(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Toàn bộ quá trình, Cố Đình Chu hết sức bình tĩnh, giống như cơ thể không phải của anh, không cảm giác được đau đớn, thật sự là một người đàn ông sắt thép.
Lý Thanh Vận giúp anh đổi thuốc, một lần nữa dùng băng gạc bọc kỹ, lại đưa anh cái quạt lá lớn.
"Nếu anh nóng thì quạt nhiều vào, như vậy sẽ không dễ đổ mồ hôi làm vỡ mủ. Mà anh uống thuốc chưa? Nhất định phải nhớ uống thuốc mỗi bữa không thể ngưng.” Điều kiện bây giờ chỉ có vậy, cũng không có quạt, chỉ có thể dùng quạt thủ công.
Cố Đình Chu thuận theo mà nhận lấy.
"Uống rồi, em yên tâm, anh rất quý trọng sinh mệnh của mình. Bọn nhỏ ngủ rồi, em cũng ngủ một lát đi, buổi sáng dậy sớm như vậy, cũng bận rộn cả buổi sáng rồi."
Lý Thanh Vận thật sự mệt mỏi buồn ngủ, cũng không nói thêm nữa, nằm xuống không bao lâu đã tiến vào mộng đẹp.
Chờ sau khi cô ngủ say, Cố Đình Chu nhẹ nhàng kéo quần áo trên vai cô ra, rõ ràng có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ tươi.
Cố Đình Chu lại rơi vào mê mang, một người sống lại thật sự có thể thay đổi tính cách nhiều đến vậy sao? Anh từng nghi ngờ là có đặc vụ lẻn vào, thế nhưng đây thật sự là cơ thể của Lý Chiêu Đệ, anh nhớ rõ nốt ruồi nhỏ này.
Hơn nữa, sự quan tâm chăm sóc của cô dành cho mấy đứa nhỏ không thể giả được, Đại Bảo Nhị Bảo cũng rất quấn cô.
Nhưng Lý Chiêu Đệ của trước kia, hoàn toàn không phải như vậy.
Lý Chiêu Đệ chỉ là một phụ nữ nông thôn bình thường, trong mắt lẫn trong lòng chỉ có mảnh đất của mình, chỉ để ý tới việc có tiên tiêu hay không, có áo mặc hay không. Cô ấy chỉ yêu bản thân, không hề quan tâm đến bọn nhỏ, đối với anh cũng là dựa dẫm hơn là yêu thích.
Nhưng chỉ trong hai ngày ngắn ngủi này, anh đã phát hiện cô có quá nhiều khác biệt, giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
Lý Chiêu Đệ của hiện tại, không câu nệ tiểu tiết, có tấm lòng rộng rãi, ăn nói tao nhã, khí chất không tâm thường, xử lý chuyện trong nhà rất tốt, chăm sóc bọn nhỏ chu đáo, cũng rất chú ý đến chuyện giáo dục, ở chung với anh giống như người xa lạ mới gặp lần đầu.
Cô giống như người được sinh ra trong một gia đình tốt đẹp hơn, tính tình lương thiện do được dạy dỗ, biết thương người cũng biết thương mình.
Đặc biệt là ánh mắt của cô, sạch sẽ giống như một dòng suối trong vắt, vừa nhìn đã làm cho người ta muốn sa vào trong đó. Cho nên anh kết luận, cô không phải Lý Chiêu Đệ.
Nói không rõ cảm giác trong lòng là gì, liên tục xác định đây là cơ thể Lý Chiêu Đệ, mà không phải đặc vụ, khiến trong lòng anh lại có chút yên tâm. Mặc kệ trên người cô đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần cô là vợ của mình, là mẹ của các con, như vậy là được rồi.
Mọi chuyện chỉ có thể để từ từ, anh không muốn dọa cô sợ, cũng cần thời gian để hiểu rõ cô hơn, rồi mới tính tiếp.
Sau khi Lý Thanh Vận rời đi, mẹ Cố chia ra hai cân bông cho mình, rồi mang bốn cân còn lại đến phòng thằng cả Cố.
"Đây là bông vải mà nhà thằng hai đưa tới để làm áo bông quần bông cho hai đứa nhỏ."
"Chiêu Đệ lấy đau ra nhiều bông vải thế này, mẹ hỏi giúp con xem cô ấy mua như thế nào, con cũng muốn mua một ít." Chị dâu cả Cố sờ sờ bông mới trắng nõn mềm mại, thấy vô cùng thích.
"Mẹ đã hỏi con bé rồi, con bé nói là mua ở xã cung ứng, có phiếu là một đồng hai, không phiếu là hai đồng một cân. Con thật sự muốn mua thì mau đi mua đi, kẻo trễ lại bị giành hết đấy."
"A, mắc vậy sao."
Chị dâu cả Cố chần chờ, cả nhà bọn họ đi theo cha mẹ, không có ở riêng, quanh năm suốt tháng tiền trong nhà đều ở trong tay cha mẹ chồng.
Hàng năm mẹ chồng sẽ cho cô ta ba đồng để làm vốn riêng, chi tiêu những thứ lẻ tẻ cho gia đình nhỏ. Thật ra ở nông thôn thì người như mẹ chồng nhà cô ta đã là tốt nhất rồi nhưng so với em dâu tự mình quản tiền, lại chênh lệch không ít.
Cô ta tính toán tỉ mỉ, trong tay cũng chỉ để dành được hơn mười đồng tiền riêng, hai đồng một cân bông vải, áo bông quần bông cho hai đứa nhỏ, dù có dùng ít đi thì ít nhất cũng phải mất hai cân bông vải, vậy chính là bốn đồng, cô ta không nỡ chi ra.
Thấy cả buổi mà cô ta không nói chuyện, sao mẹ Cố lại không biết tính toán trong lòng cô ta chứ.
Thở dài một hơi rồi nói: “Lát nữa mẹ sẽ lấy tiền cho con, sáng sớm ngày mai con đi mua về. Tiên này là trích từ tiền của chung ra, đều là cháu trai của mẹ, mẹ đều thương cả."
"Con làm quần áo cho Đại Bảo Nhị Bảo cũng cẩn thận một chút, kẻo lại tạo chủ đề cho nhà thằng hai, đến lúc đó bản thân con bị nói thì mẹ cũng không tiện thiên vị cho ai đâu."
Chị dâu cả cũng nghe lọt tai lời nhắc nhở của mẹ Cố, chỉ cần mẹ chồng đối xử bình đẳng, cô ta cũng không dám tác oai tác quái. Dù sao nhà thằng hai cũng không dễ chọc, lần trước chỉ nói có một câu mà cô đã cau có mặt mày rồi.
Lý Thanh Vận ngủ một giấc thật thoải mái, lúc cô tỉnh lại đã là bốn giờ chiều, Cố Đình Chu đang ở trong nhà chính chơi cùng hai đứa con trai của mình.
“Sao anh không đánh thức em dậy?” Lý Thanh Vận dựa vào cửa, nhìn ba cha con tương tác với nhau.
"Thấy em ngủ ngon nên không gọi, hai ngày qua em vất vả rồi."
Thấy cha con vui vẻ, Lý Thanh Vận đi ra ngoài chuẩn bị bữa tối.
Tối nay cô sẽ nấu món canh xương heo đậu xanh rong biển. Lại hấp một nồi sủi cảo khác để làm món chính, trong không gian còn dư sủi cảo, nếu không làm sẽ không thể lấy ra nữa.
Bữa tối vừa mới chuẩn bị xong, trước tiên Lý Thanh Vận bưng một bát canh xương heo, còn gắp ba mươi cái sủi cảo hấp bỏ vào giỏ chuẩn bị mang qua cho cha mẹ chồng bên kia.
Hôm qua cha mẹ chồng cho gà với cá nhưng lại lấy tiên, cô ít nhiều gì cũng phải tỏ lòng tốt với anh cả và chị dâu mới được.
Nếu không phải đồ rất nặng, cô muốn Đại Bảo mang qua, nhưng chiếc giỏ này nặng quá, hơn nữa canh nóng như vậy, đổ lên người cũng không phải chuyện đùa.
Lý Thanh Vận xách theo giỏ đi chậm rãi, đột nhiên nghe thấy một tiếng than khóc.
Là người hàng xóm gần đó, ngoài cửa có một vòng người vây quanh bàn tán gì đó, cô theo bản năng tiến lại gần để nhìn kỹ hơn.
"Đã mười lăm phút rồi, tôi đã thử đủ mọi cách, Tiểu Mao Đầu vẫn chưa nôn ra, chỉ sợ lành ít dữ nhiều."
"Đúng vậy, vừa rồi không nên nghe theo Cố Đại Sa, dùng ngón tay lấy ra, lấy ra không được, ngược lại còn bị kẹt sâu hơn, Tiểu Mao Đầu lúc đầu còn có thể thở được, bây giờ gần như bị ngạt thở."
"Ai nói không phải, thật đáng thương, vất vả lắm Thu Cúc cũng có được đứa nhỏ này, thật là nghiệp chướng mà."
"Cô thì có thể chắc, cô vừa mới bảo ôm ngược đứa nhỏ lại, cũng không nhổ ra được." Cố Đại Sa cũng vặn lại.
Những người này vừa nói chuyện vừa tránh xa ra, sợ bị liên lụy tới đứa nhỏ ngạt thở, vừa rồi bọn họ mỗi người một ý, nhưng không ai có thể cứu được đứa nhỏ khỏi nguy hiểm.
Chỉ thấy một phụ nữ trẻ ôm đứa nhỏ vỗ mạnh vào lưng, đứa nhỏ mặt đỏ tía tai, trợn to mắt, nhìn như ngạt thở.
Không được rồi, là dị vật mắc kẹt trong cổ.
Lý Thanh Vận lập tức phản ứng lại, cô ném giỏ trong tay, lao tới.
Không kịp giải thích, cô giật lấy đứa nhỏ từ tay người phụ nữ, dựa theo thủ thuật Heimlich ôm bụng đứa nhỏ từ phía sau, một tay làm nắm đấm, tay kia nắm lấy tay làm nắm đấm, nhanh chóng ép bụng, lặp lại liên tục gần chục lần, đứa nhỏ cuối cùng nôn khan một tiếng, phun ra thứ gì đó trông giống như hạt đào.
Người phụ nữ bên cạnh lúc đầu ngơ ngác nhìn Lý Thanh Vận cứu người, thầm cầu nguyện đứa nhỏ bình an vô sự, mãi đến khi đứa nhỏ nôn dị vật ra, cô ấy mới lập tức ngã xuống đất, bật khóc thành tiếng.
Đứa nhỏ nhìn mẹ khóc cũng khóc theo, hai mẹ con cùng khóc.
Lý Thanh Vận lúng túng đứng tại chỗ, muốn nói vài câu an ủi, lại cảm thấy mình không có tư cách.
Âm thanh nghị luận của những người xem náo nhiệt xung quanh càng lớn hơn.
"Đây không phải là vợ Đình Chu sao? Cô ấy còn có bản lĩnh như vậy, tôi còn tưởng rằng hôm nay Tiểu Mao Đầu không thể cứu được."
“Đúng vậy, tôi cũng không dám tin, vợ Đình Chu thế mà lại có nhận thức như vậy.”
"Coi cô nói kìa, người ta tốt xấu gì cũng là vợ quân nhân, Tiểu Mao Đầu còn sống là tốt rồi, thật sự dọa người ta toát mồ hôi lạnh, mạng sống gần như mất đi trước mắt"...
Lý Thanh Vận không nghe những người khác đàm luận, cô nhặt giỏ lên, thấy một ít canh đã đổ ra ngoài, nhưng không thành vấn đề, lại tiếp tục đi đến nhà cha mẹ chồng.
Đi được chừng hai mươi mét, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói nghẹn ngào của người phụ nữ: "Vợ Đình Chu, cảm ơn cô"
"Không có gì, cô mau đưa đứa nhỏ đến trung tâm y tế công xã để kiểm tra đi, bị mắc kẹt hạt lớn như vậy, không chừng cổ họng có vấn đề đấy."
"Được được" Người phụ nữ vội vàng đồng ý.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp.
Lý Thanh Vận tâm tình bay lên, ngay cả gió nóng cũng trở nên dịu dàng.
Cô ngân nga ca hát suốt chặng đường tới nhà cha mẹ chồng, đặt đồ xuống rôi chuẩn bị ra về.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");