, anh ba em cũng không tốt đẹp gì!”
Lý tam tẩu cầm chổi yên lặng đứng đó, vai lưng phập phồng hít thở hai cái, đột nhiên xoay người lại.
––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Lý tam tẩu: Dám nói xấu chồng yêu mà tôi cực khổ lắm mới theo đuổi được? Đồ không có lương tâm!
~⭐⭐⭐