Chẳng mấy chốc, con ngựa của Hoắc Thanh Sơn đã bị một đám trẻ con bao vây, khiến anh khó di chuyển.
Trong mắt bọn trẻ, anh chính là một cái kẹo ngọt, và chị tiên nữ kia sẽ cho bọn chúng ăn kẹo.
Hoắc Thanh Sơn đành phải xuống ngựa, cố gắng nói và biểu cảm dịu dàng, "Có chuyện gì vậy?"Một đám trẻ con bùn đất lấm lem đồng thanh nói một cách tự tin: "Đợi kẹo ạ!"Hoắc Thanh Sơn lộ ra vẻ bất lực, "Chú về vội, nên không mua kẹo được, để lần sau có được không?"Bọn trẻ lắc đầu, "Chú không cần phải mua đâu, chị tiên nữ mua rồi!" Bọn nhóc nói với vẻ rất tự hào.
Hoắc Thanh Sơn: "! "Sau đó, anh nghe thấy tiếng xôn xao từ điểm thanh niên tri thức, và lại có một đám trẻ con vây quanh một cô gái có dáng người xinh xắn mảnh mai.
Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt trên ống tay áo có những bông hoa nhỏ màu trắng, đôi tất dài màu trắng ôm lấy bắp chân thon thả và cân đối, chân đi một đôi giày da màu trắng, nhẹ nhàng uyển chuyển như một đám mây.
Xinh đẹp thoát tục như một bông hoa nhỏ tao nhã, ngay lập tức chiếu sáng con đường đất đơn điệu và buồn tẻ chốn thôn quê.
Ánh nắng buổi sáng dịu dàng chiếu xuống, cô gái xinh đẹp mở chiếc ô hoa nhỏ, bộ bộ sinh liên(1), làn váy nhẹ nhàng lay động, đi đến trước mặt anh, cô nghiêng chiếc ô hoa nhỏ lộ ra khuôn mặt trắng trẻo rạng rỡ, mỉm cười nhìn anh, "Hoắc Thanh Sơn, anh về rồi.
"(1) Bộ bộ sinh liên: là kỹ năng khi đi thì có hoa sen nở rộ ở dưới chân.
Giọng nói như chim oanh hót líu lo, dịu dàng ngọt ngào và êm tai, rơi vào tai khiến cho toàn bộ màng nhĩ và bộ não bị mềm nhũn.
Những đứa trẻ phấn khích hét lên: "A a a, ăn kẹo a, ăn kẹo cưới a!”Lâm Doanh Doanh che miệng cười khẽ, không chút có chút ngượng ngùng nào, cô lấy kẹo từ trong túi ra, chia cho mỗi đứa trẻ ba cái, chiếc túi xách nhỏ lúc đầu căng phồng, đến lúc nó xẹp lép vì trống rỗng mới chia xong.
Cô nở một nụ cười còn ngọt hơn cả kẹo, "Trở về rồi lại kể chuyện xưa nhá ~"Những đứa trẻ đều tỏ ra trung thành, "Chị tiên nữ, sau này chúng em sẽ giúp chị trông Hoắc Thanh Sơn!"Lâm Doanh Doanh vẫy tay với bọn họ, sau đó quay sang đối mặt với Hoắc Thanh Sơn, vẻ mặt có chút ngại ngùng, nhưng trong ánh mắt xinh đẹp lại có chút kiêu ngạo.
Nhìn đi, anh trốn tránh tôi, vậy mà tôi vẫn bắt được anh đấy thôi!Vẻ mặt của Hoắc Thanh Sơn lạnh lùng, anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, có chút không chắc rằng cô gái trẻ tự tin trước mặt mình là cô gái từng run rẩy như chim cút trong ngực mình.
Lâm Doanh Doanh: "Chúng ta nên đi gặp mẹ anh trước, hay là đi xin giấy chứng nhận trước?"Đôi mắt tuấn tú của Hoắc Thanh Sơn híp lại, ừm, giọng điệu thẳng thắn và táo bạo này là cùng một người.
Anh làm ẩm cổ họng sau đó nhẹ giọng nói: "Đại đội trưởng giải thích cho cô chưa?"Lâm Doanh Doanh gật đầu và nói một cách dí dỏm: “Sao vậy, anh nghĩ rằng tôi sẽ bị dọa sợ bởi sự mê tín ngu ngốc đó sao? Đó là chuyện không có căn cứ khoa học mà thôi.
Bây giờ anh 23 tuổi, có bao nhiêu cô gái trẻ chết trong 23 năm qua? Nếu nói bừa là liên quan thì đều có thể liên quan đến anh, vậy là cũng đều do anh khắc chết hết sao?"Nghe xong lời của cô, đuôi mắt của Hoắc Thanh Sơn nhướng lên, đương nhiên anh không tin nhưng cũng không thèm quan tâm đến.
Lâm Doanh Doanh không ngừng cố gắng, “Hơn nữa, không phải tất cả những cô gái bàn chuyện hôn nhân với anh đều chết, đúng không? Nếu có cơ sở khoa học nói anh khắc vợ thì các cô gái đó đều phải chết chứ.
Anh nói xem?"Hoắc Thanh Sơn rũ mắt xuống nhìn cô, thản nhiên nói: "Cô không sợ?"Lâm Doanh Doanh cầm chiếc ô hoa nhỏ của mình, ưỡn ngực, “Đương nhiên! Ngoại trừ sợ khổ sợ mệt sợ ánh nắng, Lâm Doanh Doanh tôi đây từ nhỏ đến lớn đều không sợ!"Nhìn cô đầy kiêu ngạo.
Khi ánh mắt của Hoắc Thanh Sơn chạm vào bộ ngực đầy đặn của cô, anh nhanh chóng rời đi như bị bỏng, trong mắt như có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Lâm Doanh Doanh cười duyên một cái, hóm hỉnh nói: "Tôi không những không sợ, tôi còn chắc chắn rằng có người cố tình tung tin đồn thất thiệt, điều tra rồi bắt người đó ra là được.
"Hoắc Thanh Sơn không biết cô ngây thơ hồn nhiên hay là kiêu căng tùy hứng, chậm rãi nói: "Kết hôn là chuyện cả đời, không thể qua loa, cô vẫn nên nói một tiếng với cha mẹ.
".