(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Món trứng gà hấp đã chưng xong, tụi nhỏ vẫn đang ngủ.
Sáu giờ rưỡi, Lý Thanh Vận cũng không thèm ăn, bèn hâm nóng trứng gà hấp ở trong nồi, bản thân thì vác một cây cuốc đi xới đất.
Đất tự giữ phải xới lên mới có thể trồng rau vụ đông, đây là một công việc tốn sức, đáng tiếc trong nhà không có đàn ông, cha mẹ chồng bên kia đều phải đi làm, lại phân chia nhà, không trông cậy được.
Chỉ có thể dựa vào bản thân, may mà mảnh đất này cũng không lớn, chẳng mấy chốc nữa là có thể xới xong rồi.
Sáng sớm vẫn mát mẻ, tranh thủ làm bây giờ, có lẽ cũng có thể xới xong trong hai tiếng.
Thở phào nhẹ nhõm trong lòng, Lý Thanh Vận vung cuốc không ngừng, một cuốc rồi một cuốc, từng giọt mồ hôi kéo nhau rơi xuống trong đất.
Có cảm giác quen thuộc, giống như "cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày.'
Xới mãi đến tám giờ rưỡi, cuối cùng mảnh đất này cũng đã xới xong.
Lý Thanh Vận vẫn luôn không dám dừng lại, chỉ sợ một khi dừng lại thì sẽ không có sức lực để tiếp tục.
Thả cuốc xuống, chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình vô cùng đau nhức, mở ra thì thấy lòng bàn tay đã có vài vết phồng rộp trầy xước, sáng bóng loáng.
Quả nhiên cô không phải người hợp làm việc nhà nông.
Vội vàng tìm thuốc mỡ trong không gian để thoa lên mới thoải mái hơn một chút.
Trở lại sân trước, Đại Bảo đã tỉnh rồi, tự mình ngồi chơi trên giường. "Đại Bảo, đói bụng chưa? Thức dậy tự mình đánh răng rửa mặt, mẹ đi làm đồ ăn cho con."
Lý Thanh Vận hâm nóng trứng gà hấp và bánh bao không nhân, lại làm thêm hai bát sữa bột, bưng lên bàn, Đại Bảo cũng đã rửa mặt xong.
Hai người vui vẻ ăn bữa sáng.
Đại Bảo tỉ mỉ nên đã nhận ra hôm nay tư thế tay của mẹ có hơi kỳ lạ, vừa nhìn thấy trên tay mẹ toàn là vết phỏng đã rách da, đau lòng hỏi: "Mẹ, tay của mẹ sao thế?"
"Không sao, chỉ là vừa nãy xới đất nên bị trầy thôi." Lý Thanh Vận nói một cách thản nhiên.
"Mẹ..." Đại Bảo nhìn mẹ, hai mắt hơi đẫm lệ, muốn nói gì đó lại không nói nên lời.
Thằng bé chỉ trách bản thân quá nhỏ, không làm được gì cả.
"Không sao đâu Đại Bảo, ngày mai sẽ ổn thôi." Lý Thanh Vận sờ cái đầu nhỏ của thằng bé, nhỏ giọng an ủi.
"Mẹ, đợi con lớn rồi, con sẽ cho mẹ ở căn nhà to, mặc quần áo xinh đẹp nhất, ăn sơn hào hải vị, không cần làm gì hết, giống như bà địa chủ của ngày xưa, có rất nhiều người giúp việc hầu hạ."
Đại Bảo nghe ông nội từng nói về cuộc sống của địa chủ ngày xưa, khi ấy trong lòng thằng bé đã luôn hướng về điều này rồi.
"Đại Bảo, hứa với mẹ, sau này ngàn vạn lần không thể nói những câu nói như này nữa, bị người nghe thấy thì người nhà của chúng ta đều toi hết. Với cả, mẹ tin rằng sau này Đại Bảo chắc chắn sẽ trở thành một chàng trai đội trời đạp đất, được rồi, bây giờ chàng trai nhỏ mau đi ăn cơm nào."
Bóng tối sắp đến, đây là mười năm đen tối của đất nước, cô chắc chắn phải bảo vệ tốt bản thân và hai đứa bé. Hai người ăn cơm xong, Đại Bảo vẫn dọn dẹp bát đũa như thường lệ, thằng bé còn giành cả việc dọn dẹp vệ sinh trong nhà, câm cái chổi nhỏ bắt đầu dọn dẹp trong phòng, ngoài phòng.
Lý Thanh Vận cho Nhị Bảo bú sữa, thay tã, dời giường nhỏ của cậu bé đến dưới mái hiên, nơi không có ánh mặt trời chiếu thẳng vào.
Để vài món đồ chơi mà ông nội của Đại Bảo làm khi thằng bé còn nhỏ vào trong giường nhỏ, để cậu bé tự mình nằm chơi.
Mỗi ngày trẻ con đều phải nhìn thấy ánh sáng tự nhiên, không thể nhốt mãi ở trong phòng, không tốt cho mắt, cũng không có lợi cho phát triển chiều cao.
Để Đại Bảo trông Nhị Bảo một lát, cô phải đi gieo trồng rồi.
Đất tự giữ quá nhỏ, cô chỉ có thể lựa chọn trông một chút su hào bắp cải, những loại như khoai tây cà rốt, đến lúc đó có thể mua trong đại đội. Lỗ đã được cuốc xong trong lúc xới đất rồi, chỉ cân rải gieo hạt giống là được, hạt giống đều là những hạt giống chất lượng tốt mà cô dành dụm trong không gian. Gieo hạt cũng đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần rải hạt giống lên, lấy cuốc xới nhẹ đất lấp lên là được rồi. Rải hạt giống xong, lúc đang lấy cuốc lấp đất, bỗng nghe thấy sân trước vọng đến những tiếng gõ cửa cộc cộc, tiếng sau lớn hơn tiếng trước.
"Chị, chị, mở cửa."
Không hay rồi, là gã bá vương nhỏ kia của nhà họ Lý tới rồi.
Lý Thanh Vận không kịp nghĩ nhiều, xách theo cái cuốc cũng xông ra ngoài.
Lúc đến sân trước, Đại Bảo trông coi Nhị Bảo, nhìn cổng bằng vẻ mặt cảnh giác, tiếng gõ cửa đã dọa Nhị Bảo sợ, dáng vẻ thút thít, muốn khóc nhưng không khóc.
"Đại Bảo, bế em trai vào trong phòng đi.
Sắp xếp cho con trẻ xong, Lý Thanh Vận mới đi tới cổng, mở chốt cửa.
Vừa mới mở ra, một người đàn ông cao to đã đẩy cửa đi vào, đúng là Lý Đắc Bảo, em trai của Lý Chiêu Đệ.
Anh ta vừa đi vào trong, vẫn đang chửi mắng trong miệng, nói: "Chị cả, tại sao mở cửa lâu như thế, đi cả quãng đường, đói chết đi được, mau lấy một chút đồ ăn cho tôi."
"Cậu tới đây có việc gì? Có việc gì thì nói mau." Lý Thanh Vận ngăn cản anh ta, nói một cách đi thẳng vào vấn đề.
"Chị cả, chị bớt giả ngu, Lý Nhị mặt rỗ của thôn chúng ta đã nói rằng thấy chị đi công xã vào hôm trước, tiên tháng này mau trả cho tôi, phải làm một chút đồ ăn cho tôi nữa, ăn no rồi thì tôi về sớm một chút, hôm nay nóng chết đi được.
Nếu như không phải là vì lấy tiền để đi đánh bài với vài người anh em, anh ta cũng không thèm đến nhà họ Cố để lấy đâu.
Lời nói như thể đương nhiên đã khiến Lý Thanh Vận tức giận đến bật cười, người nhà họ Lý này vẫn thật sự coi cô là cây hái ra tiền.
Vốn dĩ muốn quan sát tình hình một chút trước rồi mới quyết định, người này vừa đến, cô bèn muốn tát vào miệng người ta ngay rồi, làm gì còn nhịn được nữa. "Lý Đắc Bảo, tôi nói cho cậu biết, từ nay về sau, người nhà họ Lý các người đừng hòng lấy được một xu nào từ chỗ tôi. Với lại, tên mà mấy năm qua các người lấy từ tôi, phải trả lại cho tôi không thiếu một xu, nếu không tôi sẽ đi công xã tố cáo các người ngầm chiếm tài sản riêng của gia đình quân nhân, để các người ăn cơm tù, đi nông trường cải tạo."
Vẻ mặt Lý Thanh Vận lạnh lùng, một tay chống nạnh làm vẻ người đàn bà đanh đá, một tay nắm lấy cái cuốc, thực sự hơi đáng sợ.
Ở nhà, Lý Đắc Bảo đã quen thói kiêu ngạo, mặc dù hơi ngạc nhiên, ngược lại cũng không sợ bà chị này, dáng vẻ lợn chết không sợ bỏng nước sôi.
"Chị cả, chị hù dọa ai đó? Không phải chị cũng họ Lý à?" Lý Đắc Bảo căn bản không xem lời nói hung dữ của cô là chuyện to tát, còn làm dáng vẻ muốn đi vào trong phòng bếp. Lý Thanh Vận ném cái cuốc, vội vàng đuổi theo, Lý Đắc Bảo đi vào nhà bếp rồi thì bắt đầu tìm kiếm, trong phòng bếp ngoại trừ đồ gia vị, những lương thực khác đều đã khóa lại, anh ta mở không ra.
Tuy nhiên, anh ta lật đến mấy cái bánh bao không nhân chay, đây là bánh bao không nhân mà lúc sáng Lý Thanh Vận đã hâm nóng, tiện thể lấy ra và đặt lên trên tấm thớt, quên mất thả lại vào không gian.
"Uầy, chị cả, cuộc sống của chị trải qua không tệ, đều ăn bánh bao không nhân chay, cha mẹ chúng ta còn chưa từng ăn, tôi câm những cái này đi nhé."
Nói xong, anh ta móc ra một tấm vải, định gói vào trong lông ngực mình.
Lý Thanh Vận giận tới mức phổi muốn nổ tung.
Tiện tay quơ lấy dao phay trên bàn ăn, vụng về phía Lý Đắc Bảo. "Lý Đắc Bảo, hôm nay cậu dám đụng đến bánh bánh bao không nhân của tôi, tôi sẽ chặt tay của cậu!"
Chỉ thiếu hai giây, nếu như không phải Lý Đắc Bảo né nhanh, nhát dao này thật sự đã chém vào mu bàn tay của anh ta, anh ta sợ hãi không thôi, nhìn chị của anh ta.
"Lý Chiêu Đệ, chị ăn thuốc súng à, không phải chỉ là lấy vài cái bánh bao không nhân của chị thôi sao, vậy mà chị lại muốn chém tay tôi? Tôi chắc chắn sẽ quay về nói với cha mẹ chúng ta, bọn họ không đánh chết chị mới lại"
"Lý Đắc Bảo, cậu đừng uy hiếp tôi, kể từ ngày nhà ông Lý các người muốn bán tôi, món quà ba trăm tệ cho người ta, tôi đã không phải là người nhà ông Lý các người nữa rồi. Bây giờ tôi gả cho nhà họ Cố thì là người nhà họ Cố. Người nhà họ Lý các người thử đụng vào một đầu ngón tay của tôi thử xem, người đàn ông của tôi là lính, tôi xem thử lãnh đạo công xã sẽ bảo vệ một vợ quân nhân như tôi đây, hay là bảo vệ những dân đen như các người. Cậu cút về ngay cho tôi, đợi tiền đi, trong vòng ba ngày, tôi muốn nhìn thấy hai trăm năm mươi tệ tiên, nếu không tôi sẽ đi công xã tố cáo các người ngầm chiếm tài sản quân nhân, bắt toàn bộ các người đi cải tạo lao động."
"Chị dám, chị chờ đó, tôi quay về ngay, kêu cha mẹ đến đây xử lý chị, hứ!"
Lý Đắc Bảo lưu luyến không nỡ bỏ bánh bao lớn trong tay xuống, nói một câu hung dữ, tỏ vẻ ta đây rồi chạy ra ngoài.
Lý Thanh Vận thấy anh ta mạnh miệng như vịt chết, bèn cầm dao phay đuổi theo, muốn dọa anh ta một cái.
Dao phay mới, sáng bóng loáng được lấy ra từ trong không gian, thật sự nhìn có cảm giác hơi đáng sợ.
"Giết người, Lý Chiêu Đệ muốn giết người!" Lý Đắc Bảo vừa chạy vừa hô, khi qua cổng, suýt chút nữa đã chạy rớt cả giày. "Lý Đắc Bảo, hôm nay bà đây chém không chết mày, thằng oắt con này!" Đuổi mãi tới cửa, hai người đều hoa mắt rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");