Hai hộp thuốc lá cũng không lấy được lòng đội trưởng Triệu như Lục Cường dự đoán, đội trưởng Triệu vẫn giữ được đạo đức của một lão đội viên.
Bất quá lần tặng quà này cũng có tác dụng kỳ lạ, đội trưởng Triệu dường như rốt cục cũng vì sự kiện ngày hôm qua không giữ được mặt mũi tìm được một bậc thang để xuống, hung hăng ở trước mặt Ôn Hân thể hiện tố chất chuyên nghiệp của ông với tư cách là một đội trưởng đại đội sản xuất, thuận tiện giáo dục Ôn Hân không cần phung phí nhiều tiền như vậy, cũng đừng vọng tưởng lôi kéo làm hư hỏng một lão đảng viên thanh liêm liêm khiết như ông.
Ôn Hân thập phần khiêm tốn cúi đầu bị giáo huấn, bày tỏ sự ngưỡng mộ sâu sắc đối với đạo đức đảng của đội trưởng Triệu cùng với sự hổ thẹn với nhận thức nông cạn của mình, trên khuôn mặt nghiêm túc của đội trưởng Triệu lúc này mới giãn ra.
Tiếp nhận một buổi chiều giáo dục tư tưởng, cho đến khi mọi người trên quảng trường gần như đã tản ra gần hết, đội trưởng Triệu cuối cùng cũng không nói nữa, thả Ôn Hân trở về.
Đội trưởng Triệu giáo dục Ôn Hân một buổi chiều, lúc Ôn Hân đi ra nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của ông, nghĩ đến chắc là mắng mình một trận, ông cũng đã tìm lại chút thể diện của đội trưởng.
Ôn Hân bưng thịt trâu mang theo hai hộp thuốc từ đại đội sản xuất đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa thiếu chút nữa là đụng phải Vương Đại Lực đang lao từ cửa vào.
Vương Đại Lực hiển nhiên cũng có chút ngoài ý muốn đụng phải Ôn Hân ở đây, sửng sốt một chút, mặt đột nhiên đỏ lên, lúng túng nói: " thanh niên trí thức Ôn, đến trên đại đội rồi sao?"
Ôn Hân gật gật đầu, "Ừ".
Vương Đại Lực tựa hồ rất cao hứng, nhưng ngoài miệng lại không tìm được lời nào để nói: "Cô tới đây.... để làm gì vậy? ”
Ôn Hân nhìn hai hộp thuốc lá trên tay, có chút chột dạ, "À, tìm đội trưởng nói một chút chuyện về hợp tác với nhà nào để ăn cùng." Ôn Hân tránh nặng tìm nhẹ, nói một câu không đau không ngứa, vừa mới ở trong phòng làm việc của đội trưởng Triệu, Ôn Hân cũng vừa vặn nói về chuyện không đi nhà Lương Cao Tử hợp tác ăn cơm nữa, đội trưởng Triệu tự nhiên cũng đồng ý.
Nhưng Vương Đại Lực nghe xong thì trước mắt sáng ngời, " Cô không ở nhà Lương Cao Tử hợp tác ăn cơm sao? ”
Ôn Hân nhìn Vương Đại Lực tựa hồ có chút quá mức hưng phấn, gật gật đầu.
"Thật xa đã nghe thấy tiếng cậu ở cửa kêu lên, cậu bao giờ mới có thể trầm ổn một chút, nóng nóng nảy nảy." Đội trưởng Triệu từ bên trong đi ra, răn dạy Vương Đại Lực đang hưng phấn.
Uy nghiêm của đội trưởng Triệu tuy rằng ngày hôm qua bị thách thức, nhưng ông vẫn giữ được địa vị mà đội trưởng nên có, Vương Đại Lực nhìn thấy Triệu đội trưởng, mới nhớ tới mình đến đây làm gì, bưng chậu trong ngực mình đưa về phía trước.
"A, bácTriệu, cha cháu nói phần thịt trâu này nhà cháu không cần, cha cháu nói ăn thịt trâu đều là không phải người tốt, ông sợ trâu đi cạy quan tài của mình, khó chịu ăn không vào, cũng không cho một nhà chúng cháu ăn, bảo cháu mang gửi lại cho đội".
Một câu nói thôn quê, lại làm cho Ôn Hân mơ hồ nghe ra chút hương vị ấm áp và tử tế, thịt trâu này ở những nơi khác xem ra là mỹ vị khó có được, nhưng trong mắt cha Đại Lực, nó là có linh hồn, nó gọi là lão bát.
Ôn Hân ôm chậu nhìn khối thịt trâu đỏ hồng trắng trắng bên trong, cũng phảng phất như có linh khí, nhất thời còn có chút không đành lòng ăn, tuy rằng Ôn Hân cũng chưa từng thấy qua con trâu cày già nua này, nhưng giờ phút này cũng sinh ra một tia thương hại.
Trở lại ký túc xá, mấy thanh niên trí thức đã ở trong phòng bếp châm lửa hầm thịt trâu, tuy rằng thanh niên trí thức công điểm ít, phân chia ít thịt, nhưng mọi người nhặt nhiều củi nên ngọn lửa cao, tất cả thịt đều đặt cùng một chỗ cũng có nửa nồi thôi, Ôn Hân chậm chạp không trở về, mọi người đều cho rằng cô đi nhà khác bắt chuyện ăn cơm, bởi vậy cũng không chờ cô, khi Ôn Hân trở về, thịt đều đã sắp hầm xong.
Mọi người đang ngồi vây quanh nói đùa trong phòng bếp, hỏi Ôn Hân làm gì mà trì hoãn đến bây giờ, Ôn Hân tùy ý tìm một cái cớ, chỉ có Lục Cường nhìn thấy cái túi quen thuộc trong tay cô, sắc mặt ngưng trọng lại, Ôn Hân cũng nhìn thoáng qua thanh niên trí thức mặc áo sơ mi trắng này, không nói gì, chỉ là trở về liền nhét hai hộp thuốc này từ cửa sổ ký túc xá cho anh ta.
Buổi tối không đuổi kịp đám thanh niên trí thức cùng nhau đi ăn cùng, Ôn Hân nghĩ có nên da mặt dày đi ăn nhờ một bữa cơm của bọn họ hay không, không ngờ lại có tiếng kêu cửa. Tiểu Hắc Tử bưng một cái chậu đứng ở cửa, là chậu dùng để đựng bánh táo khi Ôn Hân đến nhà Tiểu Hắc Tử ăn cơm, Ôn Hân hôm đó đi gấp gáp, chưa kịp lấy đi.
" Chị Ôn Hân, mẹ em nói để em trả lại chậu cho chị." Hôm nay Tiểu Hắc Tử thoạt nhìn rất vui vẻ.
Ôn Hân nhận lấy, lại cảm thấy bàn tay trầm xuống, hơi nóng, mở nắp ra, một cỗ hương thơm đập vào mặt, hương vị canh thịt trâu.
"Đây là cái gì?"
Tiểu Hắc Tử thẹn thùng, " Em cùng với em gái tham ăn, nên đã đem bánh táo của chị ăn hết, mẹ em nói không thể để trống chậu trả lại cho chị lại không có thứ gì ngon để làm cho chị, vừa vặn hôm nay chia thịt trâu, mẹ em nấu canh thịt trâu, để cho em bưng tới cho chị ăn. ”
Cô đưa ra một phần bánh táo, liền đổi lại một chậu canh thịt trâu, loại hồi báo này là thật, làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Ôn Hân nhìn một chậu canh thịt trâu thơm ngào ngạt này, bị phương thức hồi báo đặc biệt của vùng nông thôn này ấm áp không nói nên lời.
"Vậy em đi trước." Tiểu Hắc Tử thấy nhiệm vụ hoàn thành, sốt ruột muốn chạy.
"Ai, tiểu Hắc Tử em ăn chưa?" Ôn Hân vội vàng gọi Tiểu Hắc Tử lại.
Tiểu Hắc Tử hưng phấn vừa chạy vừa nói, " em còn chưa ăn đâu, mẹ em bảo em đưa tới trước cho chị, thì trở về ăn. ”
Ôn Hân nhìn bóng dáng sốt ruột của Tiểu Hắc Tử, cười cười, xoay người nhìn miếng thịt trâu trên bàn, không đành lòng ăn thịt này, lúc này đột nhiên có một ý nghĩ.
Canh thịt trâu mẹ Hắc Tử làm thật đúng là không thể gọi là canh thịt trâu, tuy rằng hương vị thịt trâu rất nồng đậm, nhưng trong canh hiếm khi thấy thịt trâu, chỉ có hai miếng đàng hoàng, trong canh nấu một ít bắp cải, khoai tây, miến và các loại rau ở nông thôn hay trồng, thập phần ngon miệng. Nhưng lão trâu cày già chính là lão trâu cày già, hai miếng thịt bò ôn hân nhai quai hàm đều đau cũng nhai không nát, đành phải để nguyên vậy mà nuốt, lúc này mới biết được trách không được chị dâu phúc Khí liên tục ở bên tai cô lẩm bẩm, nói thịt trâu cày quá già, không bằng thịt lợn ngon hơn.
Trong những năm 1970, không có thịt nào ngon như thịt lợn. Thứ nhất, thịt lợn béo nhiều mỡ ít thịt, lúc này mọi người thấy chiên ra nhiều dầu đều vui vẻ đến phát điên, bởi vậy thịt lợn là phổ biến nhất, đặc biệt là thịt lợn nhiều mỡ, ăn rất ngon. Thứ hai, chính là bởi vì trong phòng bếp của người dân nông thôn, quá thiếu gia vị, trong cung tiêu xã trên trấn, Ôn Hân nhìn thấy ngoại trừ nước tương giấm và muối, trên cơ bản không có gia vị nào khác, hơn nữa nước tương cũng phải một hào năm một cân, nhà nông bình thường cũng không nỡ ăn, thịt bò có mùi tanh, cần các loại gia vị xử lý tốt mới ngon, bởi vậy chậu canh thịt bò chỉ cho muối vào, hương vị kém một chút, bất quá, bắp cải giòn ngọt, khoai tây mềm, Ôn Hân vẫn đem một chậu canh thịt trâu thơm ngon ăn hết.
Chuyện Ôn Hân không đến nhà Lương Cao Tử ăn cơm này chỉ trong một ngày liền truyền khắp Dương Thạch Tử.
Vương Đại Lực là người đầu tiên biết chuyện, nên tận dụng hết cơ hội, sáng sớm liền chờ ở cửa ký túc xá của thanh niên trí thức Ôn, mấy nữ thanh niên trí thức cùng nhau đi ra ngoài đi xuống đất, anh ta ngượng ngùng đi lên nói chuyện cùng, một đường đi theo đuôi, thẳng đến khi Ôn Hân một mình đi tới mảnh đất kia của mình, anh ta mới giả vờ đi ngang qua, đuổi theo bước chân Ôn Hân.
Vương Đại Lực lắp bắp nói lời xin lỗi với Ôn Hân nửa ngày, nói ngày đó cha mình thật sự là bởi vì lão bát chết nên mới thương tâm quá mức, cũng không phải cố ý nhằm vào Ôn Hân, làm cho cô bị oan uổng, bởi vậy anh ta đặc biệt chạy tới đây nói một câu xin lỗi với Ôn Hân, để Ôn Hân nhất định không cần để ý. Ôn Hân ngày hôm qua đã biết tình cảm của cha Đại Lực đối với lão bát, tự nhiên vui vẻ tỏ vẻ không để ý đến. Vương Đại Lực thấy thanh niên trí thức Ôn hiểu lòng người như thế, trong lòng vui sướng. Nhưng lời mời Ôn Hân đến nhà bắt chuyện ăn cơm, lại nhìn thanh niên trí thức Ôn thế nào cũng không mở miệng được, lúc tách ra, đi trên đường trở về, anh ta liên tục lấy tay gõ vào đầu kêu uất ức.
Ôn Hân xa xa nhìn thấy bộ dáng đấm ngực dậm chân của Vương Đại Lực mà cười thầm, không biết tại sao, đột nhiên lại nhớ tới tên thủ phạm kia. Lại nói tiếp cũng đúng, ngay cả Vương Đại Lực không liên quan cũng đến xin lỗi Ôn Hân, tên ngu xuẩn kia ngược lại không thấy bóng dáng đâu, chuyện Ôn Hân bị oan uổng tất cả đều là vì anh mà lên, chẳng lẽ anh ta không nên đến nói xin lỗi với cô sao? Thật bất lịch sự!
Tan công, Ôn Hân bưng thịt trâu đến nhà Tiểu Hắc Tử, chuẩn bị đến có qua có lại.
Đi tới cửa liền thấy Tiểu Hắc Tử thở phì phò từ trong phòng vọt ra, giống như bê con thiếu chút nữa xông ngã thịt bò trong tay Ôn Hân.
"Đây là sốt ruột cái gì đây?" Ôn Hân bảo vệ cái chậu trong tay, từ mấy ngày nay quan sát thấy, Tiểu Hắc Tử thật đúng là tuổi còn nhỏ mà đã chống đỡ gia đình này, đem mẹ và em gái đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì, bởi vậy khi thấy nó tức giận như vậy từ trong nhà đi ra, Ôn Hân thập phần kỳ quái.
Tiểu Hắc Tử nhìn thấy Ôn Hân, hốc mắt hồng hồng, vội vàng cúi đầu sợ mình bị nhìn thấy, thanh âm rầu rĩ, "Không có việc gì. ”
Người đàn ông nhỏ bé tự nhiên có tôn nghiêm của người đàn ông nhỏ bé, thấy nó không nói, Ôn Hân cũng không hỏi nữa, chẳng qua là bưng chậu lên, "Đi thôi, chị mang theo thịt trâu đến, hôm nay chúng ta ăn thịt trâu. ”
Tiểu Hắc Tử bình thường thấy đồ ăn ánh mắt đều sáng ngời thập phần vui vẻ, chỉ một cái bánh bột mì trộn với bột ngô liền vui vẻ híp mắt, nhưng hôm nay lại cực kỳ khác thường, tuy rằng nghe thấy Ôn Hân nói ăn thịt trâu, nhưng trên mặt cũng không thấy có một chút vui vẻ nào, như thể đang rất ủy khuất.
Ôn Hân còn chưa hỏi, tiểu Hắc Muội cũng từ trong phòng đi ra, giống như đang tìm người, vội vàng bắt lấy góc áo anh trai Tiểu Hắc của cô bé, nhìn anh trai mình với đôi mắt to rơm rớm nước mắt, nhìn rất đáng thương.
Một lớn một nhỏ này, chẳng lẽ là giận dỗi nhau?
Ôn Hân cười cười, "Còn tức giận với em gái à? ”
Tiểu Hắc Tử là một người anh trai tốt, cúi đầu chớp mắt như đang cố kìm nước mắt rơi, xoay người đặt tay lên đầu em gái mình.
"Vậy là tốt rồi, đi thôi, tiểu Hắc Muội, hôm nay chị mang thịt trâu đến, để cho mẹ của mấy đứa làm cho chúng ta ăn." Ôn Hân nhiệt tình đề nghị.
Nhưng thịt trâu cũng không làm cho hai anh em này cười.
Ôn Hân hồ nghi nhìn Tiểu Hắc Tử, "Làm sao vậy? ”
Tiểu Hắc Tử ngẩng đầu nhìn Ôn Hân, " chị Ôn Hân, anh em không có ở đây, chị có thể đi vào khuyên mẹ em một chút hay không? ”
Ôn Hân nhướng mày, "Khuyên cái gì? ”
"Năm nay em không muốn đi học, nhưng mẹ em nhất định bắt em đi học, em đã trưởng thành, đi học lại không thể lấy công điểm, cái gì cũng không có." Tiểu Hắc Tử ngữ khí rất là buồn bực.