(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đôi mắt xếch của Liễu Thúy Hoa sáng rực giống như đèn pha, tò mò nhìn khắp nơi, nhất là khi biết được hai cái rổ đây áp đặt trên tấm ván xe thuộc sở hữu của Lý Thanh Vận thì sự hâm mộ lẫn ghen tị trong ánh mắt đều sắp tràn ra ngoài.
Vì e ngại với chuyện vào lúc sáng nên bà ta cũng chỉ dám nghĩ thâm trong lòng, ngoài miệng cũng không dám lải nha lải nhải thêm nữa.
Trên đường đi về không được thoải mái bằng lúc đi buổi sáng, nắng đang rất to, nóng đến đổ lửa, hơn nữa còn phải đỡ lấy hàng hóa, không dám buông lỏng.
Lý Thanh Vận dùng miếng vải bông mà chị Thải Hà cho che lại ánh mặt trời, lúc này mới cảm thấy thoải mái một chút, đã có thể mở mắt. Hai người thím nhìn thấy xấp vải bông của cô thì đôi mắt sáng ngời, đều giống như các cô gái còn trẻ, thím Cao trêu đùa: "Vợ Đình Chu này, xấp vải bông này của cháu đẹp quá, nếu dùng vải này may thành váy hoa nhí thì chỉ có thể nói là thật đẹp."
'Ây da, đẹp thì có đẹp, nhưng mà miếng vải này bị lỗi rồi, đây này, nơi này màu nhuộm không đều, bị loang, là do người khác cho cháu, cháu nghĩ vừa được hời lại không cần phiếu, nên cháu cầm thôi." Lý Thanh Vận cũng biết xấp vải hoa nhí màu vàng này nhìn rất tươi mát, phù hợp với thẩm mỹ của cô, nhưng cô cũng không thể nói như vậy.
"Không sao cả, cả xấp này mà cắt ra, còn lại thì dựa theo vóc người của cháu cũng đủ làm hai cái áo đầm." Thím Giang trộm nhìn vóc dáng nhỏ bé của cô rồi nói, bà ấy vốn là người có hiểu biết về việc may quần áo, trước kia nhà mẹ đẻ là thợ may cho nên bà ấy là vừa nhìn thấy đã nói rất chính xác.
Thấy bà ấy thích xấp vải bông này đến như vậy, trong lòng Lý Thanh Vận chợt nảy ra ý định, thím Giang này mua vải đỏ làm chăn để chuẩn bị làm của hồi môn cho con gái út, chồng của bà ấy làm nghề giết heo chắc hẳn là có phương tiện, sau này thỉnh thoảng mình muốn ăn một ít thịt heo này nọ thì có thể tìm đến họ mà mua, cũng coi như có cớ để dựa vào.
Tuy rằng trong không gian của cô có, nhưng không thể từ trống rỗng mà biến ra được.
"Thím Giang thích sao? Dù sao xấp vải này của cháu có thể làm hai cái, nếu thím muốn, cháu và thím cùng dùng chung.”
"Vậy thì quá tốt, cảm ơn cháu nhé vợ Đình Chu, thím sẽ dựa theo giá gốc của xấp vải này mà trả tiền cho cháu." Thật ra thím Giang đã muốn mở miệng hỏi từ lâu, chỉ là thấy ngượng ngùng, dù sao bọn họ cũng không thân.
Thím Cao ở bên cạnh không có nói chen vào, bởi vì mấy đứa con gái nhà bà ấy đã lập gia đình hết cả rồi.
Thím Giang cũng là một người mau lẹ, biết người khác có được xấp vải lỗi nhất định cũng là nhờ quan hệ mới có được, hơn nữa lại không cần phiếu, so với chính mình tự đi mua sẽ có lời hơn, cho nên bà ấy mới nói thẳng là trả theo giá gốc, như vậy cũng không tính là chiếm lợi từ người khác.
Thật ra cũng chỉ là chuyện vài đồng vài hào mà thôi, Lý Thanh Vận thật sự không thèm để ý đến tiền, cô chỉ nghĩ muốn có một mối quan hệ tốt với bà ấy, nên suy nghĩ vài giây.
"Cháu đã nghe nói thím khéo tay từ lâu rồi, như vậy đi, xấp vải này cháu dựa theo giá vải bị lỗi chia cho thím một nửa, thím giúp cháu làm một cái đầm được không? Tiên công trả cho tay nghề của thím cũng không phải chỉ có một chút tiên ấy thôi đâu, nếu thật sự tính toán thì là cháu được hời, thím thấy được không?”
Thím Giang nghe xong cảm thấy cả người thoải mái, người vợ này của Đình Chu rất biết làm việc, vừa khen tay nghề của bà ấy tốt mà lại còn lấy giá rẻ cho bà mà cố ý không để lại dấu vết, thật đúng là một người không tệ, nhưng sao đánh giá trong đội lại kém như vậy, xem ra vẫn không thể bảo sao hay vậy, nghe thấy gió lại tưởng mưa.
Lý Thanh Vận giao vải ngay cho thím Giang, cũng hẹn ngày mai sẽ đến nhà đo đạc, chọn kiểu dáng này nọ, thím Giang cứ nhất định muốn đưa tiền cho cô ngay lập tức, Lý Thanh Vận từ chối, nói rằng ngày hôm sau đưa... cũng không muộn.
Đến lúc này là gặp gỡ lần thứ hai, không phải sẽ có liên hệ hay sao? Lý Thanh Vận cảm thấy được mình thật sự là một người ranh mãnh. Liễu Thúy Hoa ở một bên nghe được trong lòng tức tối, lại bắt đầu đâm bị thóc chọc bị gạo mà nói gần nói xa, bà ta không chịu được khi nhìn thấy người khác có cuộc sống tốt hơn bà ta, nhưng thật ra nhà bà ta cũng không tệ, chỉ là vẫn kém hơn hai nhà này một chút.
Lý Thanh Vận còn chưa kịp mở miệng thì thím Giang đã trực tiếp nói móc ngược lại, cô cũng vui vẻ thanh thản ngồi bên cạnh.
Ba người vừa nói vừa cười, không khí hài hòa.
Trở về trong thôn, mọi người đều lục tục xuống xe, chỉ còn có Lý Thanh Vận là vẫn còn ở trên xe, ông Cố nói không sai, đúng là nhà cô nằm ở trên đường đến chuồng bò, nhưng đường đi cũng khá xa, nếu muốn đưa cô về nhà thì ông ấy phải đi đường vòng, trong lòng cô cũng rất biết ơn ông ấy.
Cho nên lúc cô xuống xe thì lấy ra một cái bánh bao không nhân trắng trẻo đưa cho ông ấy: "Chú, trời nắng nóng giữa trưa thế này mà làm phiên chú quá, chú cầm lấy để cho đứa nhỏ ăn.
Buổi sáng cô đã thấy ông ấy giấu bánh quai chèo ở trong lòng ngực, không nỡ ăn, chắc là để dành cho đứa cháu nội trong nhà.
Ông Cố chết sống không chịu nhận, còn nói đã nhận lấy một cái bánh quai chèo của cô rồi, không thể lại nhận thêm bánh bao nữa, Lý Thanh Vận trực tiếp nhét vào trong tay ông ấy.
Ông ấy luống cuống đứng im tại chỗ, đôi tay đánh xe bò dính đầy tro bụi, nếu trực tiếp cầm bánh bao trả lại cho người ta thì cũng quá ngượng ngùng, sẽ làm dơ bánh, nhưng nếu nhận lấy thì lại cảm thấy ngại ở trong lòng.
"Chú, cảm ơn chú, chú trở về nhanh đi, thời tiết rất nóng, chú cẩn thận bị cảm nắng nhé." Lý Thanh Vận cứ khuyên nhủ mãi.
Nói đến bị cảm nắng, ông Cố lúc này mới nhớ tới con bò bị nắng nóng cả một quãng đường, nên dắt nó quay về chuồng bò nghỉ ngơi, bổ sung nước và cỏ khô .
Ông ấy nghĩ còn nhiều thời gian nên cũng nhận lấy bánh bao, nói một tiếng cảm ơn rồi vội vàng đánh xe bò rời đi.
Lý Thanh Vận xác định ông ấy đã đi xa thì mới lấy đồ ở trong không gian mà bản thân đã chuẩn bị vào tối hôm qua ra.
Tràn đầy ba túi lớn.
Sau khi xác định không có gì sai sót, lúc này cô mới lớn tiếng gõ cửa: "Đại Bảo, mẹ đã trở lại, mở cửa nhanh."
Đợi tâm một phút đồng hồ, cánh cửa được mở ra từ bên trong, Đại Bảo chạy vọt ra giống đạn pháo.
"Mẹ, rốt cục mẹ đã trở lại.' Đôi mắt to của thằng bé sáng rực nhìn mẹ, tâm trạng vui sướng thể hiện rất rõ trong lời nói.
"Mau dọn đồ vào giúp mẹ nào, thời tiết quá nóng, mẹ mua bánh bao thịt và còn bánh bao bột mì trắng cho con này.' Lý Thanh Vận vừa nói vừa xách hai cái rổ nặng trĩu đi vào.
Đại Bảo cũng nhanh chân ôm một cái gì đó mà bản thân có thể cầm nổi đuổi theo cô.
Hai mẹ con chạy qua lại mấy bận mới có thể dọn hết đồ vật vào nhà.
Lý Thanh Vận vừa mệt vừa nóng, mồ hôi đổ đầm đìa, ngực áo cũng ướt đẫm hất.
"Đại Bảo, có đói bụng không?"
"Không đói bụng, con ăn một cái bánh quai chèo thật to, còn đút cháo cho em trai, nó đang ngủ. Mẹ có đói bụng không, con lấy bánh quai chèo cho mẹ ăn." Đại Bảo giống một con ong mật nhỏ chăm chỉ, một hồi thì đưa khăn mặt cho cô lau mồ hôi, một lúc lại lấy cho cô mấy cái bánh quai chèo.
Mẹ không ăn bánh quai chèo, trưa hôm nay nhà mình ăn bánh bao thịt, con đợi mẹ nghỉ mệt một lát rồi đi hâm nóng bánh bao.
Lý Thanh Vận rót một cốc nước ấm uống hết một hơi mới cảm thấy mình được sống lại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");