Thập Niên 60 Nữ Phụ Là Đại Mỹ Nhân

Chương 2: Chương 2




----Giờ xem ra có lẽ cô từ nhỏ đã quá thông minh nên là nguyên nhân để được đầu thai lại, chứ cô không nghĩ rằng Thẩm Tình tái sinh rồi có thể tốt hơn trước được bao nhiêu.Trùng sinh chứ có phải to não đâu, hiện tại lựa chọn có lợi duy nhất của cô khi tiên tri biết được mọi việc không còn là dựa vào chồng giàu nữa.Cho nên lần này cô ta trở về nếu an phận một chút thì tốt, còn nếu muốn gây chuyện thì cô có thể tiễn cô ta đi một lần thì cũng có thể đưa cô ấy đi lần hai.“Cậu có mang theo gương ở đây không?”Thẩm Uyển đổi chủ đề, bác sĩ không cho cô xuống giường, từ khi tỉnh lại đến bây giờ cô vẫn chưa nhìn thấy mặt mũi mình bị thương như thế nào.Trình Anh sửng sốt một lát, ánh mắt rơi vào trên mặt cô, lập tức hiểu ý cô, cúi đầu lục lọi trong túi.Tuy không cần thiết phải lên sân khấu trong đoàn văn công nhưng với tư cách là nữ quân nhân và lại là thanh niên văn nghệ, cô cũng là người yêu cái đẹp, nên rất nhanh đã lục được ra một gương cỡ bàn tay đưa cho cô.Đồng thời, cũng không quên an ủi nói: "Không sao đâu, chỗ bị thương của cậu không có vết rách nào, đợi vết sưng đỏ kia tiêu bớt sẽ ổn thôi".Thẩm Vạn là vai diễn chủ chốt của đoàn nghệ thuật quân khu Bắc Thành, chỉ cần dựa vào khuôn mặt của mình, cô có thể áp đảo tất cả các nữ quân nhân trong đoàn nghệ thuật và giành được danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của đoàn.Cộng với kỹ năng vũ đạo điêu luyện của cô, tất cả sĩ quan trẻ theo đuổi cô trong toàn quân khu xếp hàng không đếm hết số.Chiếc gương tròn cỡ lòng bàn tay phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên, với khuôn mặt trái xoan tươi tắn, thanh thoát cùng đôi lông mày thanh tú xinh đẹp câu hồn, có đôi môi đỏ mọng quyến rũ như cánh hoa, cộng thêm vầng trán bị thương sưng tấy kia khiến người ta nhìn vào mà xót xa vô cùng.Thẩm Uyển nhìn vết thương trên trán qua gương, khẽ cau mày, Thẩm Tình khi sống lại cũng đâu có vết thương khiến cô ta bận tâm như này chứ.

May mắn thay, đúng như Trình Anh nói là da không bị rách, chỉ cần bôi thuốc lên chỗ sưng đỏ, khoảng ba đến năm ngày sẽ khỏi hoàn toàn.Trình Anh vẫn đang suy nghĩ nguyên nhân bị thương, muốn thay mặt cô trút giận:“Đâu ra mà nhiều tai nạn ngoài ý muốn như vậy, nhất định là có người cố ý.

May mắn thay lần này cô cũng không bị thương nặng, chỉ là xuýt chút nữa hủy dung rồi, đúng là mưu tính hiểm ác mà.”"Phải rồi, ai cử cậu đến đây vậy? Đoàn trưởng có nói cho cậu biết cách giải quyết vấn đề này không?"Thẩm Uyển nhìn cô, tâm tình tốt hơn một chút, cô cười nói: “Là cô Lý bảo.

Trước khi đi cô ấy đã hứa với mình rằng trong đoàn sẽ điều tra kỹ lưỡng vụ này.”Mọi người trong đoàn văn công Bắc Thành đã chuẩn bị cho buổi biểu diễn trung thu từ hai tháng trước.

Vì buổi biểu diễn này, một số giáo viên và cả phó đoàn trưởng đã cùng nhau dàn dựng một vở kịch múa cho phần kết, Thẩm Uyển đã vượt qua cuộc tuyển chọn của đoàn kịch và trở thành múa chính trong vở kịch múa đó.

Cô đã luyện tập được gần hai tháng.

Xét thấy sắp lên sân khấu biểu diễn rồi, ai ngờ đúng lúc này lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, nên lãnh đạo trong nhóm coi trọng vấn đề này hơn cả cô..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.