Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 47




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mãi cho đến ba giờ chiều Cố Đình Chu mới trở về.

Trình Kiệt đỡ anh đi vào.

"Em dâu, bác sĩ nói chân Đình Chu khôi phục khá tốt, tiếp tục uống thuốc là được."

Trình Kiệt cho rằng mục đích chủ yếu của chuyến đi này chính là khám chân, Lý Thanh Vận cũng không giải thích, nhiệt tình chào hỏi anh ấy, còn mời cả nhà bọn họ buổi tối tới nhà ăn cơm.

Trình Kiệt cũng không có từ chối, thoải mái đồng ý.

"Để anh về bảo chị dâu em tới giúp em một tay."

Một mặt Lý Thanh Vận nghĩ trong nhà có rất nhiều thịt, nếu không ăn thì sẽ hỏng, vốn dĩ cũng định đưa tới cho họ. Hơn nữa bọn họ đã kết nghĩa, mà chưa có mời tới ăn riêng. Mặc khác hôm nay đã làm phiền Trình Kiệt, trong lòng thấy ngại.

Thấy Trình Kiệt đã đi xa, Cố Đình Chu mới nói: "Anh gọi điện thoại cho chiến hữu đã chuyển nghề của anh rồi, anh ấy nói anh ấy sẽ sắp xếp xử lý."

"Vậy thì tốt quá."

"Phía Phán Đệ, trước tiên đừng nhắc tới chuyện này, để tránh cô ấy có gánh nặng tâm lý."

"Được.”

Hai người thương lượng xong, Cố Đình Chu về phòng nghỉ ngơi, Lý Thanh Vận chuẩn bị bữa tối.

Hai con cá chép kho, sườn làm chua ngọt, còn có canh vịt sạch sẽ để lại từ trưa cũng xem như một món, sườn còn để lại thì làm một chút cháo sườn. Cổ họng Mao Đầu không tốt, chỉ có thể ăn cháo.

Xào thêm một đĩa trứng xào mướp, dưa chuột trộn. Buổi sáng còn bánh bao dư lại làm bữa chính, như vậy cũng đủ rồi.

Sau khi chuẩn bị đồ ăn xong thì bắt đầu làm.

Không lâu sau, chị dâu Thu Cúc cũng tới, hai người vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm, thời gian cũng trôi qua rất nhanh.

Cửa có người đập cửa, Lý Thanh Vận còn tưởng là Trình Kiệt mang đứa nhỏ tới, bảo Đại Bảo đi mở cửa.

"Mẹ, là dì nhỏ tới." Đại Bảo ở cửa kêu †o.

"Em gái, để chị làm, em đi xem thử đi." Thu Cúc nhận lấy cái muôi trong tay cô.

Lý Thanh Vận rửa tay tùy tiện lau trán rồi chạy ra ngoài.

"Vọng Đệ, sao em lại tới đây thế?"

Một cô gái cao cao gây gây dắt Đại Bảo đi tới, trong tay còn xách theo một cái giỏ.

"Chị cả, sáng sớm hôm nay em nghe người ta nói, chị đến nhà họ Hàn đón chị hai đi, nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng thấy không yên tâm nên tới xem thử chuyện là thế nào." Vọng Đệ nói xong đưa giỏ tới.

"Mang cho chị chút tương ớt em tự làm, chị đừng chê nhé."

Tính tính Vọng Đệ rất cởi mở, tuy lấy người có điều kiện bình thường, chồng còn bị cà lăm, thế nhưng cô ấy biết cách đối nhân xử thế, nắm chắc chồng mình trong lòng, cha mẹ chồng cũng xem như hòa thuận với cô ấy.

Cô ấy mới vừa kết hôn một năm, bình thường cũng rất ít về nhà mẹ đẻ, không tết không lễ thì cơ bản cô ấy sẽ không về nhà. Cha Lý mẹ Lý âm ï thế nào cô ấy cũng mặc kệ, không nên cho thì một xu cũng không cho, ngày tết về nhà cũng chỉ mang một chút trái cây. Cha Lý mẹ Lý tỏ thái độ với cô ấy thì cô ấy rời đi ngay.

Nói thật, trong bốn chị em họ thì Vọng Đệ có tính cách tốt nhất, không có lệch lạc, cho nên cuộc sống của cô ấy khá tốt.

"Vậy thì cảm ơn nhé, chị thích nhất là tương ớt em làm.”

Đây cũng là lời nói thật, trước đây nguyên chủ nấu ăn thật sự rất bình thường, thích ăn nhất là tương ớt do em hai này làm, vừa ngon lại hao cơm, xào rau cũng rất ngon.

"Đi, chị dẫn em đi thăm chị hai của em."

Ba người gặp mặt là lại bộc bạch hết một phen, trọng điểm là nói hết chuyện xảy ra khi đi tới nhà họ Lý và chuyện xảy ra khi đi tìm Phán Đệ cho Vọng Đệ nghe.

Vọng Đệ bỗng chốc lại cảm thán sự đời vô thường, thay cho số phận thảm thương của ba chị em mình.

Ba người cùng nhau khóc lóc.

Trước đây Vọng Đệ luôn cảm thấy chị cả ích kỷ, liên quan đến lợi ích của chính cô thì cô sẽ không hề để tâm mà từ bỏ bọn họ, cho nên cô ấy vẫn luôn biết rõ rằng mình chỉ có thể dựa vào bản thân.

Nhưng chuyện của Phán Đệ làm cho cô ấy phát hiện, chị cả cũng không có vô tình vô nghĩa như trong tưởng tượng, ít nhất cô có thể không chút do dự đưa chị hai về nhà khi cô ấy chịu uất ức, rất đáng để cô ấy tôn trọng.

Hiểu rõ được chuyện đã xảy ra, cũng biết chị cả và anh rể sẽ giúp đỡ chị hai, cô ấy cũng yên tâm.

Lý Thanh Vận giữ cô ấy ở lại ăn cơm, nhưng cô ấy khăng khăng đòi đi.

Trong lúc hai người lôi kéo, cô sờ trúng bụng của cô ấy, cứng rắn, phồng lên.

"Em hai, em..." Không phải mang thai đó chứ?

"Đúng như chị nghĩ đấy." Vọng Đệ ngượng ngùng gật gật đầu, chị hai vừa mới gặp chuyện bất hạnh, cô ấy cũng ngại chủ động nói chuyện mình mang thai ra.

"Mấy tháng rồi." Lý Thanh Vận kinh ngạc vui mừng hỏi.

"Em hai, chúc mừng em nhé. Lý Phán Đệ cũng vui vẻ nói.

"Bốn tháng rồi."

"Vậy em phải cẩn thận đấy. Hôm nay trời cũng sắp tối rồi, đừng về nữa, ở nhà chị một đêm, ngày mai rồi hẵng về." Lý Thanh Vận giải quyết dứt khoát.

Vọng Đệ cũng không hề õng ẹo, mà đồng ý.

Chị dâu Thu Cúc cũng đã làm cơm xong, Trình Kiệt vừa vặn mang theo con trai tới.

Người một nhà cũng không cân chia bàn, cùng nhau ăn một bữa cơm.

"Chị dâu Thu Cúc, hôm nay vất vả cho chị rồi."

"Nói cái gì vậy, đều là người một nhà, tính ra bọn chị còn được hời mà. Ha ha." Thu Cúc cũng có tính tình cởi mở.

Từ lúc Lý Thanh Vận cứu Tiểu Mao Đầu, cô ấy đã coi cô như chị em ruột.

Trong bữa tiệc Trình Kiệt hỏi chuyện cái chân bị thương của Phán Đệ, cuối cùng Lý Thanh Vận nói đại khái tình huống của Phán Đệ.

Trình Kiệt tức giận vỗ bàn đứng dậy. "Gia đình kiểu gì mà lại dám đối xử với con dâu như vậy, hai người đi báo cảnh sát chưa?"

"Báo rồi, hôm qua em đến bệnh viện huyện khám bệnh cho em gái, thuận tiện báo án, cũng để lại báo cáo xét nghiệm vết thương, có lẽ sẽ có được kết quả nhanh thôi."

"Vậy là tốt rồi." Lúc này Trình Kiệt mới nhận thấy phản ứng của mình quá khích.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nở nụ cười.

"Mọi người chê cười rồi."

"Anh Trình của các em chính là như vậy đấy, trên đường gặp chuyện bất bình luôn có phần của anh ấy." Thu Cúc cũng nói đầy bất lực.

"Em lại rất thích tính cách của anh ấy, ở cổ đại, có thể xưng anh hùng hào kiệt. Cố Đình Chu nửa đùa nửa thật nói. "Ha ha, người hiểu tôi cũng chỉ có Đình Chu thôi." Trình Kiệt vỗ vỗ bả vai Cố Đình Chu.

Khó trách kiếp trước anh ấy có thể lăn lộn trở thành ông trùm xã hội đen, chuyện này có liên quan rất lớn đến tính cách hào phóng cởi mở của anh ấy.

Cơm ăn được một nửa, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa.

Lý Thanh Vận đứng dậy đi mở cửa.

"Hôm nay trong nhà có khách đến không ngừng, là có chuyện tốt xảy ra đấy" Trình Kiệt cười nói.

"Chị... cả, là em, Vọng Đệ... Có ở đây không?" Hóa ra là Dư Quý, chồng của Vọng Đệ. Chỉ thấy anh ấy mang một đôi giày rơm bị dính đầy bùn, trên đùi còn có dấu vết của bùn.

Hiện tại cô thật sự đã tin cuộc sống của Vọng Đệ rất tốt, chậm chạp không trở về, chồng tan làm về nhà, quần áo cũng không kịp thay đã nhanh chóng đi tìm tới cửa, có thể thấy anh ấy thật sự yêu thương cô ấy.

"Em rể à, mau vào đi, bọn chị đang ăn. Em chưa ăn gì phải không, mau tới ăn một chút. Lý Thanh Vận nhanh chóng nghênh đón anh ấy vào, cũng đặt thêm một bộ bát đũa cho anh ấy ở bên cạnh Vọng Đệ.

Dư Quý có chút căng thẳng, thận trọng chào hỏi mọi người, càng cố gắng, càng nói không tốt, gấp gáp đến độ đầu đầy mồ hôi.

"Không có sao, cứ từ từ thôi. Mọi người đừng để ý, đây là chồng của em, khi còn bé anh ấy bị một trận bệnh nặng, sau đó thì mắc tật cà lăm." Vọng Đệ kéo anh ấy ngồi xuống, tự nhiên hào phóng giới thiệu.

Tất cả mọi người đều âm thầm công nhận cặp vợ chồng này, anh có tình em có nghĩa, dùng cách thức của mình để quan tâm chăm sóc đối phương, đây có lẽ chính là chân lý của hôn nhân. Dư Quý được vợ quan tâm, cũng không còn căng thẳng nữa, lộ ra một khuôn mặt tươi cười đây thành khẩn, cười với mọi người coi như chào hỏi.

Cố Đình Chu cũng mời anh ấy ăn cơm: "Em rể mau ăn đi." Cũng đưa cho anh ấy một cái bánh bao.

Bữa ăn này rất đặc biệt, tất cả mọi người đều hài lòng, trò chuyện thật lâu mới kết thúc.

Đại Bảo và Mao Đầu đã trải qua vài lần ở chung, cũng nghiễm nhiên trở thành bạn tốt.

Đưa tiễn hai vợ chồng Trình Kiệt, rồi Lý Thanh Vận nghiêm khắc từ chối yêu câu hiện tại mang Vọng Đệ về nhà của Dư Quý.

Trời tối, mang theo một phụ nữ có thai đi đường vào ban đêm cũng không an toàn.

Cuối cùng Dư Quý cũng vui vẻ đồng ý, thật ra anh ấy cũng không muốn để vợ đang mang thai phải bôn ba, chỉ sợ quấy rầy cả nhà chị cả.

Lý Thanh Vận sắp xếp trải giường dưới đất trong gian nhà chính cho Dư Quý, Vọng Đệ và Phán Đệ ngủ trong giường ở phòng phía tây, vừa vặn hai chị em đã lâu không gặp mặt, có thể nói chuyện phiếm, Vọng Đệ cũng có thể khuyên giải Phán Đệ.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.