Tống Sở nhìn thấy trong mắt anh tư cô vô cùng sáng ngời, chứng tỏ tên này thích làm việc này, biết nhặt trứng gà ở thôn đem đi bán ở chợ đen, vẫn là có chút đầu óc buôn bán.
Trái lại có thể khai thác tiềm lực của anh tư ở khía cạnh này, dù sao cải cách mở cửa cũng chẳng còn mấy năm nữa.
“Em không định bán thịt trăn này, qua mấy ngày nữa để cho anh đi bán một thứ khác giống vậy.
” Tống Sở nói.
“Thịt trăn nhiều như vậy không bán, em muốn làm gì?” Anh tư Tống hỏi.
“Tất nhiên là ăn rồi.
” Tống Sở lườm anh ta một cái: “Anh đừng nghĩ đến thịt trăn này, đến lúc đó tặng cho mỗi nhà một ít, phần còn lại nhà chúng ta để lại ăn.
”Trước đây đều là mẹ cô dẫn cô đến các nhà lấy đồ chỉ có vào mà không có ra, đổi lại thì cô đã không định làm như vậy.
Rất nhiều tình cảm qua lại thật ra đều phải có qua có lại mới dài lâu, giống như nhà cậu cả, mẹ cô thường đến vơ vét đồ, cậu cả không nghĩ gì, nhưng con trai con dâu của ông lại có ý kiến lớn.
Người không bủn xỉn như anh tư Tống, lại có tính cách thuộc loại tùy tiện: “Được thôi, chúng ta ăn cũng tốt.
”Đừng nói, có vẻ anh ta mấy tháng không ăn thịt rồi, thấy thịt trăn cũng không nhịn được muốn nuốt nước bọt.
“Đúng rồi, em vừa mới nói qua mấy ngày để cho anh đi bán đồ, bán gì vậy?” Anh ta tò mò hỏi.
Tống Sở hỏi ngược lại: “Chợ đen có bán dầu không?”“Thỉnh thoảng sẽ có, nhưng rất hiếm.
” Anh tư Tống là người thông minh: “Em gái, không phải em có thể làm ra dầu chứ? Nếu như có, thứ này tuyệt đối không lo bán không được.
”“Ừ, đợi làm ra sẽ đưa anh đi bán thử.
” Tống Sở định sau khi ép dầu chè ra, làm một ít cho anh tư đem đi bán trước, đổi chút vật dụng hàng ngày và bột mạch nha về.
Trong nhà Tống Đại Nữu và Tam Nữu gầy quá rồi, vừa nhìn là biết thiếu dinh dưỡng, phải bổ sung.
Cô cũng muốn cải thiện cuộc sống trong nhà, nhưng trong tay không có tiền thì không được.
Đúng lúc anh tư của cô quen thuộc chợ đen, để cho anh ta tỏa sáng, hăng hái ở khía cạnh này đi.
“Giao nó cho anh tuyệt đối không thành vấn đề.
” Anh tư Tống vỗ ngực mình.
Lại cười hì hì nhìn Tống Sở khen ngợi: “Em gái, em càng ngày càng giỏi rồi.
”Trước đây mặc dù em gái anh ta có sức lực lớn, nhưng cũng không dám vào sau núi bắt trăn gì, càng không thể làm ra dầu.
Tống Sở hất cằm: “Còn phải nói, việc em giỏi vẫn còn nhiều.
”“Để anh xoa bóp vai cho em, em cực khổ rồi.
” Anh tư Tống đứng dậy, đi ra phía sau Tống Sở, đưa tay bóp vai giúp cô, làm bộ dạng một người hầu.
Nếu em gái anh ta thật sự có thể làm ra dầu, mỗi ngày anh ta bóp vai giúp cô cũng được.
Tống Sở cũng không từ chối, mấy anh trai của cô đều cần dạy dỗ đàng hoàng.
Sau đó Đường Phụng và anh hai Tống cũng chạy về.
Anh hai Tống nhìn thấy con trăn trên đất có chút sợ hãi, nhưng hai mắt lại phát sáng, còn nuốt nước bọt, nhiều thịt như vậy đủ để ăn mấy bữa rồi.
Đường Phụng thì kéo Tống Sở đứng dậy với vẻ mặt quan tâm trước: “Út bảo, sao con chạy đi bắt trăn vậy? Sau núi rất nguy hiểm, nếu con xảy ra chuyện gì, bảo mẹ làm sao sống nổi.
”Bởi vì sự quan tâm không giống nhau, mới có thể biểu hiện ra ai là người bà thật sự quan tâm nhất.
Tống Sở kéo tay của bà, cười nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, sức lực của con rất lớn, con trăn này con chém một liềm đã chết rồi.
Cho dù gặp phải hổ, sói, con cũng không sợ, hơn nữa ban ngày dã thú cũng rất ít khi xuất hiện, tuyệt đối an toàn cho con.
”Đường Phụng nhìn kỹ cô quả thật không bị thương, trên người cũng sạch sẽ, lúc này mới hoàn toàn an lòng, mặt nở nụ cười như đóa hoa, tự hào nói: “Trong thôn này không có đứa con gái nhà nào giỏi bằng út bảo của mẹ.
”Anh hai Tống và anh tư Tống nghĩ thầm, trong cái thôn này người dám chém con trăn lớn, quả thật con gái của mẹ là duy nhất trong thôn.
Chỉ là vừa nghĩ như vậy, càng sợ không ai dám lấy em gái của bọn họ, cũng không biết mẹ anh ta đắc ý cái gì, không phải nên lo hơn sao!.