Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng Gia

Chương 43: Đắm Chìm 3




Mẹ Hoắc ngó nhìn con trai đang giặt quần áo ở bờ sông rồi tranh thủ căn dặn: “Cháu đừng nói cho Thanh Sơn biết nhé, nó nói là trước khi cha mẹ cháu đồng ý thì không cho bác đến tìm cháu.

Cháu mau về ăn đi, nhân lúc còn nóng ăn mới ngon.”Dáng vẻ của bà như đi ăn trộm, còn lấy áo che đèn bão lại rồi len lén rời đi.Lâm Doanh Doanh nhắc nhở bà: “Bác gái, bác nhớ nhìn đường cẩn thận, đừng để bị ngã.”Mẹ Hoắc: “Bác biết rồi, cháu ăn hết đi nhé, đừng để qua đêm kẻo hỏng mất.”Lâm Doanh Doanh không quay về mà tìm một tảng đá rồi trải khăn tay lên, ngồi xuống rồi bắt đầu thưởng thức bánh mẹ Hoắc đưa cho.Đây là bánh rau hẹ trứng gà dùng dầu đậu phộng để nướng, mặc dù không phải bột lên men, nhưng từng sợi bột mềm dẻo có vị rất tốt, nhân trứng gà rau hẹ bên trong rất đầy đủ, thơm ngon vừa miệng.Vì trời nóng nên Lâm Doanh Doanh cũng không cảm thấy quá đói, nhưng lúc này đã bất giác ăn hết một cái bánh.Cô ợ lên một cái, xoa xoa cái bụng nhỏ.

Ngon quá đi mất.Cô nhìn hai cái bánh còn lại, thật sự ăn không nổi nữa.

Để lại thì hỏng, cho người khác thì cô lại tiếc.

Nếu như là đường hoặc bánh quy của cô thì cô đã cho người khác, nhưng đây là bánh mà mẹ Hoắc làm cho cô, là tấm lòng của người ta.Cổng của chỗ thanh niên tri thức đã được thắp đèn bão để chiếu đường cho những người đi làm ca tối về ăn cơm.Lâm Doanh Doanh đứng dậy nhìn, thấy Hoắc Thanh Sơn bưng chậu quần áo chạy đến.

Đầu tóc anh ướt sũng khiến áo trong cũng ướt đi một nửa, giống như vừa đi tắm nước lạnh ở dưới sông về.Lâm Doanh Doanh trông thấy anh liền đem cái mẹt giấu sang một bên, dùng cái bọc nhỏ nâng bánh lên đi về phía anh: “Anh Thanh Sơn, đúng là trùng hợp, em đang muốn đi tìm anh đây.”Ánh sáng ban đêm rất mờ mịt, vẻ mặt Hoắc Thanh Sơn trông cũng không quá lạnh lùng nữa, ánh mắt dường như cũng trở nên dịu dàng.“Cho cô.” Anh đưa cái chậu tráng men cho cô, trong đó có quần áo của cô đã được giặt sạch.Lâm Doanh Doanh đưa hai chiếc bánh trên tay cho anh: “Anh Thanh Sơn, anh nếm thử bánh em làm đi, ngon lắm đấy.”Hoắc Thanh Sơn: ?Lâm Doanh Doanh cố gắng kiễng chân đưa lên miệng anh, để anh cắn một miếng nếm thử.Hoắc Thanh Sơn cắn một miếng, mùi vị của bánh vừa vào miệng anh liền hiểu có chuyện gì xảy ra.Bà cụ này!Vẻ mặt Lâm Doanh Doanh vui vẻ, dùng ánh mắt như đã hiến tặng một vật quý để nhìn anh: “Có ngon không?”Hoắc Thanh Sơn nuốt xuống, gật gật đầu.Lâm Doanh Doanh cố chấp hỏi tiếp: “Có ngon không?”Hoắc Thanh Sơn: “Ngon.”Lâm Doanh Doanh vui vẻ cười, đắc ý nói: “Tài nấu nướng của em cũng được đúng không? Sau này em sẽ làm cho anh nữa nhé.”Dưới ánh đèn màu vàng nhạt, gương mặt vốn xinh đẹp xuất chúng của cô vì tươi cười mà càng thêm tuyệt sắc, đôi mắt như chất chứa những ngọn sóng dập dờn, đẹp đến mức có chút không chân thực.Cho dù là kẻ nào thì cũng sẽ hỏi: tốt đẹp như vậy tại sao lại rơi xuống đầu mình?Trong lòng Hoắc Thanh Sơn như sập xuống, khóe môi cong lên, quyết định không để cô được đắc ý như vậy: “Ừm, nếm ra được tay nghề nấu nướng suốt ba bốn mươi năm.”Lâm Doanh Doanh duyên dáng hô to một tiếng, dậm chân: “Anh có mũi chó à?”Giọng nói Hoắc Thanh Sơn nhàn nhạt nhưng lại mang theo ý cười: “Ăn từ nhỏ đến lớn, vừa ngửi là biết.”Lâm Doanh Doanh lập tức để anh ăn hết, hờn dỗi: “Khi về không được nói, nếu không sau này bác gái sẽ không cho em ăn nữa.”Hoắc Thanh Sơn gật đầu: “Cô ăn no rồi?”Lâm Doanh Doanh: “Đương nhiên, nếu không thì em nỡ để lại cho anh sao? Em ích kỷ lắm đấy.”Hoắc Thanh Sơn yên lặng ăn bánh, anh ăn rất nhanh, hai cái bánh chỉ ăn vài miếng đã xuống bụng.

Anh nói: “Không còn sớm nữa, quay về đi.”Những người vận chuyển lúa mì buổi tối về nhà ăn cơm, người đi kẻ lại, để người khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô.Lâm Doanh Doanh kín đáo đưa cái mẹt cho anh, cầm lấy chậu quần áo rồi tạm biệt.

Đi được hai bước lại quay đầu: “Sáng mai đến đón em đi công xã nhé.”Hoắc Thanh Sơn: “Ừ.”Anh đứng ở đó nhìn cô đi vào cửa sân chỗ thanh niên tri thức rồi mới rời đi.Bỗng nhiên, anh nhìn thấy cô đặt chậu xuống, xoay người chạy như một chú chim nhỏ về phía anh.Lâm Doanh Doanh tung tăng nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy eo của anh, dán mặt lên lồng ngực ướt sũng, nghe từng nhịp tim mạnh mẽ kiên định đang đập thình thịch như đang rối loạn.Cô mỉm cười yêu kiều: “Hoắc Thanh Sơn, em rất thích anh.”Giờ khắc này, Hoắc Thanh Sơn hiểu rằng có một mảnh trận địa của mình đã không chịu được khống chế mà hoàn toàn thất thủ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.