(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Phán Đệ, chị cho em hai con đường, em tự chọn lấy. Cách một, chị tố cáo nhà họ Hàn, khiến họ nhận được sự trừng phạt thích đáng. Còn em ly hôn với hắn ta, chị đưa em qua đó. Cách hai, chị để các đồng chí công an tổ chức hòa giải, bắt nhà họ Hàn cam đoan sau này sẽ không đánh em nữa, ngoài ra họ phải bồi thường cho em, em sẽ tiếp tục chung sống với người ta.
"Chị, không được, không được đâu, bọn họ không phải là người, bọn họ là ác quỷ. Lúc trước em cũng từng tố cáo họ với đại đội trưởng và trưởng thôn, hai người đó cũng từng phê bình nhà bọn họ, nhưng khi về họ lại trói em để đánh đập. Em sợ lắm, em thà chết, em thà chết cũng không về, chị đừng đưa em về lại đó, em van xin chị." Phán Đệ ôm chặt lấy mình, dường như vừa nhìn thấy cảnh tượng nào đó khủng khiếp lắm.
Trước khi ra ngoài cùng chị gái, Phán Đệ đã từng nghĩ hay là cứ thế đi, cố gắng chịu đựng, tiếp tục làm một cái xác biết đi, đến ngày nào đó không nhẫn nhịn được nữa, cô sẽ giải thoát cho bản thân.
Song, sau khi rời đi, Lý Phán Đệ mới phát hiện thế giới ngoài kia tốt đẹp đến vậy. Có chị cả ở đây, cô rất an toàn, cô không muốn bị đưa về nơi đó.
Lý Thanh Vận biết, có thể Phán Đệ đang chịu đựng sự căng thẳng và chướng ngại tâm lý.
"Vậy hãy ly hôn đi!" Lý Thanh Vận thở dài.
Lý Thanh Vận cũng thiên về phương án ly hôn, là một thanh niên mới của thế kỉ hai mươi, cô không muốn khoan nhượng với sự bạo hành.
Tuy nhiên, đây vẫn là thập niên sáu mươi, cách nhìn của mọi người với phụ nữ từng ly hôn vẫn chưa thể sánh bằng thế hệ sau. Do đó, cô để cho em gái mình tự lựa chọn, song cô không mình lại nàng đối phương xúc động đến vậy.
Lý Thanh Vận bảo Đại Bảo chạy qua phòng phía đông để chơi với em trai.
Ba người ở lại nhà chính bàn bạc những chuyện xảy ra sau đó.
Phán Đệ cảm thấy mờ mịt về tương lai của mình, nhưng miễn là cô được rời xa nhà họ Hàn, cô sẽ chấp nhận tất cả hậu quả có thể xảy đến.
Hơn nữa, ly hôn nhiều lắm cũng chỉ phải nghe vài lời đồn và cười chê của người đời, không ly hôn thì sẽ bị bạo hành mắng chửi ngày này qua tháng nọ, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.
“Phán Đệ, em nhớ lại đi, nhà họ Hàn có điểm yếu nào mà chúng ta có thể bắt thóp không?"
Cố Đình Chu cũng ủng hộ ly hôn, song, bọn họ phải đứng trên điểm cao của nền tảng đạo đức, khiến nhà họ Hàn bị sa cơ thất thế rồi mới ly hôn. Nếu vậy mới có thể giảm bớt thiệt hại mà cô em vợ phải gánh chịu.
Anh hồi tưởng lại kiếp trước, vì vốn không có thiện cảm với vợ nên anh cũng không quan tâm đến việc của nhà cô cho lắm.
Về sau, anh nghe người ta nói cô em vợ này mất sớm vì bạo bệnh. Hoá ra cô ấy không chết vì phát bệnh đột ngột mà là do bị đánh đập ngược đãi lâu ngày đến chết. Do đó, anh cũng tán thành ly hôn, hơn nữa còn phải trả thù đám người kia thật nặng.
"Bắt thóp à... Em không biết, thực sự không biết. Cả nhà họ là một lũ điên, em như đứa hầu nhà họ, chỉ hơi làm mếch lòng họ là sẽ bị nhốt lại đánh đòn, không cho ăn uống vài ngày liền. Mẹ chồng lấy kim chích em, Hàn Đông thích quất em bằng thắt lưng, treo em lên mà đánh, cha chồng vắng nhà cả năm, mỗi lần về nhà là lại săm soi đánh giá em như thể một con gia súc. Bọn họ không cần làm việc, có rất nhiều tiền, cũng không coi em là con người, bắt em làm trâu làm ngựa cho họ. Cha chồng nói với người ngoài là ông ấy đi làm thuê ở vùng khác, nhưng lần nào trở về cũng đưa cho mẹ chồng và Hàn Đông rất nhiều tiền. Em từng lén nhìn trộm, nhiêu tiên như thế này này... Phán Đệ huơ tay múa chân diễn tả.
"Đều là đại đoàn kết sao?" Cố Đình Chu đặt câu hỏi ngay.
Là một quân nhân nhạy cảm, anh lập tức lọc ra một thông tin quan trọng trong lời mô tả khoa trương của cô em vợ.
Một người đàn ông trung niên, ở nơi khác cả năm trời nhưng lại có thể mang rất nhiều tiền về nhà.
Ông ta hành nghề gì để kiếm ra tiền? Anh là quân nhân nhưng tiên lương cũng chỉ được mười mất đồng thôi.
Còn người đàn ông nông thôn kia cứ cách một thời gian lại mang một số tiền lớn về nhà, thảo nào ông ta có thể bỏ một trăm đồng cho con trai mua vợ.
"Vâng!" Phán Đệ khẳng định.
Lý Thanh Vận hiểu ra, trong chuyện này có gì đó rất bất thường.
"Chúng ta báo công an luôn đi, để đồng chí công an giải quyết."
Cố Đình Chu suy nghĩ một chút rồi nói: "Không, đây không phải chuyện bình thường mà công an có thể xử lý. Ngày mai anh sẽ lên công xã một chuyến, có lẽ sẽ nghĩ ra cách giải quyết."
Hai người ngầm hiểu bước ngoặt của sự việc là đây. Hiện giờ vấn đề không còn là ly hôn hay không, chắc chắn phải ly hôn rồi. Hơn nữa, nhà họ Hà có khả năng gặp hạn.
Kiếm được nhiều tiền như vậy, không phải buôn người thì là buôn ma tuý, nếu không, tệ nhất cũng là buôn đi bán lại, đầu cơ trục lợi.
Hầu hết những cách khiến người ta đột nhiên phất lên sau một đêm, kiếm những khoản tiền kếch xù đều dính dáng đến phạm tội. Theo cách nói của thế hệ sau, những cách thức này đều được viết trong luật pháp, để xem người ta có mạng để lấy tiền này hay không, còn nhà họ Hàn kia thì không bao giờ trong sạch được rồi.
Lý Thanh Vận dẫn Lý Phán Đệ qua phòng phía tây rửa mặt nghỉ ngơi, ở bên tâm sự với đối phương một hồi, trấn an cô ấy rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Khi thấy Phán Đệ ngủ, cô mới trở về phòng phía đồng.
Cố Đình Chu cũng đã dỗ hai đứa trẻ ngủ say. "Anh vất vả rồi, còn khiến anh phải gặp thêm phiên hà nữa."
"Em không cần khách sáo với anh, anh là người đàn ông của em." Ánh mắt sâu thăm thẳm của Cố Đình Chu hướng xuống gương mặt cô.
Lý Thanh Vận hơi ngượng, cúi đầu xuống, ra vẻ bận dọn dẹp. Song, cô dám chắc anh nhất định đã phát hiện điều gì đó. Dù vậy, chỉ cần anh không xé rách bức màn che giấu này, cô vẫn sẽ làm đà điểu rúc đầu.
Một đêm yên bình.
Buổi sáng dậy sớm nấu một nồi cháo ngô thật to, lại còn "chơi sang" rán mấy quả trứng, hấp thêm một xửng bánh bao ngũ cốc.
Lúc Lý Thanh Vận rán trứng, Lý Phán Đệ cũng khập khiễng xuất hiện ngoài cửa.
"Em dậy làm gì, đừng yên, đừng di chuyển." Lý Thanh Vận lật trứng trong nồi lại rồi chạy qua đỡ Phán Đệ ngồi xuống cạnh bàn ăn.
"Chị, chị đừng để ý với cẩn thận như thế nữa, chân của em em tự biết, không sao đâu, em phụ giúp chị.”
Lý Thanh Vận, con bé sợ mình mất đi giá trị, sợ bị ghét bỏ, vì vậy mới ra sức đòi làm việc gì đó để chứng minh bản thân.
"Bây giờ em là bệnh nhân, nghỉ ngơi tử tế chính là cách giúp đỡ có ích nhất. Chỉ khi em tĩnh dưỡng thật tốt thì mới mau khỏi bệnh, mới đỡ đần chị được hiệu quả hơn. Sau này sẽ có chuyện cho em làm, lúc này đừng nên sốt ruột." Lý Thanh Vận khuyên nhủ.
Lần này Phán Đệ không nài nỉ tiếp, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lý Thanh Vận tiếp tục lật trứng.
Không lâu sau, Cố Đình Chu cũng tiến vào. "Có gì cho anh làm không?” Anh nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu có chút mông lung của buổi sáng.
Lý Thanh Vận rõ ràng cũng cảm nhận được tim mình đang đập rộn lên, không hề biết mình là một người mê giọng nói.
"Hai người đều là bệnh nhân mà không có tính tự giác gì cả. Muốn làm hả, bây giờ là lúc để hai người làm việc sao? Bao giờ tình trạng của cả hai khá lên thì có đầy việc để làm" Lý Thanh Vận có chút tức giận.
"Ha ha." Cố Đình Chu khẽ bật cười, anh biết cô có ý tốt.
Lý Thanh Vận quay đầu lại, bực bội lườm anh.
"Chắc hôm nay anh Trình không cần đi làm đâu, em đi nhờ anh ấy đưa anh lên thị trấn một chuyến, xe bò chậm quá. Nhân tiện, anh cũng nên vào bệnh viện huyện kiểm tra lại vết thương của anh. Nhiều ngày như vậy rồi, không biết đã khá hơn hay chưa."
"Được, nghe theo em tất." Cố Đình Chu trông có vẻ rất dễ nói chuyện.
Lý Thanh Vận nhặt bốn chiếc bánh bao lớn do chính tay cô làm và mười mấy quả trứng gà rồi đem qua nhà họ Trình.
Thu Cúc nhiệt tình mời cô ngồi chơi, cô nói rõ mục đích đến đây, Trình Kiệt cũng đi từ trong nhà ra ngoài.
"Em dâu, không thành vấn đề, trùng hợp là hôm nay anh cũng không đi dạy, anh nhất định sẽ chăm sóc Đình Chu tử tế, em yên tâm đi."
Thu Cúc nhất quyết không chịu nhận quà cô mang tới, cô phải nói hết nước hết cái, cuối cùng đối phương mới chịu nhận. Lúc đi về, Thu Cúc còn đưa cho cô một ít dưa muối chị ấy làm.
Cô thích món này, cô đến đây chưa lâu, còn chẳng có thời gian muối dưa, ngày nào cũng bật tối mắt tối mũi vì những chuyện trong nhà ngoài ngõ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");