nhóm dịch: bánh baoMẹ cô Lạc Kỳ, Trình phu nhân từng nói với Lạc Kỳ, giữa mẹ chồng nàng dâu chính là quan hệ đối địch trời sinh, hai người ở chung không phải gió tây áp đảo gió đông chính là gió đông áp đảo gió tây.
Con dâu mới muốn có chỗ đứng ở nhà chồng ngoại trừ tự đứng lên thì không còn con đường nào khác để đi, bởi vì phụ nữ sống sót trên thế gian này quá nhiều, vốn không dễ dàng.
Con gái gả ra ngoài càng thảm, bị bắt nạt muốn nhà mẹ đẻ đòi lại công đạo, chưa chắc người ta sẽ đi, cho nên không muốn bị bắt nạt thì hãy đi làm người bắt nạt người khác.
Lạc Kỳ cảm thấy Trình phu nhân nói rất đúng, nguyên chủ cùng mụ Kim kia không phải là như vậy sao, ngày đầu tiên cô gả vào đã bị Kim Chính Hoa nắm lấy, vì thế cô bị bắt nạt đến ban đêm chỉ có thể trốn trong chăn khóc.
Lạc Kỳ không giống, cha mẹ cô từ nhỏ đã yêu chiều cô, trước khi chưa lên đại học, tính tình Lạc Kỳ có thể dùng từ kiêu căng để hình dung cũng không quá đáng, mấy năm nay vào trong hệ thống làm việc tuy rằng đã bình tĩnh hơn, nhưng trong lòng vẫn là một người rất kiêu ngạo.
Muốn cô giống như trong tiểu thuyết viết, sau này nuôi con cho kẻ khác, lại cùng nam chủ yêu đương sinh con thì khỏi bàn nữa đi, căn bản không có khả năng đấy.
Là nằm đọc tiểu thuyết ngày không dễ chịu, hoặc đi du lịch không vui vẻ à? Tại sao để cho cuộc sống lãng phí trong việc nhà và nuôi dạy con cái sau khi xuyên đến đây chứ, cuộc sống của cô chắc chắn không thể thoải mái như kiếp trước, nhưng không có vấn đề gì, cuộc sống của cô sẽ không tồi tệ hơn bây giờ. Nếu đã có lựa chọn tốt hơn, vậy tại sao Lạc Kỳ phải đi chọn chế độ địa ngục?
Lạc Kỳ nghĩ thông suốt sau đó cảm thấy thoải mái, cô dọc theo con đường trong trí nhớ của nguyên chủ đi xuống thôn Hạ An, thôn Hạ An cách thôn Thượng An nhà Lục Kính Quân không xa, căn bản là thuộc về cùng một đại đội, cô từ con đường nhỏ đi không đến hai mươi phút đã đến La gia.
Cô đẩy cửa La gia ra, mẹ La là Lương Lan Hoa cùng chị dâu Lưu Xảo Hoa của nguyên chủ đều ở nhà, nhìn thấy Lạc Kỳ trở về, hai người đồng thời ngẩn ra, Lương Lan Hoa nhìn thoáng qua phía sau Lạc Kỳ: “Hiểu Kỳ, sao lại có mình con về thế? đứa nhỏ Niệm Tần kia không về với con sao?”
Lạc Kỳ trên đường trở về đã nghĩ xong mấy giả thiết, cô ra vẻ lo lắng nói: “Không để ý đến mẹ, sáng nay có người đến thôn Hạ An đưa tin, nói Kính Quân bị thương trong huấn luyện, bị thương còn rất nặng, bảo con đến bộ đội chăm sóc anh ấy. Hộ khẩu của con không phải còn chưa dời đến Hạ An thôn sao, muốn lấy giấy chứng nhận chẳng phải nên về thôn ta làm?”
Lời nói của Lạc Kỳ làm cho Lương Lan Hương hoảng sợ, con gái thím ấy đường tình duyên gập ghềnh, người trước rõ ràng bởi vì mùa đông đi ao bắt cá bị chuột rút nên chết, hết lần này tới lần khác mấy mụ lắm chuyện trong thôn lại nói là con gái nhà mình mệnh cứng khắc chết người ta.