Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 9




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tách ra ở riêng với cha mẹ chồng, cha mẹ ruột, mình có thể tự quyết định cuộc sống của mình, tuyệt vời biết bao nhiêu.

Sau khi sinh em bé, cô ấy lại bắt đầu làm việc để kiếm công điểm, còn phải thường xuyên chăm con, về nhà cũng chẳng có cơm nóng canh ngon mà ăn, cái gì cũng do một mình mình gánh, mặc dù thỉnh thoảng mẹ chồng có tới giúp đỡ chăm cháu, nhưng cũng không phải ngày nào cũng tới, người ta cũng phải đi kiếm công điểm mà.

Hơn nữa những lời đồn đại trong thôn giống như một lưỡi dao sắc bén cắm vào lòng cô ấy, cha chồng là bí thư của thôn??, lúc chưa ra ở riêng mọi người đều nhìn vào mặt mũi của cha chồng, còn nói nói cười cười với cô ấy.

Sau khi ra ở riêng, nhất là khi bùng ra mấy lời đồn cô mang tiền của nhà chồng về nhà mẹ đẻ, mọi người mà nhìn thấy cô ấy đều sẽ tránh đi thật xa, lúc làm việc cũng không có ai muốn cùng một tổ với cô ấy, mấy người phụ nữ lắm chuyện còn hơi một tý là mắng chửi cô ấy, còn mắng ngay trước mặt, cô ấy mắng không lại, chịu không ít ủy khuất nhưng cũng không có ai giúp đỡ cô ấy, ở trong thôn, cô ấy chẳng có ai để bầu bạn cả.

Dần dà, thể xác và tinh thân đầu mệt mỏi, cô ấy đã bị cuộc sống này giày vò đến chết lặng, càng đau khổ hơn chính là, lúc cô ấy không thể chịu đựng nổi nữa, thì lại không có ai tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy, ngay cả một người để dốc bầu tâm sự cũng không có, đau đớn về thể xác thì có thể lành lại nhưng đau đớn trong lòng thì khó chịu đựng nhất.

Lại thêm những khổ sở cô ấy phải chịu đựng khi sống ở nhà cha mẹ ruột trước đây, khiến cô ấy nảy sinh ra tâm lý phản nghịch, sau khi có cơ hội buông thả chính mình thì không thể cứu vãn được nữa, dù sao thì cô ấy có làm gì, bọn họ cũng đều ghét mình, trong sáng ngoài tối cười nhạo mình, thế thì đã là sành vỡ thì làm sành vỡ đi, phá nát đến tận đáy, vì thế cô ấy đã hoàn toàn buông thả bản thân mình thành một người tệ hại.

Nói ra thì trước đây cô ấy cũng được coi là một cô gái nhanh nhẹn tháo vát, mới mấy năm đã biến thành thế này.

Từ khi mang thai đứa con trai thứ hai, thì dứt khoát không đi làm nữa, sống dựa vào tiền sinh hoạt mà mỗi tháng Cố Đình Chu gửi về, mỗi ngày đều ở lì trong nhà, việc nhà cũng không làm, Đại Bảo cũng mặc kệ, đứa bé lúc nào cũng bẩn thỉu.

Có lúc cô ấy ra ngoài là đi cả một ngày, một đứa bé còn nhỏ như thế để ở nhà cũng không quan tâm, dù sao cũng còn một hơi thở không chết đói là được, hơn nữa cô ấy biết có lúc bà nội thằng bé cũng sẽ cho thằng bé ăn uống.

Còn cô thì trang điểm cho mình thật là xinh đẹp, mỗi quý đều mua quần áo mới cho mình, mỗi lần Cố Đình Chu gửi thư về cũng đều gửi theo các ngân phiếu định mức??, ý là muốn may quần áo, mua đồ ăn ngon cho con, nhưng trên thực tế những cái này đều dùng hết lên người Lý Chiêu Đệ, cuối cùng cô ấy cũng biến thành loại người giống như cha mẹ cô ấy, loại người mà cô ấy từng ghét cay ghét đắng.

Ít nhất cha mẹ cô ấy còn yêu thương con trai mình, mà cô đến cả hai đứa con của mình cũng chẳng thèm để ý, cô ấy chỉ yêu nhất bản thân mình mà thôi.

Cuộc sống tốt đẹp trong tương lai cô ấy từng mơ ước khi vừa kết hôn, giờ đây lại biến thành như thế này.

Ban đầu mẹ chồng còn tận tình khuyên bảo cô ấy, bảo cô ấy đừng đưa tiên cho nhà mẹ đẻ nữa, sau này con cái còn nhiều chỗ cần dùng tiền lắm, cần cù tiết kiệm mới là điều đúng đắn, nhưng cô ấy không những không chịu nghe, còn oán giận người khác, dần dần bà ấy cũng không muốn đến nữa.

Chỉ là không nỡ cho đứa cháu trai cả của mình, thường thường gặp được Đại Bảo là dẫn thằng bé về nhà ăn cơm một bữa, thấy cháu trai ngoan ngoãn của mình bữa đói bữa no thì lại càng đau lòng, nhưng lại chẳng biết làm thế nào với Lý Chiêu Đệ.

Mắng cũng mắng rồi, nói cũng nói rồi, bản thân không chịu nghe thì cũng chẳng còn cách nào, mặc dù biết cô ấy vẫn đưa tiền cho nhà mẹ đẻ, nhưng lại không dám bảo Cố Đình Chu ngừng gửi tiền cho cô ấy, mỗi tháng gửi mười đồng cô ấy đã nuôi con thành thế này, gửi ít đi nữa thì có khi đứa con đang sống sờ sờ cũng bị cô ấy làm cho chết đói mất.

Thật ra Lý Chiêu Đệ cũng không muốn gửi tiền về mỗi tháng cho cha mẹ tham lam của mình, nhưng một mặt, đây là lời cam kết lúc trước của cô ấy, một mặt thì từ trước đến nay, ở nhà mẹ đẻ cô ấy luôn ở thế yếu, bị cha Lý mẹ Lý đè ép bóc lột, cô ấy không thể sinh ra suy nghĩ phản kháng, nhảy sông cũng chính là lần dũng cảm đầu tiên trong đời cô ấy.

Hiện giờ hai em gái của cô ấy cũng đã được gả đi, có gương của cô ấy ở phía trước, bọn họ cũng coi như đã cẩn thận, mặc dù cũng là vì nhắm đến sính lễ, nhưng ít nhất cũng không gả cho một kẻ ngốc.

Lý Thanh Vận cũng không biết nên đánh giá cô ấy như thế nào, chỉ lo nghĩ cho lợi ích của bản thân cũng là thật, chết lặng không còn cảm xúc cũng là thật, nhưng cô ấy cũng có nỗi khổ trong lòng mà.

"Mẹ, mẹ có mệt không, để con tới giúp mẹ nhé."

Cố Yến Lễ là một tên nhóc nhạy cảm, thằng bé rõ ràng cảm nhận được mẹ có chút khác thường, mặc dù giọng nói vẫn lạnh lùng như thường ngày, nhưng thằng bé lại cảm thấy hôm nay mẹ thật là dịu dàng.

Cho nên thằng bé cũng dũng cảm hơn ngày thường một chút, chủ động lên tiếng giúp đỡ mẹ.

Bình thường khi mẹ bận rộn, thằng bé đều run sợ trong lòng, sợ bị ăn đòn.

Lý Thanh Vận vốn định bảo thằng bé đi tìm bạn bè chơi đi, dù sao thì thằng bé lớn đến tuổi này cũng là lúc thích nghịch ngợm, lời nói vừa mới đến đầu môi đã nhớ ra trước đây, mỗi lần thằng bé ra ngoài đều bị những bạn bè khác gạt ra ngoài và nhục mạ, dần dần cũng không thích ra ngoài nữa.

Đến cùng nguyên nhân vẫn là từ Lý Chiêu Đệ, hành động từ hôn??? của cô ấy, còn cả việc lấy tiền của nhà chồng đưa cho nhà mẹ đẻ, khiến người trong thôn tránh mặt cô ấy, lời đồn đại cũng quá nhiều, ảnh hưởng đến cả con mình.

Cơm thì phải ăn từng miếng, đi đường thì phải đi từng bước.

Chắc chắn Lý Thanh Vận sẽ không để bản thân ở mãi trong hoàn cảnh lúng túng thế này.

"Vậy con cầm đầu này đi."

Lý Thanh Vận đưa một đầu quần áo cho Đại Bảo, mình thì nắm một đầu khác, ra sức vặn, nước trong quần áo cũng rào rào chảy xuống, Đại Bảo cảm thấy chơi thật là vui, cũng bắt đầu ra sức, nước chảy ra văng lên người hơi lành lạnh, vô cùng thoải mái.

Hai mẹ con dùng cách thức như thế vặn khô hết cả một chậu quần áo, rồi cùng nhau đi phơi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.